Vô Song Chi Chủ

Chương 126: Gia nhập Thanh Hư Tông



Lúc này, cả Thanh Hư Tông đều đã dậy sóng!

Lục Hoa Phủ phủ chủ vậy mà lại đưa một nam nhân vào nơi tĩnh dưỡng riêng của nàng.

Ai cũng biết, ngoài ba vị đệ tử trân truyền của Lục Hoa Phủ phủ chủ, không ai có quyền được phép bước vào nàng chỗ riêng tư.

Lục Hoa Phủ, chính là phủ thứ chín của Thanh Hư Tông do Lục Thi Y lập ra. Tuy xưng là một phủ, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ngoài ba đệ tử trân truyền ra, Lục Hoa Phủ chả còn ai khác.

Một năm trước, Lục Thi Y ngang trời xuất thế, một thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi mà lại có thể một kiếm bổ đôi Tứ cấp đê giai hải thú, thực lực của nàng lúc đó, cơ hồ đã đạt đến Hư Đan Kì đỉnh phong.

Thanh Hư Tông tông chủ nổi lòng yêu tài, thu nhận vào trong tông, nắm giữ một cái trưởng lão vị, mà nàng chỉ thu có ba cái đệ tử.

Mấy tháng trước, Lục Thi Y có xảy ra xung đột với một vị Phủ Chủ. Bước lên đài tỉ thí một phen. Ai ngờ nàng kinh tài tuyệt diễm, trăm chiêu đem vị Phủ Chủ này đánh ra đài.

Thế là nàng càng là được tông chủ chấp thuận, thành lập riêng một cái phủ, chỉ riêng thực lực của Lục Thi Y, đã đủ để nàng làm vậy.

Lục Thi Y, vẫn luôn là Thanh Hư Tông vạn chúng chú mục.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Vân Hoàng, muốn xem xem kẻ này rốt cuộc có tài cán gì mà được Lục Phủ Chủ coi trọng.

...

Vân Hoàng rốt cuộc cũng trở thành đệ tử của Thanh Hư Tông.

Đối với chuyện này, Vân Hoàng cũng không có gì bất mãn, một phần là vì muốn phụng bồi Lục Thi Y, một phần còn lại cũng là vì chính mình.

Hắn vốn dĩ tứ cố vô thân, tuy không có phàn nàn, nhưng trong tâm trí hắn cũng có một phần nhỏ cô tịch. Ở bên cạnh Lục Thi Y, cũng là hắn một cái mong muốn.

Hơn nữa, Thanh Hư Tông thân là siêu cấp đại thế lực, nội tình vô cùng thâm hậu, tài nguyên sung túc, tại đây tu hành cũng là việc tốt. Tu đạo một đường là khiêu chiến không ngừng, bất quá vật cực tất phản, cứng quá dễ gãy, đôi khi ta cần phải đứng yên một chỗ lĩnh ngộ thể nghiệm, lấy lui làm tiến, đó cũng là một loại tu hành.

Vân Hoàng quanh năm chinh chiến, thời gian chân chính nghỉ ngơi ít đến đáng thương. Nhân cơ hội này cũng muốn thả lỏng một chút.

Hắn từ sau khi bước vào Thông Linh cảnh liền cảm giác mình đã tới bình cảnh một dạng, nhưng hiện tại tâm linh giải khai, hắn cảm giác mình còn rất nhiều thứ để mà phát triển, mạnh lên cũng là chuyện sớm muộn.

Để tránh một ít chuyện thị phi, Vân Hoàng đề nghị với Lục Thi Y tạm thời không có công bố thân phận của hắn. Dù sao ngoài Phương Chính, Hàn Vi Vi và Chước Dương ba người ra, không ai biết mối quan hệ giữa hắn với Lục Thi Y. Nàng cũng từng nói qua, ba đứa nhóc này tuy hơi ngốc một điểm, nhưng lúc cần thiết vẫn là người có thể tin cậy được.

Nếu không nàng đã không chọn cả ba làm đệ tử của mình.

Vân Hoàng cũng đã được giới thiệu sơ qua về cấu trúc của Thanh Hư Tông, tông môn này trong số tám cỗ thế lực cũng được liệt vào hàng đặc biệt. Thanh Hư Tông thấp nhất tầng thứ chính là đội chấp sự, quản lí một số công việc nhỏ lẻ trong tông môn như nhận đệ tử mới, thu thập nhân tài, khai thác tài nguyên bên ngoài,... Trên đó chính là trưởng lão, là người trực tiếp quản lí đội chấp sự. Còn có trưởng lão thực quyền, tuy cùng là trưởng lão, nhưng phổ thông trưởng lão căn bản không dám đắc tội với thực quyền trưởng lão. Bởi vì thực quyền trưởng lão trực tiếp quản lí những bộ phận quan trọng của cả tông môn như Tàng Thư Các, Thí Luyện Các, Nhiệm Vụ Đường, Chấp Pháp Đội,...

Bên trên thực quyền chưởng lão chính là bát phủ. Thanh Hư Tông từ lâu về trước là do chín vị cường giả cùng nhau tạo lập. Người mạnh nhất trong số họ trở thành tông chủ đời đầu tiên, còn tám người còn lại được phong làm phủ chủ, hình thành tám cỗ thế lực trong nội bộ phò tá tông chủ. Cứ như vậy chức vị Phủ Chủ được truyền lại tới bây giờ.

