Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 183: Thân phận của mẹ



“Cái gì?” Đồng tử của Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên co rút lại, toàn thân cô lạnh toát.

Đây là cách mà cha cô đã chết!

Cha cô phải đau đớn biết bao trước khi chết?

“Chú Dương, chuyện này có thật không?” Quỳnh Anh siết chặt điện thoại, thở gấp hỏi.

Chú Dương lại thở dài, "Là thật. Cô được cậu Vĩnh Hải đưa đến bệnh viện, cô vừa được cấp cứu vẫn còn hôn mê, nửa đêm bác sĩ Giang tới nói với tôi rằng ông chủ đã qua đời, sau đó cậu chủ đề nghị đổi trái tim của ông chủ cho em cô. "

"Vậy thì... chú đã phát hiện ra ai đã rút mặt nạ dưỡng khí của bố chưa? Phải có người giám sát trong phòng chứ!" Quỳnh Anh nước mắt lưng tròng và cổ họng cô như nghẹn thắt lại.

Chú Dương lắc đầu, "Đây là chỗ kỳ lạ nhất, camera giám sát trong phòng đã bị tắt, không chỉ trong phòng, mà camera giám sát của tầng đó toàn bộ đều bị tắt. Cho nên không biết ai đã giết ông chủ ."

“Làm sao có thể như thế này… Là ai mà có thể nhẫn tâm giết chết bố!” Quỳnh Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ.

Chú Dương an ủi: "Cô chủ, đừng buồn, tôi tin một ngày nào đó sẽ tìm ra được chân tướng."

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh cười khổ, không trả lời.

Một ngày nào đó?

Cô thậm chí còn không biết ngày hôm đó sẽ là ngày nào, còn bao lâu, bao xa nữa!

Bây giờ có quá nhiều chuyện đã xảy ra, cô cũng không phát hiện ra được, sẽ rất khó để tìm ra kẻ sát hại bố.

“Nhân tiện, cô chủ, cô có nhận được tin tức chưa?” Chú Dương đột nhiên hỏi.

“Đúng rồi!” Quỳnh Anh kể về tin tức của Nguyễn Việt Anh, một chi tiết nhỏ cũng không hề giấu diếm, kể cả việc Nguyễn Việt Anh không phải là con ruột nhà họ Nguyễn.

Chú Dương nghe xong lại cười hai tiếng, "Tôi đã biết, cậu chủ là do bà chủ mang về, lão gia từng cho rằng cậu Việt Anh là con riêng của bà chủ cùng người đàn ông khác bên ngoài."

"Còn có chuyện như vậy?" Quỳnh Anh khóe mắt hơi hơi nâng lên hứng thú.

Khuôn mặt tươi cười của chú Dương tắt ngúm, giọng nói trở nên nặng nề, "Đúng vậy, ông chủ cho rằng bà chủ lừa dối nên chiến tranh lạnh với bà một thời gian, trong thời gian đó ông chủ không hề trở về nhà mà ở bên ngoài. Lê Diệu Ngọc liền tận dụng cơ hội leo lên giường ông chủ."

"Nói cách khác, trong thời gian đó Lê Diệu Ngọc ở chung với bố, đúng không.” Quỳnh Anh mím chặt đôi môi đỏ mọng, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.

Chú Vương không nói lời nào, ý tứ đã quá rõ ràng.

Quỳnh Anh gần như đã khóc, và hít thở sâu vài lần mới miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận của mình.

Cô chỉ biết Lê Diệu Ngọc chủ động trèo lên giường của bố cô, nhưng cô không biết rằng đó cũng là sự đồng ý của bố cô.

Đúng vậy, chắc hẳn bố đã có ý định ngoại tình, cái gọi là chiến tranh lạnh chỉ cho ông ấy cơ hội lừa dối, bố có tình cảm với Lê Diệu Ngọc.

Nếu không, ông sẽ không kết hôn với Lê Diệu Ngọc trong vòng chưa đầy nửa năm sau khi mẹ cô qua đời, chia cho bà ta bất động sản và cổ phần.

"Chú Dương, bố thật sự nghĩ như thế nào, cho dù bố không yêu mẹ, nhưng mẹ đã ở bên bố 20 năm. Cùng trải qua nghèo khó và cùng bố khởi nghiệp, nhưng bố lại..." Quỳnh Anh không thể nói tiếp vế sau.

Cô ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt.

Nhưng chú Dương vẫn nghe thấy tiếng nức nở trong giọng điệu của cô, xúc động nói: "Chuyện chung của đàn ông mà, lúc nào cũng chán cơm thèm phở!"

Thành thật mà nói, ông cũng không thể hiểu được ông chủ.

Nhưng ông không thể chịu đựng được, ông cũng phải phải thừa nhận ông chủ đối xử rất tốt với hai người con của mình.

Những gì chú Dương nói khiến Quỳnh Anh choáng váng.

Cô không thể không nghĩ đến Vĩnh Hải.

Vĩnh Hải bây giờ, trong lòng còn có một Tô Hồng Yên, lại sắp đính hôn, nhưng anh cũng bao nuôi cô ấy.

Anh cũng muốn chán cơm thèm phở rồi sao?

Cúi xuống và cười khổ, Quỳnh Anh gạt ý nghĩ đó sang một bên, thay vào đó hỏi: "Chú Dương, chú có biết mẹ từ đâu mang Việt Anh về không?"

