Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 89



Lăng Khắc Cốt căm tứcđánh một quyền trên vách tường, bởi vì dùng sức, mu bàn tay anh lập tứcsưng to lên, phồng lên như cái bánh bao.

Cuối hành lang, có hai người chạy tới.

Ngân Báo vừa mặc áo blu trắng của bác sĩ, vừa thiếu kiên nhẫn bắt được Chủ nhiệm Lý rống to: "Bé con ở đâu?"

"Phòng chăm sóc đặc biệt V8." Chủ nhiệm Lý nhận lấy cặp công văn Ngân Báo némcho ông, cung kính trả lời. Ngày hôm qua ông sai người gọi điện thoạicho viện trưởng Ngân Báo, không ngờ mới vài giờ, anh đã thần tốc chạyvề.

Thẩm Đan trầm mặc đi theo phía sau Ngân Báo, bước chân cũngkhông chậm so với Ngân Báo, anh vừa nghe đến Hi Nguyên gặp chuyện khôngmay, tâm liền muốn hỏng. Anh cho là để cô ở bên cạnh thiếu gia là quyếtđịnh chính xác, không ngờ cô sẽ phải chịu tổn thương lớn như vậy. Sớmbiết như thế, anh nên mang đi cô. Coi như anh không có đầy đủ tiền tàiđể cho cô một cuộc sống giàu có thì thế nào? Ít nhất anh có thể cho côtình yêu thương tràn đầy.

Lăng Khắc Cốt đang vùi đầu hút xì gà,đột nhiên cổ áo bị người túm lên, một quả đấm hung ác chợt nện vào trêngương mặt tuấn tú của anh.

"Ngân Báo?" Chưa bao giờ nghĩ tới Ngân Báo sẽ ra tay đối với anh, tim Lăng Khắc Cốt đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh ta.

Ngân Báo cắn răng nghiến lợi rống to: "Đây là đánh vì bé con!"

Nói xong, anh lại vung tới một quyền, đánh vào ngực Lăng Khắc Cốt.

Shit!" Lăng Khắc Cốt nhổ một ngụm máu tươi, không phục níu lấy cổ áo của NgânBáo, "Chẳng lẽ muốn tôi cho phép cô ấy sinh ra tên nghiệt chủng kia haysao? Cả đời nhắc nhở tôi là Hi Nguyên không trinh trắng?"

"Cậu là tên đầu dưa (ngu ngốc)!" Ngân Báo căm tức giơ chân lên, đá về phía Lăng Khắc Cốt.

Anh cũng không hiểu lão đại rốt cuộc nghĩ như thế nào, cô gái thuần khiếtnhư bé con vậy làm sao có thể sẽ xảy ra quan hệ cùng người đàn ông không yêu, cô yêu chỉ có lão đại, điểm này người có mắt đều có thể nhìn ra,tại sao cái người đàn ông may mắn này lại mắt mù nhìn không rõ sự thật?

Hai người bạn tốt, vì Hi Nguyên vung tay, ở trong bệnh viện cùng nhau gâyloạn. Tất cả bác sĩ cùng y tá, bao gồm người thân bệnh nhân cũng chạyđến ngó một cái xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Mặc dù không cóquả đấm lợi hại như Lăng Khắc Cốt, thế nhưng lần đầu tiên Ngân Báo bởivì quá mức tức giận, hay bởi vì bé con bị thương mà đau lòng, cho nêntựa như con sói liều mạng nảy sinh ác độc đánh về những chỗ yếu hạitrên người Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên nhào tới hướnganh, đè anh ở trên vách tường, đầy uy hiếp rống lớn: "Đủ rồi! Anh cótinh lực như vậy, không bằng đi xem bé con một chút đi!"

LờiLăng Khắc Cốt nói nhắc nhở Ngân Báo đầu bị phẫn nộ làm cho hôn mê, anhvội vàng bỏ lại Lăng Khắc Cốt, đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt, vào xemHi Nguyên.

