Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 356: Sát cơ trong kiếm trận



Quyến rũ trong cặp mắt đào hoa của cô gái đã biến mất hoàn toàn, có chăng thì chỉ còn lại một mảnh tro tàn. Mà trên cổ nàng lại đang cắm một chiếc phi tiêu vàng lóng lánh.

Kiều An An vừa rơi xuống đất còn kinh hồn chưa định, nàng vốn cho rằng mình sẽ té mạnh một cái, nhưng chẳng ngờ, nàng lại khá ổn định rơi xuống đất. Chẳng qua, vừa rơi xuống đất là nàng đã thấy được cái cảnh tượng kia.

Ba anh em Liễu gia đều run lên trong lòng, đồng thời còn hơi tức giận. Bọn họ thế nào cũng không ngờ, Đường Kim lại giết chết một người. Mặc dù người này không phải của Liễu gia, nhưng bị ba anh em họ bao vây mà Đường Kim còn có thể giết người bên ngoài, đây không phải có nghĩa là họ vô năng sao?

- Thằng ôn này thật là giảo hoạt!
Trong đầu Liễu Bát hiện lên ý nghĩ này. Vốn Đường Kim muốn giết người bên ngoài vòng vây cũng không dễ, chỉ là vừa rồi bọn hắn đền lầm tưởng rằng Đường Kim chỉ muốn đưa Kiều An An ra khỏi vòng vây. Nhưng thế nào cũng không ngờ, Đường Kim lại vừa đưa Kiều An An ra, lại lặng yên không tiếng động bắn một chiếc phi tiêu ra, lấy một cái mạng.

Trong lúc Liễu Bát đang tức giận, một cỗ khí tức nguy hiểm đột nhiên truyền tới từ phía sau. Gần như cùng một lúc, hắn nghe được Liễu Thập Nhất cảnh báo:
- Bát ca, cẩn thận!

Vừa rồi cô gái quyến rũ chết đi đã hấp dẫn lực chú ý của ba người. Nhưng Liễu Thập Nhất vì đang đối mặt với công kích của Đường Kim, cho nên chú ý đến Đường Kim hơn một chút.

Vốn Đường Kim động thủ với Liễu Thập Tam sớm nhất, ba người đều thấy bình thường. Một mặt Liễu Thập Tam đã từng động thủ với Đường Kim, được cho là có cừu oán. Còn mặt khác, Liễu Thập Tam cũng yếu nhất trong ba người, Đường Kim muốn giải quyết kẻ yếu nhất trước thì cũng hợp lẽ thường.

Nhưng không ai ngờ, mục tiêu của Đường Kim lại là người mạnh nhất: Liễu Bát.

Liễu Thập Tam xuất toàn lực, Liễu Thập Nhất cũng cho rằng Đường Kim muốn giải quyết hắn, xuất kiếm không hề nương tay. Hai người ra chiêu thoáng cái bị hết lực, muốn thu hồi cũng không kịp. Sau đó, Đường Kim lại quỷ dị xuất hiện sau lưng Liễu Bát, một chưởng đánh về phía Liễu Bát. Mà lúc này, Liễu Thập Nhất và Liễu Thập Tam căn bản chẳng giúp được gì. Chỉ có Liễu Thập Nhất miễn cưỡng nhắc nhở một câu.

Mặc dù Liễu Bát cho rằng Đường Kim có bản lĩnh, nhưng thực tế hắn vẫn còn khinh địch, cho rằng ba người mình sẽ dễ dàng giải quyết Đường Kim.

Khinh địch luôn dễ phạm sai lầm. Do đó, chờ đến khi Liễu Bát cảm nhận được nguy cơ thì cũng hơi muộn rồi. Hắn nhanh chóng xoay người, đồng thời đánh ra một chưởng, chuẩn bị liều với Đường Kim một lần.

Dù sao Liễu Bát cũng là kẻ mạnh nhất trong ba anh em, mặc dù ứng phó hơi gấp gáp, nhưng hắn gần như đã tụ hội tất cả chân khí để đón nhận đòn tấn công.

"Phành!" Hai chưởng đụng vào nhau, phát ra một âm thanh trầm muộn.

