Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 88



"Tổng giám đốc, Việntrưởng Ngân Báo bị ngài phái đến Italy còn chưa có trở lại." Thấy LăngKhắc Cốt ôm Hi Nguyên máu tươi đầm đìa xuất hiện tại phòng cứu cấp, chủnhiệm Lý phòng trực cấp cứu bệnh viện Báo kinh hoảng nói.

"Lôi anh ta trở về đây cho tôi!" Lăng Khắc Cốt không cách nào gắng giữ tỉnh táo nữa, căm tức rống to.

"Tổng giám đốc, Lăng tiểu thư không thể làm trễ nải." chủ nhiệm Lý có chútbận tâm nhìn Lăng Khắc Cốt, cẩn thận từng li từng tí nói, "Viện trưởngchạy về nhanh nhất cũng phải mất bốn năm giờ, cho nên. . . . . ."

"Tôi muốn ông gọi chủ nhiệm khoa sản tới đây cho tôi!" Lăng Khắc Cốt đặt HiNguyên lên giường đẩy, lãnh khốc ra lệnh nói: “Nếu như bé con gặp chuyện không may tôi sẽ hỏi tội ông!"

"Tôi làm ngay!" chủ nhiệm Lý laumột chút mồ hôi lạnh trên trán, lập tức xoay người bắt đầu công việc cấp cứu. Kêu các ý tá nhanh chóng đẩy Hi Nguyên vào phòng cấp cứu. Sau mộthồi tay chân luống cuống, đèn phòng giải phẫu bật sáng.

"Tổnggiám đốc, người mẹ và đứa bé ngài . . . . ." Không biết đã trải qua baolâu, chủ nhiệm Lý đột nhiên từ trong phòng giải phẫu đi ra, thử dò xéthỏi Lăng Khắc Cốt.

"Ông có thể giữ được đứa bé?" mày kiếm của Lăng Khắc Cốt bén nhọn nhếch lên, lãnh ngạo liếc nhìn chủ nhiệm Lý.

"Không thể!" chủ nhiệm Lý lắc đầu một cái, thành thực trả lời. Tình huống Lăng tiểu thư rất nguy hiểm, hiện tại ngay cả người mẹ ông còn không nắmchắc có cứu được hay không, chớ nói chi là đứa bé. Nhưng là muốn bỏ đứabé, phải được tổng giám đốc đồng ý ông ta mới dám động tay.

"Vậy còn phải hỏi? Tôi chỉ muốn bé con!" Lăng Khắc Cốt âm chí nhìn chằm chằm chủ nhiệm Lý.

"Thuộc hạ hiểu!" chủ nhiệm Lý lập tức xoay người, đi vào phòng giải phẫu.

"Nếu như không cứu sống bé con, tôi liền phá hủy bệnh viện Báo!" Lăng KhắcCốt giống như ác ma, uy hiếp chủ nhiệm Lý biến mất ở bên trongcửa phòng giải phẫu.

Thời điểm đem Hi Nguyên đưa đến bệnh việnBáo, cơ thể cô chạy ra tất cả đều là máu tươi, sắc mặt tái nhợt giốngnhư người sáp, mà cô đã sớm lâm vào trong hôn mê, gọi thế nào cũng vẫnbất tỉnh. Thấy bộ dáng suy nhược này của Hi Nguyên, anh bị dọa tới mồhôi lạnh ướt sũng cả người. Một loại sợ hãi cực độ bóp chặt cổ họng củaanh, để cho anh cảm giác hít thở không thông.

Anh đứng ở ngoài phòng giải phẫu, ảo não không ngừng dậm chân, hàm răng cắn chặt cho thấy anh đang bối rối và buồn bực.

Đột nhiên đèn phòng cứu cấp không ngừng lóe lên, Lăng Khắc Cốt lập tức đứng thẳng người, khẩn trương nhìn cửa.

"Tổng giám đốc, Lăng tiểu thư mất máu quá nhiều, cần tiếp máu!" chủ nhiệm Lý đột nhiên lao ra, khẩn trương nhìn anh.

