Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2239



Tư Mã Minh Thịnh gật đầu: “Phân tích của em rất đúng, †âm cơ

của con nhóc kia sâu thật”

“Người tâm cơ sâu là Hy Nguyệt, đây đều là nước cờ do cô ta

hạ. Lợi dụng em họ của cô ta mê hoặc Lục Sênh Hạ, khiến con

bé đối nghịch với chị” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi

nói.

“Nếu Đỗ Chấn Diệp kia chia tay với Sênh Hạ, Sênh Hạ cũng sẽ

trở mặt thành thù với Hy Nguyệt” Mã Trúc Mai nói.

Một chút sắc bén xuất hiện trong đáy mắt Tư Mã Ngọc Như,

chuyện này cô ta không làm được, chỉ có một người có thể làm

được.

Đó chính là Đỗ Di Nhiên.

Đỗ Di Nhiên bị người ta thiết kế mất hết mặt mũi, địa vị ở nhà họ

Đỗ cũng bị giáng thấp. Nếu không thể hủy đi đám hỏi giữa hai

nhà Đỗ Lục, có lẽ cô ta không có cơ hội xoay. người.

Sau khi ăn cơm tối xong, Y Hạo Phong đẩy đứa bé đi tới vườn

hoa tản bộ, Lục Vinh Hàn cũng đi theo.

“Bánh trôi thực sự rất ngoan, vừa đùa là cười, không khóc cũng

không âm ï”

“Trước đây Lãnh Phong cũng y như vậy” Y Hạo Phong nói.

Lục Vinh Hàn không có khả năng biết trước đây con trai như thế

nào. Sau khi anh được sinh ra, ông ấy nhìn cũng không thèm

nhìn một cái.

Bây giờ chỉ có thể bù lại từ trên người cháu nội.

Bánh trôi vươn tay ra bi bô hai lần, đây là muốn ra khỏi xe em

bé.

Lục Vinh Hàn bế đứa bé lên: “Ông nội ôm nào, ông nội đưa cháu

đi nhìn cá.”

Đi tới ao cá, bọn nhỏ đều ở đó cho cá ăn.

Bánh trôi nhìn cá trong ao đang giành ăn đồ ăn, cười to ha ha.

Kiến Dao chạy tới hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé một

cái: “Bánh trôi, đợi em lớn hơn một chút nữa, thì có thể chơi với

bọn chị rồi. Trước đây lúc anh trai và cô út cho cá ăn, chị và Kiến

Diệp cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ, bây giờ bọn

chị trưởng thành, có thể cùng chơi đùa với bọn họ, trưởng thành

rất tốt nha, chị rất thích trưởng thành”

Cô nhóc nói rất nhiều, không ngừng ở bên cạnh líu ríu. Cô bé là

đứa nhóc hoạt bát nhất ở trong nhà này.

Kiến Diệp an tĩnh hơn nhiều.

“Tuy Kiến Dao và Kiến Diệp là thai long phượng, nhưng tính

cách khác biệt quá lớn” Lục Vinh Hàn nói.

Y Hạo Phong nghĩ tới con gái mình: “Nếu đứa bé kia còn sống,

cũng sẽ như Lãnh Phong thành gia lập nghiệp rồi” Lục Vinh Hàn

không nói gì, nếu lúc trước ông ấy ở đây, nói không chừng đứa

bé đã không bị đổi đi.

Lục Sênh Hạ ngồi trên ghế đá, cô ấy không chơi cùng với bọn

nhỏ, mà đang viết báo cáo nghiên cứu khoa học của mình.

Kiến Dao nghiêng đầu đứng bên cạnh thở dài.

“Cháu hi vọng mình có thể nhanh chóng trưởng thành, nhưng

cháu hi vọng cô út trưởng thành chậm một chút” “Vì sao thế?”

Lục Sênh Hạ cười.

“Bởi vì cô trưởng thành sẽ không chơi cùng với bọn cháu,

cô còn ra nước ngoài du học, cháu sẽ không gặp được

cô, cháu sẽ vô cùng nhớ cô.” Kiến Dao nghiêm túc nói.