"Hừ!" Một tiếng kêu đau đớn phun ra từ miệng Liễu Bát. Sắc mặt hắn nháy mắt thành màu máu. Đạp đạp đạp, liên tục lùi về sau mấy chục bước, hắn mới khó khăn dừng lại.

Cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi dâng trào nhưng Liễu Bát lại mạnh mẽ đè ép xuống, dù vậy khóe miệng hắn vẫn có một dòng máu đỏ tươi. Mà sắc mặt Liễu Thập Nhất và Liễu Thập Tam đồng thời đại biến. Bọn họ thế nào cũng không ngờ, chỉ mới đó mà người mạnh nhất trong ba người đã bị thương.

- Kết trận!
Liễu Bát quát khẽ một tiếng, hàn quang lóe lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trên tay hắn.

Mà gần như cùng lúc, trên tay Liễu Thập Tam cũng xuất hiện một thanh trường kiếm. Ba người nhanh chóng di động, trong nháy mắt dùng thế trận tam giác bao vây Đường Kim. Sau đó, ba đạo kiếm quang xẹt qua bầu trời, đan vào nhau trên không trung, tạo thành một võng kiếm kỳ dị, sau đó cùng nhau trùm xuống dưới.

Nơi kiếm quang giao nhau chính là trên đầu Đường Kim, kiếm quang tất nhiên là trùm vào hắn, như muốn cắn nuốt hắn vậy!

"Hở?" Đường Kim ngạc nhiên, ba tên này cũng không mạnh lắm, nhưng kiếm trận liên thủ này cũng khá bất phàm a.

Đường Kim không sợ, nhưng cũng hơi kiêng kỵ. Cho nên, hắn cũng không đón đỡ kiếm trận này, mà là đột nhiên biến mất khỏi trung tâm kiếm trận, nhanh như chớp nhào tới Liễu Bát. Vừa nhấc tay phải, đánh ra một chưởng từ xa. Mà cùng lúc đó, tay trái hắn vui lên, hai chiếc phi tiêu vàng bắn nhanh ra, chia nhau bắn về phía hai tên còn lại.

Kiếm võng lại đột nhiên biến đổi, chuyển công thành thủ. Một vòng tròn vô hình đột nhiên chặn toàn bộ đòn tấn công của Đường Kim. Chỉ nghe hai tiếng leng keng, hai chiếc phi tiêu vàng đột nhiên bị ngăn trở, rơi xuống đất. Mà cùng lúc đó, chưởng phong đánh về phía Liễu Bát cũng bị vòng tròn vô hình này triệt tiêu.

Vẻ mặt Đường Kim rốt cuộc cũng trở nên ngưng trọng, kiếm trận này đã mạnh quá dự liệu của hắn.

- Đường Kim, lúc trước là bọn tao khinh địch. Nhưng bây giờ, mày chết chắc rồi!
Liễu Bát cười lạnh lùng. Mặc dù hắn bị thương, nhưng không quá nặng. Mà khi kiếm trận này phát ra uy lực chân chính, đừng nói một Đường Kim, cho dù hai Đường Kim ở đây cũng trốn không thoát!

Võng kiếm lại chuyển thủ thành công. Đường Kim bắt đầu tránh nhé. Nhưng khi hắn công kích, kiếm trận lại thành thế thủ, nhìn qua thì giống như hai bên khó phân thắng bại. Nhưng vấn đề là, anh em Liễu gia có vẻ khá thoải mái, dường như kiếm trận này chẳng tiêu hao thể lực mấy. Nhưng Đường Kim thì khác, mặc dù bây giờ hắn chưa tiêu hao nhiều, nhưng một lúc sau thì có lẽ không ổn.

Ngoài kiếm trận, Kiều An An thật sự bất an. Mặc dù nàng chẳng hiểu gì, nhưng ít nhất nàng cũng phát hiện Đường Kim bị ba anh em Liễu gia bao vây, căn bản không thoát ra được. Mặc dù nàng là người ngoài nghề, nhưng nàng cũng mơ hồ biết Đường Kim đang gặp nguy hiểm.

- Kiều An An, rốt cuộc cô cũng biết sợ rồi sao?
Thanh âm lạnh lùng đột nhiên truyền từ sau tới. Thanh âm này mang theo một cỗ ghen tỵ nồng đậm, còn có cả thống hận nữa!