"Vậy thì làm đi! Chuyện như vậy còn cần hỏi tôi?" Lăng Khắc Cốt bắt được cổáo của chủ nhiệm Lý, một phát túm ông ta tới trước mặt, đôi mắt hunghăng đe dọa nhìn đối phương. Rốt cuộc anh là bác sĩ, hay ông ta là bácsĩ, tiếp máu chuyện như vậy còn phải tới xin phép anh hay sao?

"Không phải! Lăng tiểu thư là nhóm máu B đặc biệt, RH âm, hiện tại trong khomáu không có loại máu này." chủ nhiệm Lý lo lắng giải thích, "Hơn nữabệnh nhân máu RH âm tính vô cùng dễ dàng xuất hiện rong huyết, hiện tạitình thế vô cùng gấp. Nếu như không kịp thời tiếp máu, tôi sợ. . . . .."

"Rong huyết? Nhất định phải là nhóm máu B, RH âm tính sao?"Lăng Khắc Cốt nghe được lời chủ nhiệm Lý nói xong, tâm đột nhiên căngthẳng, tay nắm chủ nhiệm Lý có chút run rẩy.

"Phải là RH âm tínhmới có thể." chủ nhiệm Lý cũng gấp đến không biết làm sao mới phải. Haitháng nay kho máu lúc nào cũng trong tình trạng báo nguy, máu bìnhthường cũng không đủ dùng, huống chi là máu đặc biệt như vậy. Hơn nữađêm thế này muốn ông đi đâu tìm ra được máu nhóm B có RH âm tính cớ chứ?

"Kiểm tra cho tôi!" Lăng Khắc Cốt cởi nút áo ra, cánh tay duỗi về phía chủnhiệm Lý. Anh nhớ có một lần Ngân Báo có nói qua nhóm máu của anh rấtđặc biệt, còn nói trong mấy vạn người mới có thể có một. Anh nhớ khôngrõ thuật ngữ y học này, cho nên không biết có phải là máu RH âm tính hay không.

Chủ nhiệm Lý lập tức phân phó y tá tới đưa Lăng Khắc Cốt đi tới phòng hóa nghiệm.

Trong khi chờ đợi kết quả thì lòng của Lăng Khắc Cốt lo âu khác thường. Mộtmặt lo lắng Hi Nguyên bên kia sẽ xảy ra chuyện, sợ cô không kịp đợi, mặt khác lại sợ máu mình cũng không phải RH âm tính, không cứu được HiNguyên.

Đang lúc anh bồi hồi lo lắng đề phòng ở ngoài phòng hóanghiệm thì một y tá đã hốt hoảng chạy tới nói: "Tổng giám đốc, Lăng tiểu thư bệnh tình tăng thêm, nhịp tim xuất hiện khác thường. Chủ nhiệm Lýliên lạc với tất cả các kho máu cũng không còn tìm được máu RH âm tính.Sợ rằng. . . . . . Sợ rằng. . . . . ."

Lăng Khắc Cốt một quyềnđánh vào trên cửa kính, anh âm hàn mà hoảng hốt rống to với nhân viênbên trong phòng hóa nghiệm: "Rốt cuộc xong chưa?"

"Đợi thêm mấygiây. . . . . .Chỉ mấy giây. . . . . ." Nhân viên hóa nghiệm bị sợ đếnluống cuống giơ lên ngón tay, tỏ ý bảo đảm với Lăng Khắc Cốt.

Dưới ánh mắt như muốn cắn người của Lăng Khắc Cốt, tay nhân viên hóa nghiệmcũng bị sợ đến tóc dựng thẳng. Sau khi kết quả được chuyển ra ngoài, anh ta lập tức đưa tờ xét nghiệm đã được điền đủ thông tin cho Lăng KhắcCốt: "Tổng giám đốc là nhóm máu O, RH âm tính."

