Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2191



Chương 2197

“Không biết, hai bọn họ đều là người vô cùng cố chấp, không nguyện ý nhường đối phương đâu.” Lục Sênh Hạ thở dài.

861: Người cô đơn chân chính.

Sau khi Lục Vinh Hàn đi vào, Lục Lãnh Phong xoay người muốn đi lên lầu, nhắm mắt làm ngơ.

Hy Nguyệt nháy mắt với Lục Sênh Hạ, Lục Sênh Hạ vội vàng chạy tới, ôm lấy cánh tay của anh: “Anh cả, chị dâu đã chuẩn bị trà chiều xong rồi, anh ngồi xuống đi, mọi người uống cùng nhau.”

Lục Lãnh Phong liếc cô ấy một cái: “Anh còn có việc phải làm, các em tự mình chơi đi.”

Hứa Kiến Quân đi tới: “Bố ma vương, lát nữa bố hãy làm việc, con muốn uống trà chiều cùng với bố.”

Con trai bảo bối đã cầu xin, Lục Lãnh Phong tuyệt đối sẽ không từ chối, anh ôm lấy cậu bé, để cậu bé ngồi lên trên chân mình.

“Được, lát nữa sẽ đi làm việc, ở cùng với bảo bối của bố.”

Hy Nguyệt bưng hồng trà, hoa quả và bánh ngọt tới.

Lục Lãnh Phong cầm lấy một miếng cam đưa cho Hứa Kiến Quân, nhìn cậu bé trong đôi mắt tràn ngập cưng chiều.

Bây giờ đối với anh mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn yêu thương đứa con trai cả mất mà được lại này.

Lục Vinh Hàn nhìn con trai và cháu nội, trong lòng có chút cảm khái.

Lục Lãnh Phong lớn như vậy, cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng ngồi trên ghế sô pha cùng uống trà chiều như thế.

Hy Nguyệt rót một chén trà cho ông ấy: “Bố, đây là trà đại hồng bào mới mua hai ngày trước, mùi vị thuần hậu ngọt lành, bố nếm thử xem.”

Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm, gật đầu: “Quả thật là trà ngon.”

Kiến Diệp và Kiến Dao ngồi bên cạnh ông ấy: “Ông nội, ông ở một mình không sợ hãi ạ?” Kiến Dao nghiêng đầu hỏi.

“Ông nội là người lớn, không có gì phải sợ.” Lục Vinh Hàn cười. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nhưng mà ở một mình, không có ai nói chuyện với ông, không có ai chơi với ông, rất nhàm chán nha.” Kiến Dao chậc chậc một tiếng: “Cháu thích mọi người ở cùng với nhau, buổi sáng có thể cùng nhau chơi đùa, vô cùng vui vẻ.”

“Cháu cũng thích mọi người ở cùng với nhau.” Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Bình thường dượng đến công ty, tan học trở về chỉ có mình cháu, người giúp việc thì cũng làm việc, cũng sẽ không chơi với cháu, cháu rất buồn chán.”

Lục Vinh Hàn vuốt ve đầu cậu bé: “Cháu không muốn ở cùng dượng, muốn về nhà à?”

“Không phải, cô đang ở nhà cháu, cháu cũng không dám trở về, cháu sợ hãi.” Tư Mã Ngọc Thanh rụt cổ, nghĩ tới hình ảnh đẫm máu mà khủng bố tối đó, cậu bé vẫn còn sợ hãi. Chỉ dám tới chơi vào ban ngày, không dám ở lại đó qua đêm.

“Bà hai còn chưa chữa khỏi chứng mộng du ạ?” Hứa Kiến Quân hỏi.

“Mộng du không chữa khỏi được hết, chú tra google rồi, y học đều không rõ nguyên nhân chân chính của bệnh mộng du, chỉ biết đây là một loại chướng ngại của giấc ngủ. Mộng du chỉ có thể dùng thuốc khống chế, có lẽ cả đời này cô phải uống thuốc.” Tư Mã Ngọc Thanh có chút ưu thương nói.

Lục Vinh Hàn thở dài, ông ấy cũng không nghĩ tới Tư Mã Ngọc Như sẽ có bệnh như vậy, nếu cô ta có thể buông bỏ chấp niệm sớm một chút, tâm bình khí hòa sống, thì đã không xảy ra chuyện như vậy.