"Bé con." Ngân Báo cẩn thận từng li từng tí kéo chănra, nhìn vẻ mặt Hi Nguyên đầy nước mắt, cả người quấn băng gạc. Cô tiềutụy khiến lòng của anh cũng xoắn chặt. Đáng ghét! Lão đại tại sao có thể khiến cho bé con bị thương thành ra như vậy?!

"Chú Ngân Báo!"Vừa nhìn thấy Ngân Báo, Hi Nguyên tựa như thấy người thân duy nhất nhàovào trong ngực anh, tất cả đau lòng cùng uất ức cũng hóa thành dòng suối nhỏ trong suốt, từ trong cặp mắt cô xông ra.

Ngân Báo cười trấnan Hi Nguyên, anh nâng mặt của Hi Nguyên lên, trêu chọc cô, "Tiểu mỹ nữ của chúng ta thế nào lại biến thành vịt con xấu xí rồi hả?"

"Chú!" Hi Nguyên bất mãn cắn môi, đôi mắt đầy lệ chớp chớp nhìn anh.

Cô hiện tại đau lòng như vậy, anh lại vẫn trêu đùa cô.

Ngân Báo từ trong túi móc ra một bình thuốc, đổ ra một viên thuốc màu hồng,nghịch ngợm nháy mắt: "Tôi mang đến Linh Đan Diệu Dược, bảo đảm có thểchữa trị nước mắt của tiểu mỹ nữ."

Nói xong, anh còn giống như một pháp sư, giống như đang dơ chiếc gậy ma pháp lên vung vẩy về phía viên thuốc.

Hi Nguyên bị động tác của anh chọc cho quên cả đau đớn trong đáy lòng, khóe môi tái nhợt có chút nhếch lên.

Thẩm Đan lạnh lùng lặng yên nhìn Lăng Khắc Cốt một thân vết thương một cái,gương mặt tuấn tú lạnh lẽo theo Ngân Báo đi vào phòng bệnh. Vừa nhìnthấy Hi Nguyên, sắc mặt tái nhợt như quỷ, đôi con ngươi anh tuấn sángnhư ánh sao lập tức ảm đạm trầm xuống.

Ngân Báo nháy mắt với anh, anh vội vàng rót chén nước bưng qua.

Ngân Báo nhận lấy nước ấm, bón viên thuốc trong tay cho Hi Nguyên.

Bón Hi Nguyên nuốt thuốc vào, Ngân Báo nói với Thẩm Đan: "Cậu chăm sóc bé con, tôi đi xem bệnh án của cô bé."

Thẩm Đan gật đầu một cái, ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên.

Ngân Báo vội vàng đi ra ngoài tìm Chủ nhiệm Lý, Hi Nguyên tái nhợt khiến cho anh lo lắng.

Chủ nhiệm Lý nhìn gương mặt căng thẳng như một đứa trẻ của Ngân Báo, tronglòng khẩn trương đến muốn chết. Vị viện trưởng đại nhân này của bọn họbình thường luôn là một bộ dáng hi hi ha ha, thích cùng mọi người nóigiỡn, vô cùng hiền hoà, nhưng anh một khi anh trưng ra bộ mặt nhăn nhó,thì so với Diêm La còn đáng sợ hơn.

"Máu RH âm tính? Bé con xuấthiện rong huyết? Trong điện thoại tại sao ông không nói với tôi" Cẩnthận nhìn bệnh án, Ngân Báo không vui chất vấn.

"Lúc ấy tình thếkhẩn cấp, không có thời gian báo cáo với ngài." Chủ nhiệm Lý đứng ở bêncạnh Ngân Báo, khom người giải thích cho anh, "Lúc ấy kho máu không tìmđược máu thích hợp, thật may là tổng giám đốc cũng là máu RH âm tính.Tổng giám đốc rất thương tiểu thư, vì tiếp máu cho tiểu thư mà khôn thèm để ý đến thân thể của mình, còn bị sốc do mất máu nhiều."

"Đó là đáng đời anh ta!" Ngân Báo khinh thường bĩu môi. Nếu như không phải là lão đại, bé con làm sao sẽ bị thương mà sanh non?