Lăng Khắc Cốtkhông để ý đến nhân viên hóa nghiệm, nắm lấy tờ giấy xét nghiệm liềnhướng phòng cứu cấp chạy đi. Chân dài của anh sải rộng, tựa như bay, ytá phía sau bị anh bỏ rơi thật xa, đuổi đến đầu đầy mồ hôi.

"Có được hay không?" Lăng Khắc Cốt đem kết quả đưa cho chủ nhiệm Lý đang bể đầu sứt trán, cau mày hỏi.

"Nhóm máu O, RH âm tính? Không được cũng phải được!" Mặc dù không phải nhómmáu B, nhưng O là nhóm máu vạn năng, cho nên không có nhóm B thì nhóm Ocũng có thể dùng, mà quan trọng nhất tổng giám đốc là RH âm tính, chonên hiện tại không có biện pháp khác, chỉ có thể được ăn cả ngã vềkhông. Hiện tại chỉ hy vọng Lăng tiểu thư không xuất hiện cái gì dịthường.

Máu của Lăng Khắc Cốt thông qua dụng cụ y khoa chậm rãichảy vào trong cơ thể Hi Nguyên. Sắc mặt cô tái nhợt trở nên giống nhưbúp bê sứ yếu ớt, cô cứ như vậy không còn chút sức sống mà nằm ở trêngiường, vết thương trên người cũng đã được quấn băng gạc, từ xa nhìnlại, giống như một xác ướp mới bò ra từ trong kim tự tháp. Trên dụng cụbên tường hiện lên nhịp tim khác thường của cô, rất dễ nhận thấy cô vẫnchưa thoát khỏi nguy hiểm.

Bác sĩ và y tá không ngừng qua lại ở bên người cô, vẻ mặt nặng nề khác thường.

"Tổng giám đốc, ngài còn truyền máu nữa, thân thể sợ sẽ không chịu nổi." Một y tá lo lắng nhìn Lăng Khắc Cốt trên giường, anh đã cho rút 2000CC máu,nếu như còn tiếp tục cho máu, sợ rằng người ngã xuống trước sẽ là anh.

"Dài dòng!" Lăng Khắc Cốt bất mãn trợn mắt nhìn y tá một cái. Lúc anh đi làm hóa nghiệm, Hi Nguyên xuất hiện rong huyết, nếu như không kịp thờitruyền máu, coi như Hoa Đà tái thế cũng bó tay. Hoàn hảo máu của anh lànhóm đặc biệt.

Dòng máu tươi mới thông qua các dụng cụ truyềnkhông ngừng truyền vào cơ thể Hi Nguyên, cho đến khi sắc mặt của cô xuất hiện sắc đỏ hồng nhàn nhạt, Lăng Khắc Cốt mới khép tầm mắt lại, khóemôi khép chặt hiện ra nụ cười yếu ớt mê người.

"Chủ nhiệm Lý, không xong! Tổng giám đốc bất tỉnh rồi" Y tá bị anh làm cho sợ đến kêu to.

"Mau đình chỉ việc truyên máu!" Chủ nhiệm Lý lập tức quả quyết ra lệnh. Tổng giám đốc tỉnh táo lúc anh không khuyên nổi, chỉ có thể nhìn nguyên khí ở trên người Lăng Khắc Cốt từng chút từng chút biến mất.

"Lập tứccấp cứu!" Chủ nhiệm Lý lo lắng ra lệnh. Một người còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, một người khác rốt cuộc lại bị sốc bởi vì mất máu quá nhiều.

Lăng Khắc Cốt chìm vào trong giấc mộng, trong mộng Băng Nhi lại đang kéocánh tay Dã Lang, cười ngọt ngào mà xẹt qua trước mặt anh.

"BăngNhi!" Lăng Khắc Cốt bất mãn rống to, Băng Nhi chẳng lẽ đã quên là DãLang hại cô sinh non, bị cường bạo dữ dội cho đến chết? Cô lại vẫn ởchung một chỗ cùng Dã Lang.

