Vô Song Chi Chủ

Chương 105: Hộ tống



Vân Hoàng cưỡi phi hành khí bay lên khoảng chừng vài chục trượng thì bên phía cổ điện rung lên ông ông một hồi, một cơn trấn động điên cuồng làm rung chuyển cả hòn đảo, tưởng chừng như sắp bị giẫm nát, tạo thành những đợt sóng cao ra xung quanh vài dặm.

Rầm rầm rầm rầm

Liên tục những tiếng nổ tan vang lên, hòn đảo rốt cuộc không thể chịu được nữa, lở thành từng mảng rơi xuống biển. Để lộ ra một khối kiến trúc khổng lồ. Mà cổ điện kia hắn thấy loáng thoáng không chỉ có một, mà là gần chục cái cổ điện như vậy, bám trên một bề mặt lớn hơi cong, Vân Hoàng nhìn thấy nó khá giống một mặt của khối cầu.

Bên trong những cổ điện, vô tận oán hận khí tức tràn ra, Vân Hoàng sắc mặt khó coi vô cùng. Bình thường thì không sao. Nhưng viên huyết châu của gã chết tiệt Khai Lao kia lại làm xúc động tất cả oan hồn này. Đưa tới cái thứ này xảy ra dị biến.

Vân Hoàng không dám chậm ở lại đây thêm một giây nào nữa, hắn toàn lực thôi động phi hành khí. Nhưng từ trong cửa vào toà cổ điện đầu tiên phát hiện phóng ra những dải tử sắc phù văn, hướng tới Vân Hoàng cuốn tới. Hắn ngón tay hoá thành kiếm chỉ, linh lực thôi động bổ ra kiếm quang dày đặc như mạng lưới.

“Thật nghĩ rằng ở khoảng cáh này ta không làm gì được ngươi? Bất Vực Chi Kiếm.”

Thuần tuý kiếm chiêu không có biến ảo, chỉ còn xót lại cơ bản nhất tính chất nhanh và mạnh. Những tử sắc phù văn kia dường như cành rời xa cổ điện cành yếu đi, bị kiếm quang của Vân Hoàng nuốt trọn. Nếu mà tử sắc phù văn từ tất cả những cái cổ điện vừa nhô lên kia cùng công kích thì Vân Hoàng chỉ có thể chạy trốn, nhưng chỉ có một cái yếu nhất thì hắn có rất nhiều cách để phá hư dải tử sắc phù văn này.

“Khởi Phong!”

Vân Hoàng chộp ra một trảo, xung quanh phong bạo ngưng tụ thành một đạo phong nhận rất lớn, phong nhận cắt qua không khí, cắt qua kiếm quang, một dải dài tử sắc phù văn bị cắt làm hai phần. Hắn chưa dừng lại, Vĩnh Cửu Chi Mạch trong cơ thể giống như một cái hoả lô liên tục đốt cháy linh lực. Hắn tiếp tục một trảo vung ra. Xung quanh không khí tưởng chừng như bị cắt nát đồng dạng. Năm phong nhận to lớn chém ra, dải tử sắc phù văn vốn đã chia hai giờ lại tiếp tục bị cắt như thịt cá.

Chúng dường như sợ hãi muốn rút về nhưng Vân Hoàng không có dễ như vậy liền thả ra. Bất quá khi hắn chuẩn bị tiếp tục tiến hành công kích, Vân Hoàng cảm nhận được một luồng nguy hiểm khí tức từ bên trong cổ điện kia. Cảm giác như một hơi thở mang theo tử vong chi ý ngay trước mặt hắn.

“Xem ra không thể đuổi tận giết tuyệt!”

Vân Hoàng âm thầm thở ra một hơi, chậm rãi thối lui, hắn khẳng định đối phương có khả năng đem mình trọng thương, thậm chí giết chết, bất quá có chỗ cố kị nên không có xuất thủ. Đây đơn thuần chỉ là cảnh báo hắn.

Vân Hoàng lấy ra phi hành khí bay mất, hắn ngoái đầu lại thì thấy toà kia kiến trúc đang theo hòn đảo, chìm xuống dưới sâu thẳm hải dương.

“Từ nay về sau phải hạn chế qua lại khu vực này.”

Vân Hoàng thầm nhủ, tăng tốc muốn nhanh chóng về Hạ Lân Hải Thành.

Ở bên trong toà cổ điện kia, bộ khô lâu xuất hiện nhiều thêm một tia huyết sắc. Mười năm những người phàm bộ lạc kia cúng tế cho hắn tế phẩm mới miễn cưỡng đem lại cho hắn một chút lực lượng. Dựa vào uy năng của toà cổ điện này mới có thể giết chết Khai Lao, nuốt Khai Lao về sau hắn có niềm tin có thể đánh giết Vân Hoàng. Bất quá Vân Hoàng cường hãn vượt qua dự tính của hắn, đánh giết về sau rất có thể hắn sẽ lâm vào ngủ say. Không biết qua bao nhiêu cái tuế nguyệt mới tỉnh lại.

...

Tiêu tốn một chút linh thạch, Vân Hoàng cuối cùng cũng về tới Hạ Lân Hải Thành.

