Về Chung Nhà Với Chú

Chương 42: Khanh khanh hả? Hay là cô gái nhỏ?



Editor: An Devy

“Chú, điện thoại của anh.” Nguyễ Nhuyễn gọi anh, Phó Thanh Hành từ trong phòng tắm nói vọng ra, “Ai gọi?”

“Sở Mộ.”

“Em nghe đi, hỏi cậu ta có việc gì. Cậu ta chính là người lần trước đến thăm em lúc ở bệnh viện.”

Nguyễn Nhuyễn ấn nút nghe, nói trước: “Alo.”

“Ai đấy? Khanh Khanh hả? Hay là cô gái nhỏ?” Sở Mộ hỏi.

“Em là Nguyễn Nhuyễn. Phó Thanh Hành đang giặt quần áo, anh gọi anh ấy có việc gì?” Phó Thanh Hành vẫn đang miệt mài giặt ga trải giường và quần áo của cô.

“Hả? Cậu ta về rồi sao?” Bên đối phương hơi ồn ào, “Cô gái nhỏ, ăn cơm chưa?” Sở Mộ hỏi.

Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, cảm thấy có gì đó không ổn, “Sao… anh có chuyện gì?”

“À thì…” Sở Mộ đột ngột chuyển đề tài, “Cô gái nhỏ, em ở đâu?”

Vừa đúng lúc Phó Thanh Hành đã làm xong việc, anh lấy lại điện thoại, ngồi vào ghế sofa, “Ai cho cậu gọi ‘cô gái nhỏ’? Có chuyện gì?”
“Khanh khanh ~~~ yêu quí ~~~ cậu đang đâu đó?”

“Chuyện gì, nói!”

“Tới ăn nướng BBQ đi. Tôi ở nhà của chúng ta chờ cậu nha ~” Nguyễn Nhuyễn ngồi bên cạnh bị chọc cười.

“Không đi.” Bên kia điện thoại hình như ồn ào rất nhiều người.

“Này, Thanh Hành, đã lâu không gặp, đến đi!” Một giọng nam lạ vang lên từ đầu máy Sở Mộ.

“Phó Hiên? Cậu về khi nào?”

“Mới hôm qua thôi. Chúng tôi ở nhà Sở Mộ. Có thời gian không? Tôi đưa bạn gái về giới thiệu cho cậu này.”

Phó Thanh Hành nhìn Nguyễn Nhuyễn, cô biết anh đang hỏi ý kiến cô. Cô chỉ tay lên lầu, Phó Thanh Hành liền gật đầu, cô ngoan ngoãn gật đầu ngay.

“Mọi người cứ chơi đi, tôi cùng cô ấy qua sau.”

“Được.”

Sau đó Phó Thanh Hành tắt điện thoại.

“Bé con, chỗ trang phục anh mua cho em toàn là váy. Trước hết đợi hong khô quần áo rồi em mặc nhé. Có gì ngày mai chúng ta ra ngoài mua thêm quần áo.”
“Được.” Cô gái gật đầu.

Phó Thanh Hành vuốt tóc cô, “Bé ngoan quá!”

Nguyễn Nhuyễn đội mũ và mặc bộ quần áo giống như một đứa trẻ.

“Chú…” Cô nhìn anh, Phó Thanh Hành hài lòng, anh giúp cô sửa lại mũ trên đầu, “Xinh như thiên thần rồi!”

Cũng không biết xinh đẹp chỗ nào nữa, thôi thì, anh thấy đẹp là được.

Phó Thanh Hành ấn thanh máy lên nhà Sở Mộ sau khi khóa cửa, “Bé con, Sở Mộ hay thích nói linh tinh. Cậu ta có nói gì khiến em không vừa lòng thì cứ kệ, đừng quan tâm đến cậu ta.”

“Vâng ~~”

“Còn đau không em?” Phó Thanh Hành vừa ôm bả vai cô, nghiêng đầu nhìn cô.

“Hừm… hơi đau … Anh biết em đau thì lần sau phải nhẹ nhàng… nhớ nhẹ nhàng biết chưa…” Nguyễn Nhuyễn thẹn thùng trừng mắt nhìn anh.

Người đàn ông cười, ôm cô đi ra khỏi thang máy, “Là lỗi của anh, anh khống chế không được, lại nói, anh cũng đau… cô bé của em bức cậu bé của anh thật chặt…”
Người nào đó vội vàng kiễng chân bám vai anh, tay nhỏ che miệng người đang nói lại.

Đúng lúc Sở Mộ mở cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, “Này nha, từ chối ăn cơm chó nha ~” Người đó mặc quần áo ở nhà, cười tủm tỉm nhìn hai người.

Người con gái đỏ mặt kéo cánh tay người đàn ông, dùng sức nhéo anh, chọc người đàn ông cười ra tiếng.

“Sao tự nhiên lại tụ tập ở nhà cậu?”

“Có chuyện đáng chúc mừng lắm, tôi sắp ly hôn với mụ vợ xấu xa của tôi rồi. Sau lại nghe được tin Phó Hiên về nước, thế thì lại càng phải tổ chức tiệc to! Toàn là bạn bè quen biết cả, còn có…” Sở Mộ cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Nhuyễn, “Tình địch của cô gái nhỏ.”