Vi Quan Hào Môn

Chương 7



Edit +Beta: Anky

Mở đầu phim cũng không có nửa phần báo trước đã hiện ra, không chút nào hàm súc mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, hai người nam nữ trần trụi đang trình diễn cảnh yêu tinh đánh nhau kịch liệt trên màn hình siêu lớn, ống kính zoom cận cảnh mang đến tính rung động hủy diệt thị giác người ta, lợi hại hơn là, âm thanh nổi cao cấp quẩn quanh trong căn phòng nghe nhìn, trước tiên vang lên tiếng thân thể va chạm bạch bạch bạch, cùng với cảnh nữ diễn viên sảng khoái trong cảm xúc sâu kín không kìm lòng được rên lên, ngâm nga một tiếng…

Nhiễm Việt không phải chưa từng xem phim người lớn, nhưng bộ phim rung động linh hồn như thế, thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhất thời cũng sững sờ nhìn.

Hiển nhiên Tần Trí Viễn cũng không ngờ được loại tình cảnh này xuất hiện, cả người đều hóa đá, tay cầm điều khiển từ xa nửa ngày không có phản ứng.

Trên màn hình tiếng “Ưm a… ưm a” còn chưa ngừng, ống kính lại phóng to cận cảnh lần nữa, trên màn hình lớn xuất hiện bộ vị hai người gắn bó sâu vào nhau, chính là động tác ra sức ra ra vào vào.

Nhiễm Việt nuốt ngụm nước miếng, “Đại… Đại thiếu, có thể… chỉnh nhỏ tiếng chút được không?”

Cô vừa nói xong, Tần Trí Viễn như mới thức tỉnh từ trong mộng, vội vàng bấm một cái trên điều khiển từ xa, màn hình lớn trực tiếp tắt ngúm, toàn bộ ánh sáng và âm thanh đều biến mất không còn bóng dáng trong chớp mắt.

Cả thế giới đều an tĩnh!

Nhiễm Việt mơ hồ cảm thấy màng nhĩ ong ong rung động, vì vậy hít sâu một cái dẹp yên nhịp tim đập loạn, ôm gối ngồi co lại trên ghế sofa, nhịn nửa ngày, vẫn nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, không biết sống chết mà nói: “Kỳ thật giảm âm thanh là được rồi.”

Tần Trí Viễn cũng không mở đèn, toàn bộ phòng nghe nhìn bị bao phủ trong bóng tối, Nhiễm Việt không nhìn thấy được cử chỉ và vẻ mặt anh, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà phân biệt rõ phương hướng của anh.

Chờ một hồi lâu, mới nghe được người đàn ông rầu rĩ đáp: “Có cái gì hay mà xem.”

Nhiễm Việt chớp chớp mắt trong bóng tối, để gối ôm qua một bên, bảo: “Vậy bật đèn đi, tôi phải về rồi.”

Lần này thời gian Tần Trí Viễn trầm mặc càng lâu hơn, lúc Nhiễm Việt sắp không có kiên nhẫn chờ thêm, bên tai truyền đến tiếng vang nhỏ vụn, tiếp theo đập vào mặt, là hơi thở đặc biệt của người đàn ông, Nhiễm Việt còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo vào trong lòng, hơi thở ấm áp phả vào trên cần cổ cô, làm cô cảm nhận được rõ ràng khát vọng ẩn nhẫn của người đàn ông.

Giọng anh khàn khàn nói bên tai cô: “Loại chuyện như vậy không cần xem, trực tiếp làm tốt hơn.”

Hai tay Nhiễm Việt chống đỡ trước ngực anh, cố gắng bảo trì khoảng cách giữa hai người, “Đại thiếu…, tôi không muốn làm.” Cô chỉ đến an ủi thăm hỏi một chút tâm hồn của người bị tổn thương, không phải đến để hiến thân.