Ngân Báo cúi đầu, ghi thêm rất nhiều chữ lên bệnh án, sau đó đưa cho Chủ nhiệm Lý: "Thay đổi dùng thuốc theo chỉ dẫn của tôi."

"Dạ!" Chủ nhiệm Lý vội vàng cầm bệnh an đi đổi đơn thuốc, kêu y tá vội vàng thay viện trưởng kê đơn thuốc.

Ngân Báo xoa xoa cái trán, hít sâu một hơi, lên tinh thần trở về phòng bệnh. Trên hành lang thấy Lăng Khắc Cốt đang dùng một cánh tay bị thương kẹpxì gà hút mạnh, anh đi tới, dùng tư thế cũng giống như vậy dựa vào váchtường: "Cho tôi một điếu đi."

Lăng Khắc Cốt ngẩng mắt phượng vằnvện tia máu lên, nhìn Ngân Báo một cái, liền ném bao thuốc lá trong túicho Ngân Báo: "Anh học được hút thuốc từ khi nào vậy?"

"Gần đây." Ngân Báo rút ra một điếu xì gà, động tác có chút vụng về đốt lên, hútmạnh một cái, anh lập tức bị vị khói dầy đặc hàm chứa nicotin làm chosặc đến rớt nước mắt.

"Đã không biết hút còn giả vờ giả vịt!" Lăng Khắc Cốt quét Ngân Báo một cái, lạnh lùng nói.

Ngân Báo quật cường lại hít một hơi: "Đều nói hút thuốc có thể giải trăm mối buồn phiền, thật ra thì căn bản không đúng."

"Ngân Báo." Lăng Khắc Cốt đột nhiên trịnh trọng hô một tiếng.

"Hả?" Ngân Báo nhíu mày nhìn Lăng Khắc Cốt.

"Bé con từ hôm qua đã không ăn cái gì, cô bé không cho tôi vào." Lăng KhắcCốt ảo não đem xì gà ném trên mặt đất, ánh mắt nhìn lướt qua phòng bệnhsau lưng.

"Không nói sớm?!" Ngân Báo nghe xong, lập tức đem xì gà dập tắt, "Cậu đi gọi bác Thẩm nấu chén cháo đậu đỏ, bên trong cho thêmnhiều táo đỏ chút."

"Tôi đã để bác Thẩm nghỉ hưu rồi, ông ta bâygiờ không có ở lâu đài Tinh Nguyệt." Lăng Khắc Cốt cúi đầu, có chút ảonão nói. Hiện tại bác Thẩm không có ở đây, anh mới biết có bao nhiêu bất tiện. Chỉ có bác Thẩm biết Hi Nguyên thích ăn cái gì, người giúp việckhác anh cũng không yên tâm.

"Vậy cậu đi nấu!" Ngân Báo lần đầutiên quên mình là người phục vụ lên giọng với Lăng Khắc Cốt, có thể thấy được anh tức giận đến cỡ nào.

"Chăm sóc tốt bé con." Lăng Khắc Cốt không yên tâm dặn dò.

"Yên tâm! Bất luận kẻ nào cũng hơn cậu! Chúng tôi sẽ không làm hại bé conthương tích khắp người." Ngân Báo khinh thường giễu cợt nói, "Bây giờmới biết đau lòng, vậy tâm của cậu lúc làm tổn thương bé con chạy điđằng nào?"

Lăng Khắc Cốt không có phản bác, chỉ là gương mặt càng thêm lo lắng: "Tôi ghen tỵ."

"Ghen tỵ? Tôi cũng ghen tỵ vậy, chẳng lẽ tôi bởi vì ghen tỵ mà có thể ngoanđộc hạ roi da lên người bé con hay sao?" Ngân Báo bất mãn nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt. người đàn ông chân chính nên bị ghen tỵ thế nhưng mởmiệng nói ghen tỵ, vậy anh cái người chân chính thất tình này nên làmcái gì?