Quản gia Hoàng nhớ lại kỷ niệm năm đó, lắc đầu, "Bà chủ hình như không có nói trước, chỉ là nói là con của một người chị. Vì tai nạn nên nhờ bà chủ nuôi giúp."

“Thật sao.” Quỳnh Anh khóe miệng giật giật.

Chị em gái?

Nhắc mới nhớ, cô dường như chưa bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra trước khi mẹ cô kết hôn, cũng chưa bao giờ gặp ông hoặc bà ngoại của mình, cô đã từng hỏi đến nó khi cô còn nhỏ, nhưng mẹ cứ trốn tránh nó và trông rất buồn.

Nghĩ đến đây, Quỳnh Anh trợn tròn mắt, "Chú Dương, chú đã từng nghe mẹ cháu nhắc đến ông ngoại và bà ngoại chưa?"

"Vâng, thưa cô hàng năm bà chủ sẽ chuẩn bị vài món quà để gửi đi. Có lần tôi nghe ông chủ nói với bà chủ rằng họ sẽ không tha thứ cho bà, nên đừng gửi quà nữa. Tôi nghĩ họ là đang ám chỉ ông bà ngoại của cô. "

"Sẽ không tha thứ? chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Quỳnh Anh lẩm bẩm, lông mày cau lại.

Bác Dương cười cười, "Tôi chẳng biết gì về hết. Tôi chỉ đến làm quản gia khi cô chủ vừa ra đời, nhưng tình cờ nhìn thấy một ít của hồi môn của phu nhân, rất có giá trị, không nên hẳn là nhà mẹ đẻ rất giàu có."

Gia đình bên ngoại như thế nào, cô không biết, nhưng nhìn từ của hồi môn của mẹ, hẳn là rất giàu có.

Giống như chiếc vòng cổ hồng ngọc mà cô giật lại từ cổ Nguyễn Trâm Anh là một trong những của hồi môn của mẹ cô. Giá trị thị trường của chiếc vòng đó trị giá gần hai trăm triệu.

Mẹ vẫn còn vài bộ trang sức như vậy, nhưng hiện tại tất cả đều đang nằm trong tay Lê Ngọc Diệu.

"Thưa cô, nếu có cơ hội, cô có thể điều tra xem ông ngoại, bà ngoại của mình là ai. Bà chủ đã luôn quan tâm đến điều đó khi còn sống. Ngoài ra, khi kiểm tra, cô không thể kiểm tra theo họ của bà chủ. Bà đã đổi tên." Bác Dương nhắc nhở.

Quỳnh Anh ừ một tiếng đồng ý.

Không cần phải nói, cô cũng muốn tìm hiểu cho rõ.

Bởi vì trước khi mẹ cô nhảy lầu tự tử, bà đã nói: ‘Bố, mẹ ơi, con thực sự nên nghe lời hai người không nên lấy người đàn ông này’.

Câu này cô vẫn luôn ghi nhớ câu này, cô cũng có thể đoán ra, có lẽ là do ông bà ngoại không cho mẹ cô gả cho bố cô, mà mẹ vì muốn cưới bố cho nên mới cắt đứt quan hệ với ông bà ngoại. Điều này lí giải vì sao mẹ không nhắc đến ông và bà trong nhiều năm như vậy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với chú Dương, Quỳnh Anh vỗ nhẹ vào má và nhìn chằm chằm ra bên ngoài một lúc trước khi quay trở lại phòng khách.

Quản gia Hoàng đang đọc báo, khi thấy cô đến, anh giơ tờ báo lên và nói một cách hào hứng: "Cô Quỳnh Anh, anh Hổ đã bị kết án tử hình."

“Tôi biết, đồn cảnh sát đã thông báo cho tôi.” Cô cười, liếc nhìn tờ báo trên tay.

Tờ báo này đưa tin quá nhanh!

Nhún vai, Quỳnh Anh nói chuyện với quản gia Hoàng trước khi bước vào thang máy lên lầu.

Áo cưới còn chờ cô bận rộn chuẩn bị.

Chuyện bận rộn như này, lại là một đêm không ngủ.

Quản gia Hoàng nói rằng Vĩnh Hải sẽ tăng ca ở công ty và sẽ không về ăn tối, cô ấy cũng không bận tâm, dặn dò đưa đồ ăn vào phòng làm việc, vừa ăn vừa làm.

Cô bận đến mười một giờ mới đứng dậy vươn vai, đặt thước dây trong tay xuống, trở về phòng trên lầu chuẩn bị tắm rửa, nghỉ ngơi.

Khi cô trở lại phòng, đèn trong phòng đã sáng.

Nó cho thấy rằng có một người nào đó trong phòng của cô ấy vào lúc này, cô đã biết người đó đã là ai rồi.

Quỳnh Anh nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ, không có ai trên giường, cô nhìn thấy bóng lưng của Vĩnh Hải ngoài ban công.
Không biết có phải vì ánh đèn hay không mà bóng lưng anh ta trông có chút cô đơn.

Anh ấy mà cô đơn cái gì?

“Vĩnh Hải, bên ngoài trời đang nổi gió, lạnh lắm, sao anh không vào?” Quỳnh Anh không khỏi thốt lên lo lắng khi nhìn thấy Vĩnh Hải chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm mỏng.