Trở về Linh An đoàn phân bộ, Vân Hoàng mới biết được tin là toàn bộ những nhiệm vụ đi vùng tây bắc Lạc Dương toàn bộ đã bị thu hồi vì quá mức hung hiểm. Hắn không những không có bị chịu trách nhiệm vì bỏ nhiệm vụ mà còn được phân bộ bồi thường cho đại lượng cống hiến điểm.

Vân Hoàng tất nhiên không có khách khí, hắn nhận lấy toàn bộ cống hiến điểm. Đi vào Linh An đoàn Tàng Thư Các.

Bên trong cực kì rộng lớn nhưng chỉ có chín cái dãy làm từ thiết mộc, trên mỗi ngăn của dãy có trưng bày một cái ngọc giản, bên dưới ngọc giản là một cái trận pháp nhỏ.

Vân Hoàng bây giờ không cần nhiều tài nguyên, hắn giờ cần nhất là đao kĩ hoặc kiếm kĩ. Bởi vì kiếp trước không có dùng binh khí nguyên nhân nên Vân Hoàng binh khí tri thức cực kì nghèo nàn. Nhưng bây giờ thì khác, hắn phát hiện ra cơ thể của mình mạnh mẽ không khác gì một cái vũ khí sống, không tận dụng không được.

Vân Hoàng cứ thấy kiếm kĩ hoặc đao kĩ nào hay hay thì ngay lập tức thu lấy. Mãi đến tận khi hắn đã thu lấy năm bộ kiếm kĩ cùng ba bộ đao kĩ thời điểm, thông báo cống hiến điểm đã hết hắn mới dừng lại.

Những bộ đao kĩ, kiếm kĩ này trong Tàng Thư Các không tính là cao, nhưng Vân Hoàng muốn thông thuộc hết trong một sớm một chiều là không thể.

Nghỉ ngơi vài ngày, hắn nhận một nhiệm vụ khác, cùng với ba thành viên nữa thực hiện. Lần này nhiệm vụ là nhiệm vụ hộ tống.

Đối tượng hộ tống là một đôi đạo lữ. Cả hai tu vi cũng chỉ là Hư Linh cảnh đỉnh phong. Cả bốn cần hộ tống hai người về một Hải Thành cách Hạ Lân Hải Thành chừng năm ngàn dặm, nơi đó gọi là Huyền Nguyệt Hải Thành.

Vân Hoàng cùng tham gia tiểu đội gồm một cái nam tử tóc rối, tu vi Thông Linh cảnh tứ cấp trung kì. Một cái da nâu nữ tử, tu vi Thông Linh cảnh tứ cấp hậu kì. Một cái hoàng bào trung niên, tu vi Thông Linh cảnh ngũ cấp đỉnh phong.

Nam tử tóc rối là một người khá năng động, cùng với da nâu nữ tử kia trò chuyện rôm rả, cũng có hướng Vân Hoàng vài câu. Hoàng bào trung niên thì chỉ trầm lặng đứng một góc, ngoại trừ thưa tên họ ra thì không nói thêm gì khác.

Cả bốn cùng đôi đạo lữ kia chào hỏi giới thiệu một lần xong xuôi thì lập tức lên đường.

Đôi đạo lữ kia bối cảnh dường như cũng không nhỏ. Lấy ra một cái đỉnh cấp Bán Huyền giai phi hành pháp bảo. Đủ cho sáu người vẫn còn dư chỗ.

Năm ngàn dặm khoảng cách dùng Bán Huyền giai phi hành khí toàn lực thôi động cũng chỉ mất có gần một ngày, nhưng vì để đảm bảo an toàn nên sẽ kéo dài tới ba ngày.

Khởi hành sau đó, đôi đạo lữ kia khống chế phi hành khí, bốn người Linh An đoàn thành viên cứ thay phiên từng người canh gác.

Lúc này đã đến phiên của hoàng bào trung niên canh gác, ba người Vân Hoàng tụ tập lại một chỗ nói chuyện. Nam tử vò vò cái mái tóc rối bù của mình, hướng Vân Hoàng hỏi.

“Vân đạo hữu, ngươi có hay không biết Hải Nguyên Cấm Địa?”

Vân Hoàng không có biết vì hắn vốn không phải dân bản xứ, hắn nhẹ lắc đầu. Nam tử kia như tìm được đề tài, nói liền mạch một hồi.

“Hải Nguyên Cấm Địa chính là đệ nhất cấm địa ở Lạc Dương, tất cả hạn chế chỉ cho phép tu sĩ dưới hai trăm tuổi tiến vào.”

Vân Hoàng kinh ngạc, đối với cốt linh còn tiến hành hạn chế, cấm địa này thật sự không bình thường.

“Nghe nói nơi đó chính là một cái cổ đại chiến trường hình thành ra, bên trong cơ duyên vô số, rất nhiều Lạc Dương một phương cường giả đều đi ra từ Hải Nguyên Cấm Địa.”

Vân Hoàng càng nghe càng chăm chú, không có để ý trong con mắt của da nâu nữ tử kia xẹt qua một vệt lãnh ý