“Anh?" Lăng Khắc Cốt có chút kinh ngạc nhìn Ngân Báo. Anh chưa bao giờ nghĩ tới Ngân Báo sẽ đối với bé con sinh ra tình cảm vượtqua thân tình.

"Không thể sao? Tôi con mẹ nó chính là tên đầnđộn, chờ cậu lấy được bé con mới hiểu được tình cảm của mình. Tôi con mẹ nó muốn làm vị thánh nhân, chỉ làm người giám hộ của bé con. Nhưng cậuthì sao? Đáng chết thế nhưng ra tay đả thương cô ấy nặng như vậy!" NgânBáo phiền lòng nắm tóc của mình, bình sinh lần đầu, anh có kích độngmuốn mắng người.

"Thật xin lỗi." Có lẽ tôi đối với bé con thực sự sai rồi? Đôi mắt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt nhíu lại, sâu kín liếc nhìnphương hướng phòng bệnh. Tuy chỉ có một cánh cửa ngăn cách, thế nhưnganh lại không có cách nào vượt qua. Nơi đó tựa như một thánh đường, trởthành Thánh Địa anh muốn vào nhất.

"Người cậu nên nói thật xinlỗi là bé con! Còn không mau đi nấu cháo? !" Ngân Báo đá Lăng Khắc Cốtmột cước, nảy sinh ác độc nói.

Lăng Khắc Cốt rên lên một tiếng,đau đến lui về phía sau một bước. Anh trịnh trọng nhìn Ngân Báo một cái, hình như có chút không yên lòng rời đi.

"Tôi và Thẩm Đan sẽ giúp cậu trông coi bé con, không để cho cô ấy chạy trốn!" Ngân Báo mỉa mainói. Nếu như anh là bé con cũng sẽ không tha thứ cho lão đại, ai bảo cậu ta tổn thương người nặng như vậy? Bây giờ mới biết trong lòng đau, đãmuộn!

Lăng Khắc Cốt dựng cổ áo véc lên, móc ra cái chìa khóahướng phía ngoài chạy đi. Anh vừa xông ra khỏi bệnh viện, liền gặp phảimột trận lạnh thấu. Tối hôm qua chỉ lo cứu bé con, anh không kịp mang áo ấm, gió lạnh lập tức thổi thấu vào cơ thể với tấm áo véc đơn bạc củaanh, cóng đến rùng cả mình.

Anh xông về phía chiếc BMW của mình, không để ý mở máy sưởi liền khởi động xe hơi.

Ở trong siêu thị, anh một thân áo đơn khiến vô số người liếc mắt, thờitiết lạnh như vậy, người khác đều mặc quần áo khoác thật dầy, anh vậy mà chỉ mặc một cái áo véctông. Chỉ là, anh như vậy thế nhưng lại đẹp traiđến hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của phái nữ.

Anh không có thời gian để ý ánh mắt của người khác, chỉ chuyên chú chọn thức ăn. Anh lấy dậuđỏ và táo đỏ ném vào xe đẩy, lập tức hướng về phía quầy thanh toán.

Vội vã thanh toán xong, anh xách theo một đống đồ chui vào trong chiếc BMW kín gió.

Trở lại lâu đài Tinh Nguyệt, anh cởi áo véttông ra liền xông vào phòng bếp, cả đám người giúp việc bị sợ đến đều ngẩn ngay tại chỗ: "Thiếu gia."

"Đi ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng ra lệnh.

Băng Nhi của anh cũng đã từng thích ăn nhất cháo đậu đỏ, vì thỏa mãn em gái, tuổi thơ của anh cũng vì cô mà nấu cháo đậu đỏ. Chỉ là kể từ khi mất đi Băng Nhi, cũng không còn thấy anh xuống bếp, không biết sau mười mấynăm, cháo này nấu xong sẽ thành ra cái mùi vị gì đây.

Anh lấy táo đỏ và đậu đỏ ra rửa sạch, theo như tỷ lệ nhất định đổ vào trong nồi,dùng cái muỗng khuấy lên. Cho đến khi đậu đỏ cũng đều chìm hết trongnước, anh mới lấy nắp đậy lại.

