Vợ À, Thua Em Rồi

Chương 11: Trong tiệm thời trang



Trữ Đan Thuần đi theo bọn họ đến tiệm thời trang , còn bấtngờ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của người bán hàng .

Khinh bỉ đi , khinh bỉ đi !

Cô là một cô gái xinh đẹp , thông minh , trẻ tuổi cho nên …shedonotcare ( she do not care : cô ấy không quan tâm )

“Để cho tên đần độnsiêu tự kỷ này chọn quần áo , thật đúng là thụ sủng nhược kinh …” Cô nhỏ giọngthì thầm .

• Thụ sủng nhượckinh : được sủng ái mà lo sợ .

“Cô nói cái gì ?!” Ánh mắt giết người của Nghiêm Túc chiếuvào cô.

“Có muốn tôi lặp lạilần nữa không?”

“Nói !”

“Anh … quyết định ?”

“Đừng có dài dòng ,tôi bảo cô nói!”

Trữ Đan Thuần nhắm mắt , lớn tiếng , tại anh ta bắt nói nhé: “Để cho tên đần độn siêu tự kỷ này chọn quần áo …” Một bàn tay to bịt

miệng cô lại .

Toàn bộ ánh mắt của khách trong tiệm đều tập trung nhìn đến, Trữ Đan Thuần làm bộ dáng vô tội , Nghiêm Túc tức giận hận không thể vặn gãycổ cô ngay lập tức !

Ánh mắt anh nhìn lại cổ của Đan Thuần , làn da trắng nõn , lạicòn rất nhỏ ?!

Cố An Dương ha ha cười , nói với Tư Đồ An : “Hóa ra Túc làtên đần độn …”

Nghiêm Túc nghe thấy Cố An Dương nói liền chuyển hướng nhìn, cũng không nghĩ tới cổ của Đan Thuần lại trắng như vậy , một ánh mắt giết ngườihướng về phía Cố An Dương mà chiếu tới .

Trữ Đan Thuần nhân cơhội này tùy tiện chọn bừa lấy một bộ lễ phục chạy tới phòng thay đồ . Lúc nàykhông chạy còn đợi tới khi nào ?

Khi cô mặc bộ lễ phục này vào lại hối hận . Cái bộ lễ phụcnày rất đẹp , cũng thật vừa với dáng người của cô , nhưng …. Với bộ dạng nàythì cô làm sao ra ngoài gặp người được . ( ở đây , ý của Đan Thuần là khi mặc lễphục vào , cô lột bỏ bộ quần áo quê mùa kia ra , trở lại thành cô gái xinh đẹp, duyên dáng )

Một nhân viên bán hàng đi vào , không khỏi kinh ngạc nói :“Tiểu thư , cô mặc lễ phục này rất đẹp !” Nói xong còn nhìn lại dáng người của

mình , aish ….., người so với người mắc cỡ muốn chết ……

“Đi ra ngoài không cho phép nói linh tinh , nghe không?” TrữĐan Thuần tháo kính xuống , một đôi mắt đẹp trừng nhìn vào người bán hàng.

“Vâng” Người bán hàng gật đầu . Một thiên kim tiểu thư , côkhông nên trêu vào không lại rước họa vào người.

Trữ Đan Thuần thay đổi lễ phục , mặc lại bộ quần áo quê mùacủa mình vào , đi ra khỏi phòng thay quần áo . Thật sự cô phải đi cùng cái tênđần độn kia tham gia bữa tiệc sao? …

“Lấy bộ này , gói vào đi.” Cô đưa quần áo cho người bán hàng, lại chuyển hướng nhìn Nghiêm Túc : “Chọn quần áo xong rồi.”

“Hừ , với mắt thẩm mỹ của cô , không biết lấy bộ quần áo gì?”

Nghiêm Túc khinh thường nhìn gói to kia : “Chẳng lẽ không muốnmặc cho vị hôn phu của cô nhìn sao? Hay là sợ mất mặt trước mặt mọi người …”

Trữ Đan Thuần không thèm để ý tới anh ta , lập tức đi ra khỏitiệm .

Nghiêm Túc hừ thầm một tiếng , nhận lấy gói bọc to , cũng đira khỏi cửa . Lại phát hiện cô gái kia dừng lại , đang thấy cô dùng một âm

thanh ngọt ngào nói chuyện .

“Nam học trưởng , tình cờ thật đấy , không nghĩ tới ở đây màcũng gặp được anh!

Nghiêm Túc khó chịu nhìn cô dùng vẻ mặt cười đến xán lạn vớicái tên học trưởng gì kia . Thật là , bộ dạng của cô ta như thế kia mà còn dámchạy tới trước mặt người ta ? Còn không sợ người ta coi cô như bao rác đem cô mộtcước đá văng ra sao?