Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 417: Mẹ nó



Lúc này, Niếp Hạo Thiên cũng đang hóng hớt, năm đó tổ gia gia từng bị đánh?

Mẹ nó, đây chính là một bí mật lớn đấy.

Phụt!

Dạ Lưu Vân ở bên cạnh nhịn không được bật cười, chuyện này khiến Niếp Bằng Cử xem thường ra mặt.

"Ngươi cười cái rắm, ngươi chưa từng bị hắn đánh chắc?" "Ngươi... Niếp Bằng Cử, ngươi nói mình thì cứ nói, nhắc đến ta làm gì?"

"Tiểu bối còn ở chỗ này đấy, ngươi mẹ nó có thể đừng vạch trần được không?", Dạ Lưu Vân tức giận nói.

"Hai người các ngươi, nghe thấy cái gì sao?" "Không không không, cái gì cũng không nghe thấy". “Tốt, không nghe thấy là tốt nhất".

Lúc này, Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh cũng rất đau khổ, bọn họ còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể giả vờ ngây ngốc.

Ra vẻ với người ngoài còn được, ra vẻ kiên cường với tổ gia gia nhà mình ấy à? Thể nào cũng phải bị đánh vãi shit ra.

"Đại Hoàng, ngươi nhìn đi, chó cắn chớ'.

"Ngươi nói xem, sao trong miệng bọn họ lại không có lông chó nhỉ?" "Ừm... Không có lông chớ".

"A, thì ra là không có lông chó, quả nhiên là một giống loài tốt".

"Cho dù giống loài tốt, không phải vẫn là chó thôi sao". "Đại Hoàng, ngươi nói chuyện đúng là càng ngày càng có đạo lý".

Từ đầu đến cuối, Trần Trường An chỉ tỏ thái độ như đang xem trò vui, bọn họ '`ầmTĩ hay không, cãi nhau hay không thì có liên quan gì đến hắn?

Huống hồ, bọn họ đi tới chỗ ở của hắn một cách mạo muội như thế, còn có dáng vẻ như muốn dạy dỗ hắn, nhìn thôi cũng khiến người ta khó chịu.

Trần Trường An cho tới bây giờ đều không phải là một người ngấm ngầm chịu đựng.

Ra vẻ với ta? Lão tử có thể ra vẻ hơn ngươi hàng trăm lần!

Lời nói của Trần Trường An khiến sắc mặt mấy người Niếp Bằng Cử đại biến, mẹ nó, thế mà suýt chút nữa quên mất tiểu tử này.

"Cổ huynh, ngươi đừng cản ta, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn hắn một trận ra trò".

"Dám ngông cuồng như thế, cho là không ai có thể chỉnh đốn hắn sao?” "Cổ huynh, ngươi cũng đừng ngăn cản ta, ta đã sớm muốn mẹ nó động thủ".

Cổ Thiên Nguyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, ông ta không muốn ngăn cản,

nhưng không thể không làm, nếu không thì ông ta phải bàn giao với chỗ lão tổ thế nào?

"Hai người các ngươi đã sống bao nhiêu năm?”

“Tu vi gì?"

"Các ngươi chấp nhặt với một tiểu bối?"

"Các ngươi không sợ mất mặt à?", Cổ Thiên Nguyên bất đắc dĩ nói. "Tốt!"

"Chúng ta động thủ thì mất mặt đúng không".

"Hạo Thiên, ngươi đi đi".

"Bắc Minh, ngươi cũng đi đi".

"Cổ huynh, đám tiểu bối luận bàn với nhau một chút, cái này thì có thể rồi chứ?"

Luận bàn một chút? Có thể thì có thể, nhưng mà...

Cổ Thiên Nguyên có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ bằng hai người này? Bọn họ ra tay, chờ bị dạy dỗ sao?

"Hai người bọn họ, không phải là đối thủ".