Vợ Ơi Chào Em

Chương 55: Người lớn rất hài lòng…



Kết quả của việc đi khắphang cùng ngõ hẻm chính là một số người quen biết Ngụy Sở đều tới gần bắtchuyện, thuận tiện hỏi dăm ba câu, ai da, đây là bạn gái của cậu à? Sau đó lạidùng ánh mắt xem triển lãm quan sát trên dưới Tô Nhạc một lượt.

Khi Ngụy Sở đưa Tô Nhạcvề tới nhà, Tô Nhạc có thể khẳng định, chưa tới một ngày nữa, tất cả mọi ngườisống trong con phố này đều biết Ngụy Sở đã có bạn gái.

“Những hàng xóm này thậtnhiệt tình.” Xã hội hiện giờ tình người phai nhạt, hôm nay gặp được những ngườinhiệt tình như thế, nhất thời Tô Nhạc có chút không được tự nhiên.

“Hầu hết bọn họ trước đâyđều từng tham gia chiến tranh, ngày trước, con phố này được người ta gọi là phốtrụ sở, hiện giờ ông nội anh đã về hưu nhưng hàng năm vẫn có nhiều người tớichúc thọ ông, năm nay ông đại thọ tám mươi, khách khứa nhất định còn nhiều hơnnhững năm trước.”

Tô Nhạc lắc đầu: “Mặt mũidễ nhìn, đầu óc thông minh, còn là quan nhị đại, thảo nào có những nam sinhnhắc tới anh là lại nghiến răng nghiến lợi.”

“Một người đàn ông tốtnhư vậy hiện giờ là của em, em nên tự hào mới đúng chứ.” Ngụy Sở cười ha ha,nghiêng mặt tới gần cô.

“Anh có thể không biếtxấu hổ hơn nữa được không.” Tô Nhạc chán ghét đẩy anh sang một bên, chỉ tráchmình trước đây không nhận ra tên này là người thế nào.

Khi bọn họ về tới nơi thìtrong nhà đã vô cùng náo nhiệt, tiếng nói chuyện nhao nhao ồn ào, rất vui vẻ,Tô Nhạc còn chưa kịp thích ứng đã nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Tiểu Nhạc Nhạc.” NgụyDiêu đứng dưới tàng cây Mộc Lan, cực lực vẫy tay với Tô Nhạc, chồng cô nàngđang dùng vẻ mặt căng thẳng nhìn cái bụng của cô nàng, Tô Nhạc phát hiện, cáibụng kia đã tròn thành một trái cầu, nha đầu kia đã là mẹ trẻ con rồi? Thảo nàogần đây ít xuất hiện trên diễn đàn như thế, thì ra là suy nghĩ cho sức khỏe củađứa bé.

“Nha đầu chết tiệt kia,có thai đừng cử động mạnh như vậy.” Nhìn thấy động tác dũng mãnh kia của NgụyDiêu, Tô Nhạc sợ hết hồn, bước mấy bước đến trước mặt cô nàng: “Mấy tháng rồi?”Nhìn bụng của Tiểu Diêu cũng đã lớn, hẳn là bốn, năm tháng rồi.

“Hơn bốn tháng rồi, vừamới thành hình thôi.” Ngụy Diêu cười ha ha, nhưng thấy Tô Nhạc xuất hiện ở nhàhọ Ngụy, cô vẫn có chút bất ngờ và hiếu kỳ, cô nhìn xung quanh một lượt: “Cậucùng ông anh họ, em họ nào của tớ tới đây à?”

Tô Nhạc nhìn thấy vẻ kíchđộng cùng hiếu kỳ không chút che giấu trong mắt Ngụy Diêu, cô ho khan mộttiếng.

