Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 962



Anh cả xấu hổ: “Em nói cái gì thế…”

Chị dâu đẩy người anh cả: “Không phải thì đi nhanh lên, nhìn thấy cô gái trẻ đẹp là không nhúc nhích, tật xấu gì đây?”

Lý Khả Hân dời mắt nhìn về phía sau, cô ta nhìn Tô Mục Tuyết, miệng lí nhí: “Chị dâu, em xin lỗi chị…”

Tô Mục Tuyết vờ như không nghe thấy, cũng không nhìn cô ta, bước ngang qua cô ta.

Lý Khả Hân tủi thân, đôi mắt long lanh nhìn Triệu Nam Thiên như sắp khóc, Triệu Nam Thiên xua tay: “Đừng khóc nữa, không có chuyện của em…”

Anh vừa nói được hai câu thì nghe thấy Tô Mục Tuyết lạnh lùng nói: “Triệu Nam Thiên tối nay anh muốn ngủ ngoài hành lang đúng không?”

Lý Khả Hân tâm sự nặng nề quay về tiệm.

Trong tiệm đúng lúc đang đông khách, chị dâu Lý tuy rằng rất bận nhưng vân luôn chú ý bên ngoài cửa sổ.

Lúc mẹ Triệu xuống xe chị ta cũng nhìn thấy, nhưng vì chột dạ nên chị ta hơi ngại, không dám tiến lên chào hỏi.

Thấy Lý Khả Hân trở về, chị dâu Lý vội vàng vây tay gọi cô ta lại: “Khả Hân, lại đây chị bảo, mẹ Triệu thế nào rồi?”

Lý Khả Hân lắc đầu nói: “Dì ấy không sao.”

Chị dâu Lý thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”

Lý Khả Hân lại cảm thấy ấm ức trong lòng: “Chị dâu, chiều nay chúng ta cũng nên đi thăm mẹ Triệu một chút GhÚ Chị dâu Lý trách móc: “Tôi đi thăm làm gì? Còn không phải là tại cô à? Cô đúng là giỏi rồi, cánh cứng rồi, thế mà lại đi báo cáo đến tận nhà họ Triệu, chẳng lẽ chị dâu cô còn có thể hãm hại cô à?”

Nói xong, chị ta trợn mắt oán trách Lý Khả Hân: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau làm việc đi? Nuôi ăn tốn cơm tốn gạo, đổ bỏ đi, mối nhân duyên tốt như vậy còn chê, cứ bị cô đảo lộn hết cả lên!”

Chiều nay anh Lý không ở trong tiệm, bèn hỏi: “Rốt cuộc chiều nay đã xảy ra chuyện gì, cô nói xem nào.”

Chị dâu Lý tức anh ách trong người: “Còn nói gì nữa, đều là nhờ cô em gái tốt của anh đấy!”

Anh Lý nghe xong mới biết, hóa ra Miêu Quốc Khánh to gan đến thế, dám đi gây sự với mẹ Triệu.

Chị dâu Lý bo bo giữ mình: “Anh nói thử xem, cậu hai nhà họ Triệu cũng không phải là đèn cạn dầu, một mình cậu ta lại dám đập quán của Miêu Quốc Khánh!”

Anh Lý nể phục: “Cậu ta đúng là có bản lĩnh, Miêu Quốc Khánh hoành hành ngang ngược ở chợ thực phẩm bao nhiêu năm nay, còn chưa nghe thấy có ai trị được anh ta đâu!”

Chị dâu Lý phụ họa: “Còn không phải vậy sao, cậu Triệu Nam Thiên này thực sự là một người lợi hại, chỉ tiếc là, người ta chê em gái anhl”

Nói xong, chị ta còn hừ lanh bôi thêm một câu: “Tâm mắt thì cao cho lắm vào, số mệnh thì bạc như vôi, con ranh con kia không có phúc, nếu không dù không cho tiền thì tôi cũng bằng lòng vun vén cho nó với Triệu Nam Thiên!”

Anh Lý có chút không vui: “Có ai nói em gái mình như cô à?”

Chị dâu Lý lảng sang chuyện khác: “Tôi nghe nói, chiêu nay Khổng Lão Nhị cũng chạy đến nhưng mà nhìn thấy Triệu Nam Thiên ở đó, cũng chẳng dám ho he một tiếng!”

Anh Lý suýt xoa: “Thật hay giả đấy?”

Bọn họ là vợ chồng, quanh năm bán quán lẩu, thường xuyên phải đến chợ mua nguyên liệu và gia vị.