Tần Trí Viễn cũng không để ý tới cự tuyệt của cô, đầu lưỡi trơn trợt nhẹ nhàng chạy dọc sau tai cô, khiêu khích thần kinh nhạy cảm của cô, vừa liếm mút cũng vừa nói: “Tôi đánh không lại em, bất cứ lúc nào em cũng có thể đẩy tôi ra.”

Nhiễm Việt rụt cổ lại né tránh anh, “Chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, không được sao?”

Tần Trí Viễn ôm cô càng chặt hơn, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Bây giờ nói lời này, có phải hơi muộn rồi không?”

Nhiễm Việt cố gắng nhìn rõ hình dáng anh trong bóng tối, nhưng vẫn là một mảnh mơ hồ, giống như trái tim anh, mặc dù gần ngay trước mắt cô, lại khiến người ta sờ không được đoán không ra.

Hiện tại nói lời như vậy, thực sự có chút làm kiêu, hai năm trước, cô nên nghiêm khắc cự tuyệt, khi đó không lên tiếng chính là đồng nghĩa cam chịu với hành vi của anh, vậy hiện tại cần gì phải một lần hai lượt lật lọng chứ?

Nghĩ đến điều này, hai tay vốn đang chống đỡ trước ngực anh, thoáng giảm sức lực đi, không còn bị ngăn trở nữa, Tần Trí Viễn dễ dàng ôm chặt cô vào trong lòng.

Nhiễm Việt bất đắc dĩ nhắc nhở anh, “Ở đây không có áo mưa.”

Tần Trí Viễn đã bắt đầu đưa tay cởi bỏ quần áo cô, cho dù trong bóng đêm, động tác vẫn thuần thục như xưa, chỉ nghe hơi thở của anh không yên nói: “Em hiện đang ở kỳ an toàn.”

Nhiễm Việt: “…”

Kỳ an toàn của cô, anh còn nhớ rõ hơn cả cô!

Hoàn cảnh tối đen, làm người ta mất đi thị giác nhưng xúc giác cũng vì vậy mà nhạy cảm hơn.

Nhiễm Việt bị đẩy ngã trên ghế sofa, làn da không hề che đậy bại lộ trong không khí se lạnh, nơi anh chạm vào, từng tầng da gà nổi lên, làm cô khẽ run.

Bàn tay anh chạy dọc bốn phía, từng nụ hôn nóng bỏng ấn trên làn da cô, Nhiễm Việt bị động nhắm mắt lại, mặc kệ thân thể chìm nổi lên xuống theo động tác của anh.

Sau một cuộc mây mưa, hai người ôm nhau chen lấn trên ghế sofa, bốn phía một mảnh tối đen như trước, cũng không biết Tần Trí Viễn lấy ở đâu ra một tấm chăn, đắp lên thân hai người lớn nhỏ cũng vừa đủ.

Nhưng Nhiễm Việt bị anh ôm vào trong ngực lại còn đắp chăn, rất nhanh liền thấy nóng nực mồ hôi ra đầy người, vì vậy giãy giụa muốn ngồi dậy.

Ở trong bóng tối cô hỏi người bên cạnh, “Điều khiển từ xa đâu?”

Tần Trí Viễn không trả lời, đợi một lát, điều khiển từ xa lại được nhét vào tay cô, Nhiễm Việt lập tức cầm lấy điều khiển từ xa ấn loạn một hồi, màn hình rất nhanh sáng lên, các yêu tinh vừa rồi bị bức bách gián đoạn, lại bắt đầu tiếp tục đánh nhau khí thế ngất trời, kêu ưm ưm a a không ngừng.

Nhiễm Việt mở nhỏ tiếng một chút, mượn ánh sáng màn hình, dùng dư quang khóe mắt vụng trộm nhìn Tần Trí Viễn một cái, phát hiện anh kéo chăn lên rất cao, phủ lên cả miệng, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, lẽ nào anh đang thẹn thùng sao?