“Sau này chúng ta sẽthành người một nhà rồi, đây đúng là duyên phận.” Ngụy Diêu cảm thán, kéo tayTô Nhạc ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, chồng cô nàng ở bên cạnh bưng trà đưanước. Cô và Tô Nhạc là tác giả cùng một thời trên mạng, hai người ký hợp đồngtrong cùng một khoảng thời gian, trên diễn đàn lại thường xuyên qua lại, nóichuyện phiếm, chậm rãi quen thuộc, cuối cùng thành bạn tốt trên mạng, nay lạiphát triển tới ngoài đời thực, không thể không cảm thán một câu duyên phận diệukỳ.

Ngụy Diêu lảm nhảm mộtlúc lâu sau, đột nhiên nhớ tới vấn đề then chốt: “Đúng rồi, bạn trai của cậu rốtcuộc là ai trong nhà tớ?” Hoặc là cô đã đoán sai, Tô Nhạc có thể là bạn gái củamột người khách nào đó chăng?

Phải chăng phụ nữ có thairồi nói cũng nhiều hơn? Tô Nhạc vội ho một tiếng: “Ừ, là anh họ nhà cậu.”

“Tớ có ba anh họ, ngườicậu nói là…”

“Tiểu Nhạc, em có đóibụng không, hiện giờ khách mời còn chưa tới đủ, phải một lát nữa mới có thểkhai tiệc, hay là em ăn chút đồ ăn vặt trước nhé.” Ngụy Sở từ phía sau đưa choTô Nhạc một túi lạc rang muối, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc, mỉm cườinhìn em họ và em rể nhà mình: “Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy.”

“Anh.” Ngụy Diêu nhìn ônganh họ mình kính nể nhất, rồi lại nhìn Tô Nhạc, nhất thời không nói được câunào, cô vẫn cho rằng trong ba người anh họ, người không có khả năng trở thànhbạn trai Tô Nhạc nhất chính là người này. Bởi vì tính cách Tô Nhạc rất mạnh mẽ,mà ông anh họ này của cô cũng là một người vô cùng quyết đoán, hẳn là sẽ khôngthích một cô gái có tính cách như Tô Nhạc, không ngờ hiện thực và tưởng tượnglại khác nhau hoàn toàn.

“Ừ.” Ngụy Sở mỉm cười xoađầu Ngụy Diêu, Tô Nhạc không biết mình có nhìn nhầm hay không, cô cảm thấytrong nháy mắt, Ngụy Diêu ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Sau đó, Ngụy Diêu ngoanngoãn lại thấy anh họ nhà mình vùi đầu bóc lạc rang cho Tô Nhạc, mà vẻ mặt TôNhạc cũng thật thản nhiên, cô há hốc miệng, phát hiện ra ngôn ngữ của mình dạonày đã thiếu hụt đi nhiều.

Ngụy Sở nhìn đồng hồ trêncổ tay, bỏ lạc rang xuống: “Tiểu Nhạc, hiện giờ chắc ông nội anh đã chuẩn bịxong, ra ngoài gặp mặt khách mời rồi, anh dẫn em đi chào hỏi ông trước nhé.”

Cạch một tiếng, Tô Nhạcnhai nát viên lạc, trong lòng thấp thỏm bất an: “Thật sự phải đi sao?”

“Đi đi, đi đi, ông nộirất hiền từ.” Ngụy Diêu ở bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc, chỉ thiếu mỗi vẫykhăn đưa tiễn.

Tô Nhạc thấp thỏm đi theoNgụy Sở, những chuyện như gặp người lớn này, đi tới là một đao, quay đầu cũnglà một đao, là chuyện sớm muộn gì cũng phải làm.

Toàn bộ tứ hợp viện đềuđược trang trí theo kiểu truyền thống, nhưng không làm người ta cảm thấy cổ hủhay không theo kịp thời đại, mà là cảm giác trang nghiêm, sâu lắng. Càng đi vàobên trong, Tô Nhạc càng cảm thấy nhà họ Ngụy không phải là một gia đình bìnhthường, đi qua một cái sân và hai lần cửa, vào trong một khoảng sân nhỏ, TôNhạc nghe có tiếng trò chuyện.

