Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2171



Cô không thể ngờ, một người yếu ớt, đôi chân lại bất tiện như Nguyễn Tri Hạ lại ra tay với cô ta.

“Cô…..tôi…..” Thợ trang điểm lảo đảo, vội vàng đưa tay ra vịn vào tay vịn chiếc xe lăn, đầu óc choáng váng nhìn Nguyễn Tri Hạ, không nói ra được một câu hoàn chỉnh, liền ngã xuống đất.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra đẩy đẩy thợ trang điểm: “Tỉnh, tỉnh.”

Thợ trang điểm không phản ứng lại.

Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhõm thở ra một hơi, lúc nãy thật sự rất lo lắng sẽ đánh không chuẩn, không đánh khiến cô ta ngất đi, hoặc sẽ đánh cô ta bị thương.

Thật may mắn.

Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Sau đó cởi bộ quần áo của thợ trang điểm.

Thợ trang điểm có mũ và khẩu trang, kế hoạch của cô là đổi quần áo với thợ trang điểm sau đó chạy trốn.

Nguyễn Tri Hạ từ từ đứng dậy từ xe lăn.

Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng chỉ biết cô có giá trị sử dụng, nhưng lại không biết chân của cô mỗi ngày đều đang khôi phục. . Google ngay trang -- ТRUМ TRUYEN. мE --

Mặc dù chân cô mỗi ngày đều đang khôi phục nhưng lại khôi phục tương đối chậm, mặc dù cô vẫn chưa thể đi bộ nhanh như một người bình thường, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình.

Chuyện này chỉ có một mình cô biết, cô không nói với ai.

Lúc trước Tạ Sinh từ bỏ cô, có lẽ vì chân của cô vẫn không tốt, nên Tạ Sinh kết luận Nguyễn Tri Hạ là một vật thử nghiệm thất bại, chuẩn bị từ bỏ việc lấy cô làm thí nghiệm, cuối cùng quyết định sử dụng cô để thu hút Lưu Chiến Hằng và Tư Mộ Hàn, tận dụng triệt để những giá trị còn lại của cô.

Trên thực tế, cô đã cảm nhận được chân của mình có chút cảm giác từ khá lâu rồi.

Nhưng, Tạ Sinh quá tự tin, ông ta chỉ tin vào những người dưới tay mình, chỉ tin số liệu thí nghiệm, thậm chí còn không hỏi Nguyễn Tri Hạ có cảm giác hay không.

Khi có một mình cô trong phòng, liền tự mình tập đi.

Nếu như cố gắng, cũng có thể đi được một đoạn, không chắc chắn có thể chạy thoát được không.

Nhưng ngộ nhỡ có thể chạy thoát được thì sao?

Nguyễn Tri Hạ đổi trang phục với thợ trang điểm, nhưng kéo cô ta lên xe lăn lại có chút phiền phức.

Cô thử kéo một chút, phát hiện quá khó nên chỉ có thể từ bỏ.

Phải tranh thủ thời gian để bỏ trốn.

Nguyễn Tri Hạ ổn định lại tâm trí, đội mũ và đeo khẩu trang lên, chỉ lộ đôi mắt và cái trán.

Làm xong những việc này, lại nhìn vào gương, chắc chắn bản thân đã ngụy trang tốt trước sau, liền quay người đi ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ cúi thấp đầu đi ra ngoài.

Những nhà tạo mẫu đang đứng nói chuyện với nhau ở bên ngoài, thấy cô đi ra cũng chỉ liếc nhìn một cái.

Có người hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Xong rồi sao?”

Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, chỉ cúi thấp xuống, sau đó gật đầu.

“Sao thế? Người phụ nữ kia mắng cô sao?” Lại có người hỏi.

“Tôi đi vệ sinh.” Nguyễn Tri Hạ đè giọng xuống, giọng nói có chút khàn, giống như vừa khóc.