Trong phim hai người không ngừng biến hóa tư thế, cuối cùng cô gái trực tiếp cưỡi lên trên người đàn ông, vặn eo lắc hông làm động tác lên xuống phập phồng, hai khối thịt lớn trước ngực cũng tuỳ tiện lắc lư theo.

Nhiễm Việt không chỉ xem nghiêm túc, thậm chí còn cho cả bình luận, “Ngực rung lắc thế này, xem ra rất mệt mỏi.”

Tần Trí Viễn không thể nhịn được nữa đứng dậy bổ nhào vào cô, dùng thân thể và cả chăn lông ôm chặt cô vào lòng, hai người trong nháy mắt lại đặt mình vào trong bóng tối.

Có đoạn phim tăng thêm kích thích ở bên cạnh, lần này hai người làm càng thêm kịch liệt, cảm giác ghế sofa cũng sắp bị bọn họ lật ngược.

Sau khi Trì Tình xuất viện, Nhiễm Việt cho cô một tháng nghỉ ngơi, bảo cô ra ngoài đi đâu đó giải sầu, cũng không vội sắp xếp công việc cho cô ấy, Tần Trí Dật bị nhốt ở Tần trạch không bao lâu liền được bỏ lệnh cấm, nhưng lúc ở nhà họ Tần bị Đỗ Liên Trân dạy bảo không ít, gần đây mỗi ngày đều ăn mặc dạng chó hình người* tới công ty đúng giờ, nhưng người thì tới, công việc vẫn lười làm như cũ, không phải đi tán tỉnh tiểu minh tinh trong công ty, thì cũng ôm máy tính chơi game trong phòng làm việc.

(*Dạng chó hình người: tức là thành ngữ Nhân Mô Cẩu Dạng châm biếm những người bề ngoài đàng hoàng lịch sự nhưng không biết trong lòng có suy nghĩ tồi tệ gì)

Đối với tác phong buông thả bản thân không kiềm chế được của hắn, Nhiễm Việt cũng vui tay vui mắt, chỉ cần hắn không đến khoa tay múa chân gây trở ngại cho công việc của cô là được.

Cũng không biết sợi dây thần kinh nào không đúng, Tần Trí Dật thế mà lại nhiều lần chạy tới chỗ cô hỏi thăm tình hình gần đây của Trì Tình, dáng vẻ kia, giống như nhớ mãi không quên người ta, Nhiễm Việt nghĩ mãi cũng không ra, chẳng lẽ bởi vì biểu hiện của Trì Tình quá mức cương liệt, ngược lại lọt vào trong mắt Tần nhị thiếu?

Nhưng Nhiễm Việt căn bản không có thừa thời gian để chú ý loại thanh niên phong lưu này, gần đây cô đang bề bộn làm hạng mục, Giải trí Tần Thị chuẩn bị hợp tác với nhiều đại diện, đầu tư một bộ phim lớn, là một kịch bản Tiên hiệp đang vô cùng nổi tiếng, bởi vì Tần Thị chiếm vốn đầu tư lớn, cho nên rất nhiều chi tiết đều được quyết định sau khi nhà sản xuất phim và phía Tần Thị thương nghị trực tiếp, ví dụ như các diễn viên chính, đều là do Tần Thị chỉ định diễn viên, trong đó nữ chính là người Nhiễm Việt xác định chọn, Trì Tình.

Tin tức này một khi công bố, người ngoài lập tức hiểu ngay, Tần Thị muốn ra sức nâng đỡ Trì Tình.

Trì Tình ra ngoài du lịch một tháng, lúc mới trở về, Nhiễm Việt âm thầm sắp xếp cho cô ấy đi gặp Tần Trí Viễn, lần gặp mặt đó Nhiễm Việt cũng không ở đấy, nhưng sau này lúc nhìn thấy Trì Tình lần nữa, cô nhạy cảm cảm thấy cô ấy đã thay đổi, loại thay đổi này, là từ trong ra ngoài, thay da đổi thịt hoàn toàn, nhưng người không biết chuyện nhìn thấy, chỉ cho rằng Trì Tình thay đổi trở nên xinh đẹp và tự tin hơn mà thôi.