“Ông nội, bác cả, bố, chúba.” Ngụy Sở đứng ngoài cửa chào hỏi một lượt, Tô Nhạc chợt nghe thấy trongphòng truyền ra một giọng nói già nua nhưng đầy sức sống: “Tiểu Sở đã về phảikhông, mau vào đi?”

Ngụy Sở xoay người cườivới Tô Nhạc, nắm bàn tay bắt đầu mướt mồ hôi của cô đi vào phòng. Tô Nhạc nhìnthấy trên chiếc sô pha chính giữa có một ông lão tóc bạc, bên cạnh có ba ngườiđàn ông khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.

“Chào ông nội, chào cácbác.” Tô Nhạc cố gắng cười thật tự nhiên, nhưng sự căng thẳng trong lòng khôngcách nào biến mất được.

“Ông nội, đây là bạn gáicủa cháu, Tô Nhạc.” Ngụy Sở kéo Tô Nhạc đến gần ông lão tóc trắng: “Hôm nay làngày mừng thọ ông, cháu đưa cô ấy về cùng chúc thọ ông.”

Ông nội Ngụy Sở cười tủmtỉm nhìn Tô Nhạc, vẻ mặt hòa ái: “Một cô bé thật lễ phép, Tiểu Sở, cháu phảichăm sóc bạn cẩn thận nhé, bảo bạn gái cháu ngồi xuống đi, đứng mãi làm gì.”

Ngụy Sở ngồi xuống mộtbên, Tô Nhạc cũng ngồi thật quy củ bên cạnh. Ở bên Ngụy Sở, cô thật giống mộtcô con dâu mới về nhà chồng.

“Đừng căng thẳng, đừngcăng thẳng.” Cụ Ngụy cười ha ha nhìn bố Ngụy Sở ngồi bên cạnh: “Thằng hai, TiểuSở nhà con đã không đưa bạn gái về thì thôi, vừa đưa về đã đưa về ngay một côbé ngoan ngoãn như thế này, rất tốt.”

Tô Nhạc nghe vậy, gươngmặt bắt đầu ửng hồng.

“Bố.” Ông Ngụy thấy gươngmặt Tô Nhạc đỏ bừng, biết con gái nhà người ta xấu hổ, đành phải nói: “Tô Nhạc,cháu đừng lo lắng, đây là vì ông nội thích cháu đấy thôi.”

“Cháu không lo lắng ạ, haha.” Tô Nhạc cười khan một tiếng, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng vì tiếngcười hòa ái của ông cụ mà giảm đi không ít.

Trò chuyện một lúc, ôngnội Ngụy Sở nói: “Thanh niên các cháu cứ ra ngoài chơi đi, ông cũng phải đi gặpmấy ông bạn già đã.” Nói xong, ông cụ vung tay lên, để hai đứa trẻ ra ngoài.

“Phù.” Tô Nhạc cảm thấymình nên thở phào một hơi.

“Rất căng thẳng sao?”Ngụy Sở cười hỏi: “Sau này gặp người nhà em, anh nhất định cũng sẽ rất căngthẳng.”

Cứ thử rồi biết, Tô Nhạcchỉ đáp lại bằng một cái liếc mắt, trong lòng bắt đầu nghĩ, khi đưa Ngụy Sở đigặp người nhà có nên chọn một ngày cũng đông người thế này hay không? Đươngnhiên, ý tưởng này đã trực tiếp nhảy qua bước có nên đưa Ngụy Sở tới gặp ngườinhà hay không.

Bữa tiệc buổi trưa cũngvô cùng sôi nổi, Tô Nhạc nghe Ngụy Sở giới thiệu người này là cô ba, người kialà em trai đằng ngoại, đằng đó là cháu họ, náo nhiệt không kể xiết.