Tâm tình phiền não khiến bản thân anh lại muốn hút thuốc, vừa nghĩ tới mình đang nấu cháo, anh lại đem xì gà cất đi.

Cứ một lát, anh lại mở nắp nồi, khuấy đậu đỏ trong nồi cháo mấy cái. Vàichục năm không có vào bếp, anh cũng đã sắp quên nấu nướng như thế nào,ngón tay liên tiếp hôn mép nồi.

Không lâu, mùi hương quyến rũ của cháo đậu đỏ và táo đỏ liên tiếp bay ra ngào ngạt. Lăng Khắc Cốt bắt đầu càng không ngừng khuấy động muỗng canh, vì không để cho cháo đậu đỏdính vào đáy nồi.

"Hi vọng bé con có thể thích mùi vị này." Lăng Khắc Cốt rót cháo đậu đỏ vào trong ấm giữ nhiệt, có chút bận tâm tự lẩm bẩm.

Khi anh bưng ấm giữ nhiệt đi tới bệnh viện thì lại do dự không dám vào đi.

Nghe được bên trong truyền đến tiếng cười của Hi Nguyên và Thẩm Đan thì anh thiếu kiên nhẫn mở cửa phòng ra, nghiêm mặt đi vào.

Hi Nguyên vừa nhìn thấy anh xuất hiện, lập tức ngưng cười, mặt lạnh lùng nói: "Ai cho anh vào đây? Đi ra ngoài!"

"Ăn cơm!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc nhìn Thẩm Đan một cái, anh đem ấm giữnhiệt bỏ lên trên bàn, ngồi vào bên giường, bá đạo chen vào giữa ThẩmĐan.

Thẩm Đan thức thời đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.

"Tôi không ăn! Chỉ cần anh đi ra ngoài!" Hi Nguyên quật cường nhìn chằm chằm người hại cô mất đi bảo bảo - Lăng Khắc Cốt.

Bây giờ không cần anh thương hại, cô chỉ muốn bảo bảo của cô trở lại.

Lăng Khắc Cốt múc cháo ra chén, cắm đầu cắm cổ bưng đến trước mặt Hi Nguyên, căn bản không để ý tới cự tuyệt của cô: "Uống nhanh!"

Hi Nguyênđột nhiên hất tay Lăng Khắc Cốt, thiếu chút nữa làm đổ chén cháo, thậtmay là Lăng Khắc Cốt động tác nhanh nhẹn, lập tức trở tay giữ ổn địnhchén cháo, nhưng cháo chảy ra lại làm phỏng mu bàn tay anh. Ánh mắt HiNguyên đột nhiên rơi vào trên tay của anh, lại nhìn thấy mu bàn tay anhsưng đỏ một mảnh, trên ngón tay hình như còn có mấy chỗ bị thương.

"Tôi kêu anh đi ra ngoài!" Hi Nguyên nén lệ hướng Lăng Khắc Cốt rống to. Anh trừ tổn thương cô cũng chỉ biết chọc cho cô khóc. Anh bị thương cô đaulòng cái gì? Chẳng lẽ quên anh mới vừa là hung thủ hại chết bảo bảo củacô sao?

"Bé con, em ăn xong tôi liền đi ra ngoài, bảo đảm sẽkhông ở lại thêm một phút nào." Lăng Khắc Cốt đầy vẻ cầu xin thương xótnhìn Hi Nguyên. Cô cả ngày một giọt nước chưa uống, thân thể lại bị tổnthương lớn như vậy, rong huyết khiến cơ thể cô mất đi hơn phân nửa lượng máu, không bổ sung chút dinh dưỡng làm sao có thể chịu nổi?

"Tôi nói không ăn sẽ không ăn! Anh tại sao không bóp chết tôi đi, để cho tôi đi theo bảo bảo đáng thương?" Hi Nguyên thê lương chất vấn.