Gần đây Trì Tình thường xuyên qua lại phòng làm việc của cô, không phải mỗi lần tới đều có việc, cho dù không có việc gì, cô ấy cũng sẽ ôm chút đồ ăn vặt đến đây ngồi một chút.

Lúc đầu Nhiễm Việt còn cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm mặc dù mình muốn nâng đỡ Trì Tình, nhưng xét cho cùng hai người vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không tốt đến mức có thể thường ghé chơi, huống chi mình từ trước đến nay một thân một mình, cũng không có dự định làm bạn tốt với đồng nghiệp, cho đến khi nhìn thấy phản ứng của Tần Trí Dật, cô mới bừng tỉnh hiểu ra.

Mục đích Trì Tình đến phòng làm việc của cô, thật ra là vì Tần Trí Dật.

Nhận thức này khiến tâm tình Nhiễm Việt có chút phức tạp, cô đoán chắc chắn Trì Tình và Tần Trí Viễn đã đạt thành một loại hợp tác chung nào đó, giống như ba năm trước đây chính mình và Tần Trí Viễn giao dịch vậy.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi tự giễu cười cười, Tần Trí Viễn tâm cơ thủ đoạn, cô không học được, đặc biệt là kiểu lợi dụng lòng người này, dù cô có thúc ngựa cũng sẽ không bì nổi.

Hôm nay Nhiễm Việt và đạo diễn nhà sản xuất hẹn nhau ăn cơm, thân là minh tinh công ty ra sức nâng đỡ, lại là vai nữ chính, đương nhiên Trì Tình cũng được mang theo gặp người.

Trên đường có chút kẹt, xe đi một chút lại ngừng, Nhiễm Việt yên tĩnh lái xe, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại của Trì Tình, giọng cô trầm nhẹ chậm rãi, nghe cũng không khó chịu, nên Nhiễm Việt không ngăn cản cô.

“Đêm nay à? Đêm nay không được, hôm khác đi.” Trì Tình nói với người ở đầu bên kia điện thoại.

“Nhị thiếu nói cái gì chính là cái đó, đương nhiên anh cũng quan trọng, nếu không thế này đi, tối nay anh mời em ăn khuya được không?”

Trì Tình lại hẹn thời gian với người bên kia, mới cúp điện thoại, phát hiện Nhiễm Việt đang nhìn mình, vì vậy tinh nghịch nháy mắt với cô.

Bản thân Trì Tình vốn cực kỳ xinh đẹp, sóng mắt long lanh, càng lộ vẻ phong tình vạn chủng, nhất thời Nhiễm Việt cũng nhìn đến ngây người.

“Xem ra quan hệ của cô và nhị thiếu không tệ.”

Trì Tình nửa đùa nửa thật nói: “Nhị thiếu quá nhiệt tình, chỉ muốn ăn cơm với em, thật là không có biện pháp.”

Nhiễm Việt thừa dịp ngừng xe khẽ liếc nhìn cô một cái, nhíu mày nói: “Cô không sợ tính xấu của nhị thiếu không đổi, chuyện xưa tái diễn sao?”

Cô nói chuyện xưa, chính là chuyện trước kia khiến Trì Tình tự sát, hiện tại Trì Tình vẫn tiếp tục dây dưa không rõ với Tần Trí Dật, chắc chắn là cô ấy có mục đích, nhưng Tần Trí Dật tiền án chồng chất, tuyệt đối không phải là một đối tượng tốt.

Trì Tình cười cười, ánh mắt kiên định nói: “Em chết còn không sợ, cần gì phải sợ anh ta?”

Trong nháy mắt đó, Nhiễm Việt mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của bản thân trong mắt cô ấy.