Trong lúc đó, Ngụy Sởcũng giới thiệu cô biết trưởng khoa này, cục trưởng kia, đồn trưởng này nọ, TôNhạc yên lặng nhìn những trưởng phòng ban này đối đãi với Ngụy Sở vô cùng kháchkhí và nhã nhặn, trong lòng lại hạ kết luận lần nữa, quyền thế nhà họ Ngụy đúnglà không nhỏ. Chẳng trách Ngụy Sở mở công ty khi còn trẻ mà không có ai làmphiền toái, quả nhiên năng lực và chỗ dựa là tổ hợp hoàn mỹ nhất trên thế giới.

Cơm nước xong, Tô Nhạc vàNgụy Sở phải ở lại một đêm mới được đi, vì vậy buổi chiều cô có nhiều thời giantrò chuyện với Ngụy Diêu, còn Ngụy Sở và bố mẹ cũng có thời gian tiễn khách.

“Thật không ngờ cậu vớianh Sở nhà tớ lại thành một đôi.” Ngụy Diêu vừa cắn hạt dưa vừa cảm thán: “Tớnhớ trước đây có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy, nhưng anh Sở vẫn không hềđáp lại, lên đại học xong vẫn chưa từng đưa bạn gái về, đến khi anh ấy tốtnghiệp, mỗi ngày bác hai nhà tớ đều mong ngóng anh ấy đưa bạn gái về.”

Tô Nhạc không nói gì, lẽnào bà Ngụy còn lo kiểu đàn ông kim cương như Ngụy Sở không tìm được bạn gáisao?

“Ngày tớ kết hôn, tớ thậtsự không nghĩ cậu và anh họ có chuyện gì, tớ nghĩ hai người chỉ có quan hệ bạnhọc đơn thuần thôi.” Hiện giờ nghĩ lại, Ngụy Diêu cảm thấy mình quá ngây thơ,cô nhìn Tô Nhạc, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhạc, mặc dù anh ấy vừa đẹp trai vừa cótiền, nhưng lại là một người đàn ông rất truyền thống, nếu hai người thật sự ởbên nhau, cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Bàn tay bóc hạt dưa củaTô Nhạc dừng lại một chút: “Cảm ơn cậu.”

“Cậu đừng nghĩ rằng tớnói tốt cho anh họ, anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt, đôi khi tớ nghĩkhông biết người con gái thế nào mới xứng đôi với anh ấy, nhưng sau khi thấycậu và anh ấy ở bên nhau, tớ cảm thấy hai người không thể hòa hợp hơn đượcnữa.”

“Cảm ơn lời khen củacậu.” Tô Nhạc thản nhiên nói: “Cậu không biết tớ ở bên anh ấy, có bao nhiêungười bất bình đâu.”

“Mấy cô nàng đó bất bìnhlà chuyện của bọn họ, dù sao người khiến anh họ tớ rung động là cậu, chẳng cóliên quan gì tới bọn họ cả, nếu cậu gặp mấy cô nàng như thế, tốt nhất là khôngthèm nhìn tới bọn họ.” Ngụy Diêu cầm tay Tô Nhạc: “Chúng ta là bạn bè, đươngnhiên tớ hy vọng cậu sống thật tốt.”

Im lặng một lúc sau, TôNhạc nở nụ cười: “Cảm ơn cậu.” Câu cảm ơn này rất thật lòng.

Ngụy Sở trở lại trongviện, thấy Tô Nhạc và Ngụy Diêu trò chuyện rất vui vẻ, anh dừng bước, xoayngười đi về một hướng khác, đúng lúc gặp được ông Ngụy.

“Cô bé đó là một cô gáikhông tệ, con nghiêm túc chứ?”

“Đương nhiên là nghiêmtúc chứ ạ, con bố thích cô ấy đã nhiều năm rồi.”

“Nếu đã vậy thì phải đốixử với người ta cho tốt.” Ông Ngụy gật đầu thỏa mãn, nên là một lòng một dạ,tên nhóc này, không hổ là con ông. Ông Ngụy bị vợ quản nghiêm đã nghĩ vậy.