Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2192



Chương 2198

Hứa Kiến Quân ăn một miếng cam, chậm rãi nói: “Cháu cảm thấy con người nên lương thiện một chút thì tốt hơn. Cả ngày chỉ nghĩ tính kế này tính kế kia, sớm muộn gì cũng sẽ khiến mình bị bệnh. Đây gọi là tính toán mưu kế tường tận, lầm lỡ thì sẽ mất đi tính mạng.”

Lục Vinh Hàn không nói gì, chỉ cần Tư Mã Ngọc Như không chịu ăn năn, không chịu tỉnh ngộ, bọn họ sẽ không có khả năng làm lành.

“Hy Nguyệt, gần đây công việc của con và Lãnh Phong có bận rộn không?” Ông ấy chuyển đề tài, thử thăm dò nói chuyện với con trai.

Lục Lãnh Phong không để ý tới ông ấy, giống như ông ấy là người tàng hình.

Hy Nguyệt mỉm cười: “Sau khi kết thúc cuộc họp báo năm nay, phía bên con có thể thoải mái hơn một chút. Lãnh Phong thì phải quản lý Đế Vương, còn quản lý cả Lục Thị, tất nhiên là bận rộn hơn con nhiều.”

Kiến Dao nhếch miệng cười: “Chỉ cần bố rảnh rỗi sẽ chơi cùng với bọn con, bố là người bố tốt nhất trên thế giới này, con yêu bố nhất.”

Lục Lãnh Phong cưng chiều vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con gái.

Ở trong lòng anh, gia đình là quan trọng nhất.

Trái tim của Lục Vinh Hàn giống như bị đâm một nhát.

Ông ấy là một người đàn ông vứt bỏ vợ con, phản bội gia đình, là tấm gương xấu cho đám trẻ ở nhà họ Lục.

Đợi bọn nhỏ trưởng thành, hiểu chuyện, có lẽ sẽ trở nên xa lạ với ông ấy.

Ông ấy sẽ trở thành người cô đơn chân chính, cô độc tới chết.

Ở sâu trong lòng, ông ấy hối hận rồi.

Vốn cho rằng làm bạn cả đời với Tư Mã Ngọc Như cũng không tệ, bây giờ mới phát hiện Tư Mã Ngọc Như căn bản không đơn giản như vậy.

Cô ta không phải là một người phụ nữ hiền hậu trời sinh, cam tâm tình nguyện làm một người bình thường.

Nhưng mà nghĩ lại, nếu lúc trước lựa chọn nhà họ Lục, để Tư Mã Ngọc Như bị nhốt vào Tĩnh Tâm Uyển, trở thành một kẻ điên hoàn toàn, trong lòng ông ta cũng sẽ không dễ chịu.

“Đời này bố làm quyết định gian nan nhất, chính là rời khỏi người nhà quan tâm bố nhất, nhưng bố cũng không hối hận, bố làm chuyện bố phải làm. Bố từng đồng ý với Tư Mã Ngọc Như, cả đời này sẽ không buông cô ấy ra, bố chỉ thực hiện lời hứa của mình. Bố không muốn làm một người nói lời mà không giữ lấy lời.”

Trên trán Lục Lãnh Phong bắt đầu nổi đầy gân xanh, Hy Nguyệt biết anh bị chọc giận, trước khi anh phát tác, cô vội vàng vươn tay ra nắm lấy tay anh.

Cô đã bảo Hứa Kiến Quân dẫn đám Tư Mã Ngọc Thanh đến phi thuyền chơi.

Đợi bọn nhỏ rời khi cô mới nói: “Bố, vì sao bố chỉ nhớ rõ hứa hẹn với Tư Mã Ngọc Như, nhưng lại quên mình còn là một người chồng, một người bố. Chẳng lẽ hứa hẹn đối với một người phụ nữ, còn quan trọng hơn trách nhiệm và nghĩa vụ đối với gia đình, đối với vợ, đối với con sao?”

Lời nói của Hy Nguyệt gãi đúng chỗ ngứa.

Bắp thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co rúm lại.

“Bố rất sự xin lỗi Hạo Phong, cũng rất xin lỗi Lãnh Phong, nhưng mà lúc đó bố không có lựa chọn, bố không thể trơ mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như bị đuổi đi, nổi điên mà chết.”