Vân Hoàng muốn đến một địa điểm, đó là Tàng Thư Các. Hắn bây giờ muốn tăng lên, đó chính là kiếm đạo, đao đạo cùng thương đạo.

Hắn bây giờ đã minh ngộ ra một chút chuyện.

Một tu sĩ bình thường, tu luyện kiếm đạo một đường, lại muốn song song tu luyện đao đạo sẽ cực kì khó khăn. Có một chút thiên tư tuyệt thế chi nhân có thể lĩnh ngộ được đao kiếm song tuyệt, nhưng bảo bọn họ múa thương thì tuyệt đối không thể làm được.

Đây không phải nói thiên tư bọn họ kém cỏi, mà dường như có một giới hạn nào đó, một giới hạn của tâm linh có thể thừa nhận. Cái giới hạn này đã ngăn chặn không cho họ vượt qua.

Nhưng Vân Hoàng thì không, khi mà thức hồn hắn lĩnh ngộ đến tầng thứ hai, một lần nữa tiến hành thuế biến thì Vân Hoàng cảm giác cái đạo gông cùm xiềng xích đó đã không còn. Lúc trước, giữ vũng kiếm đạo cùng đao đạo một đường đã là hắn dùng hết khả năng, thương kĩ đằng sau cũng không dám lấn quá sâu vào tu hành, chỉ học một chút để tăng lực công kích mà thôi. Tránh cho kiếm đạo và đao đạo lung lay.

Giống như một cái túi nhỏ, vô luận ngươi muốn nhét bao nhiêu đồ thì cái túi cũng chỉ có thể thừa nhận ngần đó, muốn cho thứ khác vào thì nhất thiết phải bỏ ra tương đương. Còn nếu muốn miễn cưỡng nhét vào thì cái túi sẽ rách.

Nhưng mà cái túi của Vân Hoàng, giờ đã như mở rộng vô bờ bến, hắn bây giờ có cảm giác một chút đao đạo cùng kiếm đạo xung đột cũng biến mất, thương đạo thành công dung nhập vào trong công kích, những điều trước còn chưa hiểu thấu lập tức thông suốt, hắn bây giờ kĩ xảo, so với lúc trước đâu chỉ cường đại hơn một bậc?

“Uy tiểu tử, sao ngươi nhìn lạ mắt thế?”

Vị trưởng lão trông coi Tàng Thư Các nhìn thấy Vân Hoàng đi vào, không khỏi ngạc nhiên.

Đợt tuyển chọn đệ tử gần nhất cách đây đã hơn ba tháng thời gian, những gương mặt hầu hết lão đã gặp qua, nhưng Vân Hoàng thì hoàn toàn xa lạ.

Vân Hoàng gãi đầu, chỉ tiện miệng lấy một cái cớ.

“A, đệ tử mải mê bế quan nên sau đợt tuyển chọn đệ tử không có lộ mặt.”

Cái cớ này của hắn cũng vừa vặn hoàn mĩ, trưởng lão không có lưu lại hắn, chỉ khoác tay ý cho phép hắn vào trong.

Thanh Hư Tông không hổ danh là một phương Lạc Dương đỉnh cấp thế lực. Riêng Tàng Thư Các diện tích so với Phong Ngân Tông Tàng Thư Các lớn hơn không chỉ gấp chục lần. Nhìn sơ qua số lượng thuật pháp đã gần một ngàn loại, về kiếm quyết, đao quyết các loại thì cũng gần trăm loại.

Vân Hoàng xem xét qua một lượt, một bộ phổ thông kiếm quyết giá trị tầm khoảng 100 điểm cống hiến đổ lại, một chút cao cấp hơn thì giá trị điểm cống hiến vượt quá 500.

Vân Hoàng cầm lấy đệ tử lệnh bài, Lục Thi Y đã nói là trong thân phận lệnh bài này nàng đã cho hắn một ít điểm cống hiến, Vân Hoàng thần thức soát vào, hắn dự định sẽ mua một hai quyển kiếm quyết, sau đó đi làm chút nhiệm vụ kiếm chác.

Nhưng khi thần thức hắn kiểm tra...

Một vạn điểm cống hiến.

Hắn khuôn mặt vẫn bình thản, thần thức thu hồi lại, hai mắt lại nhìn về phía những ngọc giản giá trị gần 500 điểm cống hiến kia. Một lần nữa thần thức lại tiến nhập vào thân phận lệnh bài.

Vẫn là một vạn tròn trĩnh, khôbg thiếu một điểm.

Vân Hoàng thở dài, thế này đối với hắn hiện tại là quá nhiều, dù sao hắn cũng là giữa đường nhảy vào, cũng không đối cới Thanh Hư Tông làm ra cống hiến gì. Cầm nhiều điểm cống hiến như vậy cũng thấy chột dạ.

Cuối cùng hắn vẫn chấp nhận sử dụng, Lục Thi Y đã đem cho hắn rồi thì thôi, chả lẽ Vân Hoàng hắn lại có thể mặt dày đến trả hàng.