Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 32



Bởi dinh thự Sở gia nằm ở ngoại ô nên phải mất khoảng hơn 1 giờ đồng hồ mới đến nơi. Trong khoảng thời gian đó cô liền cùng Sở Thiên Vũ đã nói không biết bao nhiêu chuyện. Từ chuyện ngã cầu thang cho đến chuyện gần đây nhất của cô.

" Ninh Ninh, mấy ngày học trên trường mới em đã quen chưa ? Không có chuyện gì xảy ra chứ ?" Sở Thiên Vũ mỉm cười trong tay vẫn còn xoa nhẹ từng lọm tóc của cô, mân mê không buông.

Tim cô đập thình thịch, cảm giác khó chịu trong lồng ngực bắt đầu dâng trào. Từng ngón tay của anh sờ nhẹ lên trên từng lọm tóc cô, khiến trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào bàn tay anh. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình mỉm cười đáp lại " Ừm, mọi thứ rất tốt không có chuyện gì xảy ra cả "

Cái đó chắc cũng chỉ là sự nuông chiều, yêu thương đối với em gái mà thôi. Dù sao trong nguyên tác cũng đã nói rằng Sở Thiên Vũ chỉ coi Lâm Tố Ninh là em gái mà đối xử. Bản thân mình chỉ hưởng thụ tình yêu thương đó thôi. Nên đừng mong đợi gì cả ! Đã là một kẻ thay thế thì phải làm cho giống. Đừng để lộ ra bản thân. Cũng đừng quên nhiệm vụ của mình là gì !

Trên gương mặt cô tuy thể hiện sự vui vẻ nhưng lại có phần gượng gạo. Đôi mắt trầm tư u sầu mang nặng đầy suy nghĩ. Khiến Sở Thiên Vũ không khỏi mà nghĩ cô đang giấu anh việc gì đó. Anh buông lọm tóc đang sờ nắn trong tay ra, nhích người lại gần cô, nở nụ cười nhẹ. Giọng nói ôn nhu cất lên " Ninh Ninh, thật sự không có chuyện gì hết sao? "

Ánh mắt Sở Thiên Vũ dò xét từng cử chỉ trên người cô, tưởng chừng như nó có thể nuốt chửng lấy cô. Lòng cô hơi run lên, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.

" Thật sự không có ! Thiên Vũ, anh không tin lời em nói sao!"

Sở Thiên Vũ khựng lại, cảm thấy bản thân đã làm hơi quá. Mỉm cười lấy tay xoa đầu cô, thanh âm dịu dàng " Nào có! Anh chỉ là hơi lo lắng một chút thôi ! Ninh Ninh, em đừng giận."

" Em không có giận !"

" Ừm "

Không khí trong xe bỗng chốc trở nên im lặng, không ai nói thêm một lời nào nữa. Tài xế cảm thấy không khí có chút khác thường liền không giám thở mạnh, chuyên tâm lái xe của mình. Cô liếc mắt nhìn qua tấm cửa kính, tâm tình cũng liền bình ổn lại. Tim không còn đập nhanh nữa, mọi thứ trong cô đã trở lại bình thường. Cô thở dài dựa vào khung cửa, trong đầu lóe lên vài dòng suy nghĩ.

Mắc mớ gì khi ở gần Sở Thiên Vũ mình lại cảm thấy khó chịu như thế chứ ! Cảm giác này vừa đau vừa mới lạ. Thật sự rất khó chịu. Bản thân mình thì không nói, nhưng Sở Thiên Vũ này... Cái cảm giác anh ấy nhìn mình tưởng chừng như có thể nhìn thấu tâm can của mình vậy. Thật sự khó mà tin được đây là ánh mắt của thiếu niên mới 15 tuổi mà. Mới có hơn 1 tuần mà mọi thứ đã hoàn toàn không hề giống với nguyên tác. Bản thân mình đã là một biến số vậy mà còn nhiều biến số khác xảy ra. Ví như Tần Mặc và Sở Thiên Vũ. Không biết sự thay đổi này có làm hỏng kế hoạch của mình không nữa. Mệt thật, bây giờ chả muốn suy nghĩ gì nữa. Tự nhiên muốn ngủ ghê.

Cô chớp mắt liên hồi mấy nhịp thì liền chìm vào giấc ngủ. Bình thường cô sẽ không ngủ vào giờ này nhưng không hiểu vì sao hôm nay cô lại thấy mệt mỏi đến kì lạ. Phải chăng là dạo gần đây cô đã suy nghĩ quá nhiều hay trận khóc vừa nãy đã khiến cô mệt. Dù là gì đi nữa thì cô đã chìm vào giấc ngủ không biết trời đất gì. Mặc cho Sở Thiên Vũ lại gần ôm lấy mình cũng không hay biết.

Thời gian trôi rất nhanh, lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng đã tối. Cô mơ màng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ. Cùng với trần nhà lần đầu tiên cô thấy nhưng lại có cảm giác quen thuộc. Cô chống tay ngồi dậy liếc mắt nhìn xung quanh, không thấy ai hết cô liền bước xuống giường. Cô đi ra khỏi căn phòng ngước mắt nhìn dãy hành lang dài rộng lớn mà cảm thán. Cô cảm thấy nhà mình cũng đã rộng lớn xa hoa lắm rồi nhưng khi nhìn nhà này thì còn rộng hơn, thậm chí còn đầy ắp mùi tiền hơn so với nhà cô. Cô bước từng bước nhìn ngắm xung quanh nhà cố gắng tìm kiếm một người nào đó để hỏi. Bỗng cô nhìn thấy một người hầu gái đẩy xe đồ bước ra khỏi căn phòng nào đó. Cô chạy theo tính gọi người hầu gái đó lại. Thì nghe thấy tiếng vang lớn trong phòng mà cô hầu gái đó vừa bước ra.

" Rầm ! " Tiếng đập bàn.

" Sở Thiên Vũ! Con đây là muốn chống đối ta sao! "