Cáingười này sao lại có thể tàn nhẫn tổn thương đứa bé của bọn họ, còn tớiđây mà giả bộ thương yêu cô để làm gì? Cô không cần anh giả bộ thâmtình.

"Nghiệt chủng kia vốn không nên tồn tại!" Lăng Khắc Cốt khinh thường hừ lạnh.

Anh há mồm ngậm miệng đều là nghiệt chủng, chẳng lẽ cứ hi vọng con của mình là một nghiệt chủng như vậy?

Hi Nguyên bị lời Lăng Khắc Cốt chọc giận, giống như con sư tử nhỏ nhào vềphía Lăng Khắc Cốt, cắn một cái lên cổ của anh. Cô dùng sức rất lớn đểmà cắn, hàm răng của cô nếu như lệch đi 1cm nữa, sẽ phá nát động mạch cổ của anh. Máu đỏ tươi chói mắt chảy vào trong miệng Hi Nguyên, cô nén lệ căng thẳng nhìn gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt.

Cô muốn anh cũng đau như cô. Cô muốn đòi lại tất cả những tổn thương cô phải chịu từ trên người anh!

Sau khi cô buông miệng ra xong, Lăng Khắc Cốt từ trong túi móc ra môt condao găm nhỏ, đặt nó vào tay Hi Nguyên, sau đó chỉ vào mình ngực, lạnhlùng hỏi "Hận tôi thì cứ đâm vào đây một dao đi."

Tay Hi Nguyêncầm con dao có chút run rẩy, nước mắt không ngừng đảo quanh ở trong hốcmắt. Gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt cứ thờ ơ như vậy nhìn cô, giống như nhắm ngay trái tim của anh không phải là một con dao nhọn sắc bén,mà là một món đồ chơi bằng nhựa vậy.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên cầmtay Hi Nguyên, dùng sức hướng lồng ngực của mình nhấn tới. Đao sắc bénxé rách áo, chui vào trong da thịt anh, máu tươi lập tức nhuộm đỏ áo vét tông, nhưng Lăng Khắc Cốt ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.

"Ăn cơm." Lăng Khắc Cốt bưng chén lên, cứng rắn ra lệnh cho Hi Nguyên.

Hi Nguyên khép chặt đôi môi, nói gì cũng không chịu mở miệng. Đừng tưởngrằng một chiêu khổ nhục kế này là có thể khiến cô mềm lòng. Thứ cô đánhmất đâu phải một thứ bình thường, đó chính là kết tinh tình yêu của bọnhọ đấy! Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, nhưng cô vẫn quật cườngngẩng cao đâu, không chịu há mồm ăn cháo.

"Còn chưa có hết giậnsao?" Lăng Khắc Cốt nhíu nhíu mày, liếc nhìn Hi Nguyên, đột nhiên thânthể của anh nghiêng về phía trước, để con dao kia đâm sâu hơn vào ngựccủa anh. Một trận máu tươi lập tức trào ra, lan ra khắp ngực anh.

"Anh điên rồi!" Hi Nguyên buông con dao ra, kinh hoảng nhìn ngực Lăng KhắcCốt. Cả con dao đã đâm sâu vào thân thể anh, thế nhưng anh lại ngay cảrên cũng không hừ một tiếng.

"Tôi chỉ muốn em ăn cháo." Lăng Khắc Cốt cố chấp nhìn Hi Nguyên, hình như cô không ăn cháo, anh sẽ còn tiếp tục.

Anh bị ghen tỵ làm cho đầu óc choáng váng, bất chấp tất cả tổn thương HiNguyên, một điểm này anh không cách nào bù lấp những đau đớn trong lòng.

Đúng, anh vô cùng đau lòng.

Nếu như anh có thể dễ dàng tha thứ cho tên nghiệt chủng kia tồn tại, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

"Tôi phải ăn no mới có đủ sức lực mà giết anh!" Hi Nguyên vẫn không cách nào tha thứ cho Lăng Khắc Cốt, cô khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt.

