Vợ Ơi! Đợi Anh

Chương 42: Để mẹ



Cô hơi sững sờ trước lời nói của hắn. Cho cô sao? Hắn bị gì vậy? Đời này cô còn chưa làm gì cho hắn được mà? Còn cố gắng ra khỏi Trình Gia! Còn hắn lại theo cô, tìm mọi cách để gần cô? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn cũng trọng sinh rồi? Cô đành đánh liều một phen hỏi hắn.

" Anh là đang cần tôi? Thứ anh từng coi là không xứng này sao? "

" Xin em đừng nói như vậy! Anh biết mình mới là người không xứng với em! Nhưng cầu xin em, em cho anh một cơ hội thôi! "

" Hơ? Một đời chưa đủ sao? Anh mau đi đi, về nhà của anh đi " cô kéo tay mình lại đẩy hắn ra

" Đình Đình... " hắn níu tay cô

Cok thở dài một tiếng rồi nói " Anh mau về đi, từ nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, có lẽ tôi sẽ tha thứ được cho anh! " rồi cô bước nhanh về phòng mình.

Còn hắn vẫn đứng đó, nhìn bóng hình cô khuất bóng sau cách cửa. Tim hắn như bị ai đâm hàng nghìn nhát, đau điếng người. Đúng! Đã qua một đời rồi, đây đã là đời thứ hai rồi. Nhưng hắn không thể nào từ bỏ được. Đời trước hắn đã trải qua những gì khi không có cô bên cạnh? Hắn đã ăn năng đến mức nào? Ân hận ra sao? Giây phút cuối của đời người lại luôn nghĩ về cô! Làm sao chỉ vì vài câu nói của cô ở đời này mà dễ dàng từ bỏ được? Đời trước là hắn đã tổn thương cô đến thế nào hắn vẫn còn nhớ rõ, vậy nên cô có ghét hắn hắn cũng chấp nhận. Hắn sẽ dùng cả đời cả kiếp này để bên cô, bù đắp cho cô. Nếu từ bỏ cô bây giờ đó không còn là Trình Minh Phong hắn nữa. Đời này hắn thừa nhận đã bại trận trước tay cô rồi.

Có lẽ đời trước lúc đi xem bói bà thầy bói đó đã nói đúng " Cậu cứ cứng rắn đi, rồi sẽ có một ngày cậu phải đặt trái tim mình dưới chân con bé này đấy ". Lúc đó hắn cứ cho là vớ vẩn, nhưng từ lúc cô mất đến đời này dường như cả sinh mạng của mình hắn cũng tình nguyện đặt dưới chân cô.

Hắn đứng một hồi cũng bước chân về phòng mình để thu dọn đồ đạc, cô cũng biết rồi nên hắn cũng phải đi thôi. Nhưng cô muốn hắn không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa thì không thể nào được.

____

Còn cô lúc về phòng thì lại chui vào trong chăn chùm kím cả người. Nước mắt từ đâu lại trào ra, Tại sao hắn lại trọng sinh chứ? Còn nói muốn tha thứ? Tha thứ sao? Đời trước cô đã bao lần cầu xin hắn hãy tin cô, nhưng hắn nào chịu nghe? Bỗng những kí ức đáng sợ lại đột nhiên ùa vào tâm trí cô, nỗi đau đớn khi nhảy từ trên cao xuống! Cảm giác rơi ấy cô rất sợ. Kể cả đứa bé đó! Nó chỉ mới là một sinh linh nhỏ thôi tại sao lại phải chịu khổ sở đến thế?

Nằm một hồi cô lại nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau một hồi thì cũng biến mất, thay vào đó là sự im lặng lạ thường. Hắn đi rồi sao? Cô lấy tay lau đi nước mắt rồi ngồi dậy đi xuống giường. Mở cánh cửa phòng của hắn ra bên trong chẳng còn đồ của hắn nữa. Hắn đã đi rồi....

Cô ngồi cụp xuống, lại khóc như mưa! Tại sao cô lại khóc chứ? Đây vốn là điều cô muốn mà. Nhưng mà tại sao nước mắt cô lại rơi nhiều đến thế kia chứ, tạu sao cô lại cảm thấy đau lòng như này. Không được khóc, là hắn đã lừa cô, hắn lừa cô, tại cô ngu ngốc mới bị hắn lừa gạt. Không được khóc nữa, nghĩ vậy cô vội lấy tay lau nước mắt, đi về phòng mình vào nhà vệ sinh rửa lại gương mặt của mình.

" Nhìn kìa mắt sưng hết rồi.. " cô tự nói với chính mình trong gương rồi tự cười an ủi bản thân. Có lẽ đây là cách tốt nhất rồi.

_________________________

" Minh Phong con dọn đi đâu mấy tháng nay thế hả? Toàn là Hạc Hiên đến nhà thăm hỏi ta! Con mau nói! Con đi đâu " Từ Lâm thấy hắn tay đang cầm túi toàn là quần áo thì tức giận hỏi. Từ trước đến nay tuy con bà không phải quá kiêu ngạo nhưng làm sao có thể đựng quần áo trong một cái túi như thế cơ chứ? Đây đâu phải tính cách của nó? Với lại tập đoàn con bà cũng rất ít tới, nhiều lần bà đến tìm đều không gặp. Đã vậy còn dọn đi chỗ ất ơ nào đấy ở nữa chứ. Thật là không giống Minh Phong.

" Mẹ à, con đi tìm con dâu cho người mà! " Hắn vức túi đồ trên tay lên ghế sofa rồi bước đến ngồi gần mẹ mình. Đời trước mẹ hắn muốn hắn yêu thương Đình Đình mà hắn còn chẳng làm được, đã vậy còn dẫn giặc vào nhà gián tiếp hại chết mẹ. Hắn thật cảm thấy tội lỗi với mẹ mình quá.

" Con dâu? " phu nhân hốt hoảng nhìn hắn rồi bổng dưng tức giận quát lên " Thằng nghịch tử, tao nói mày biết con dâu nhà này chỉ có thể là Đình Đình! Mày lại đi tìm cái con nhỏ ham tiền kia à? "

" Ay da mẹ à, mẹ đừng lớn tiếng, không tốt cho sức khoẻ " hắn vuốt vuốt lưng mẹ mình vài cái " Con chính là đi tìm Đình Đình mà"

" Thật sao? " Từ Lâm hai mắt sáng rực nhìn hắn, cuối cùng thằng con trai bà cũng thông suốt rồi. Thật may mắn.

" Vậy con bé đâu rồi? " phu nhân nhìn ra cửa lại không thấy ai, nên nói tiếp.

" Cô ấy đang rất giận con " hắn hơi cụp mặt xuống đáp

" Đúng là con chẳng làm được gì hết thằng con vô dụng này! " phu nhân thở dài nói tiếp " Để mẹ! "

" Nhưng mà mẹ! con không muốn mẹ lại dùng mấy trò kia nữa " Thật vậy hắn không muốn giở thủ đoạn với cô, hắn muốn cô tự nguyện. Nhưng mà... Haizz

" Thằng này, mày nghĩ đi đâu đấy! Mẹ chỉ muốn mời Đình Đình dùng cơm để làm hoà thôi " thằng con trai này lại nghĩ mẹ nó sắp giở trò nữa đấy à.

" Thật sao? "

" Đương nhiên" phu nhân cười nhìn hắn.....