Con ngươi Lăng Khắc Cốt lóe lên một cái, bên trong hình như có một chút đau đớn, chỉ là anh rất quật cường, không chịu để cho sự mềm yếu của mìnhhiện ra ở trước mặt người khác.

"Vậy thì tới mà giết, tôi nợ em hai cái mạng, dùng một mạng ra đổi tôi vẫn còn có lời." Lăng Khắc Cốt thờ ơ nói.

Nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, nước mắt Hi Nguyên rơi càng ác liệt. Cô vừa nức nở, vừa rống to với anh: "Anh đã biết rõ còn muốn chọc cho tôikhóc!"

"Vậy thì cũng nghĩ cách khiến cho tôi rơi lệ đi." LăngKhắc Cốt dùng ống tay áo vụng về lau gò má cho Hi Nguyên, trong mắt chứa đầy thâm tình.

"Anh là ác ma!" Hi Nguyên quật cường liếc nhìn Lăng Khắc Cốt, vừa khóc vừa hung hăng nói.

"Tha thứ cho tôi được không?" Lăng Khắc Cốt nâng mặt của Hi Nguyên lên, thành khẩn hỏi.

Hi Nguyên nhìn vết thương còn rỉ máu của anh, không đành lòng nói nữa, chỉ là vẫn không ngừng rơi lệ.

Lăng Khắc Cốt lau khô nước mắt Hi Nguyên, mới bưng cháo đậu đỏ lên, từng chút từng chút đút cho Hi Nguyên.

Hi Nguyên vốn không chịu há mồm, nhưng vết thương trước ngực anh đỏ tươichói mắt, hại cô không có cách nào kiên trì nữa, chỉ có thể tiếp nhậncháo anh bón vào miệng.

Cháo trong chén càng ngày càng ít, sắcmặt của Lăng Khắc Cốt càng ngày càng tái nhợt, đột nhiên tay của anh run rẩy một cái, thiếu chút nữa làm rơi muỗng canh.

Anh chợt đứng lên, mặt nhăn lại: "Ngủ một giấc thật tốt, tôi đi đây."

Nhìn lưng Lăng Khắc Cốt cứng ngắc, nước mắt Hi Nguyên lại không nhịn được rơi xuống.

Ban đầu độc ác tổn thương cô, hiện tại lại thâm tình đến thế, tội gì phải như vậy. Anh còn muốn hành hạ cô nữa sao?

Thân thể Lăng Khắc Cốt biến mất ở ngoài cửa phòng bệnh, Hi Nguyên mệt mỏi ngã xuống giường bệnh, ôm chăn im lặng nghẹn ngào.

Ngoài cửa, sau khi Lăng Khắc Cốt khép cửa lại xong, liền trợt ngã xuống đất.

Thẩm Đan vẫn giữ ở ngoài cửa nhìn thấy bộ dáng anh một thân máu tươi, ngực còn cắm một con dao, lập tức hốt hoảng ôm lấy anh.

"Thiếu gia?"

"Không cần. . . . . . Nói cho bé con. . . . . ." Lăng Khắc Cốt đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi, chưa kịp lau máu tươi tại khóe miệng, đã túm lấy cổáo của Thẩm Đan dặn dò anh.

"Ngài đừng nói chuyện!" Thẩm Đan vội vàng ôm lấy Lăng Khắc Cốt, khẩn trương hướng về phía phòng cấp cứu.

Khi Ngân Báo thấy Lăng Khắc Cốt máu me khắp người thì giận đến rống to: "Cậu là tên đần độn! Dùng mạng để chơi rất ngầu sao?"

"Cô ấy ăn cháo rồi." khóe môi lạnh bạc của Lăng Khắc Cốt khẽ nhếch lên nụcười nhàn nhạt, sau đó liền té xỉu ở trong ngực Thẩm Đan.

"Mauđưa vào phòng giải phẫu! Thằng ngốc đầu dưa này! Dao găm lệch một phânnữa, trái tim bị đâm thủng cũng đừng mong đập được nữa!" Ngân Báo laulau nước mắt, bi tráng mà rống lên . . . . . . .