Băng Nhi và Dã Lang chậm rãi xoayngười, thâm tình khẩn thiết nhìn chăm chú Dã Lang một cái, sau đó cười nhìn về phía anh, trên bộ mặt tuyệt mỹ tinh khiết đầy hạnh phúc khôngcách nào dùng ngôn ngữ miêu tả.

Hạnh phúc?

Băng Nhi và Dã Lang ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc?

Không thể nào!

Năm đó Băng Nhi khắp người máu tươi, thi thể một thân đầy vết thương anhcòn nhớ rất rõ ràng, đây tất cả đều là Dã Lang làm hại. Anh vẫn khônghiểu em gái luôn lạnh lùng của mình làm sao lại có thể trúng tiếng sétái tình, yêu một người đàn ông không nên yêu.

"Băng Nhi, trở lại! Em sẽ bị sát hại!" Lăng Khắc Cốt vươn tay về phía em gái, căm tức rống to.

Băng Nhi cười lắc đầu, Lăng Khắc Cốt không hiểu cô là đang cự tuyệt trở lại bên cạnh anh, hay là đang phủ nhận lời của anh.

Băng Nhi nắm tay Dã Lang, cười càng lúc càng xa, từ từ biến mất ở trước mắt anh.

"Băng Nhi!" Lăng Khắc Cốt rống to chợt tỉnh lại.

Mở mắt thấy đang ở trong một phòng xa lạ trong nháy mắt anh có cảm giác mê mang. Khi thấy y tá đang truyền dịch cho anh thì anh mới nhớ tới mìnhđang ở bệnh viện.

Bé con!

Đột nhiên nhớ tới bé con vẫn còn đang cấp cứu, thế nhưng anh lại có thể cho phép mình bất tỉnh. Anh vénchăn mền trên người lên, không chút để ý nhổ hết tất cả kim truyền trênngười, không để ý tới ngăn trở của y tá muốn chạy ra ngoài. Vừa mới tiếp xúc mặt đất thì đầu có một trận choáng váng, anh dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình nhanh chóng khôi phục như cũ, lần nữa nhấc chân lên chạy về hướng phòng chăm sóc đặc biệt của Hi Nguyên.

"Tổng giám đốc, ngàikhông thể lộn xộn!" Y tá gấp gáp đuổi theo anh, nhưng tốc độ của anh một người y tá bình thường có thể đuổi theo kịp sao?

Khi anh xuất hiện tại phòng bệnh của Hi Nguyên thì Chủ nhiệm Lý đang làm kiểm tra cho Hi Nguyên giật mình: "Tổng giám đốc."

"Bé con như thế nào? Thoát khỏi nguy hiểm chưa?" Lăng Khắc Cốt lo lắng ngồi xuống bên giường Hi Nguyên, đưa tay vuốt gương mặt trắng bệch như tờgiấy của cô. Nằm ở trên giường bệnh, Hi Nguyên tựa như một búp bê đãmất đi sinh mạng, một khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc nào,đôi môi nhợt nhạt, một chút sáng bóng cũng không có. Đôi mắt đẹp linhđộng của cô nhắm chặt, lông mi dài rậm ở trên mặt của cô lưu lại một vệt tối, tóc dài tán loạn trên gối giống như một đống cỏ dại khô héo xốcxếch. Bộ dáng suy nhược này của cô khiến trong lòng của Lăng Khắc Cốtđầy khủng hoảng, tròng mắt đen lạnh lùng hung hăng trừng về phía Chủnhiệm Lý.

"Lăng tiểu thư mất máu quá nhiều, cho nên còn chưa có tỉnh lại, may mắn là tạm thời không có xuất hiện dị thường gì."

Chủ nhiệm Lý bị sợ đến lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Vị tổng giám đốc máulạnh này của bọn họ nổi danh là lãnh khốc vô tình, ông ta thật sợ mộtcâu nói của mình nói ra không đúng, liền đập bể bát cơm nha.

"Khiến cho cô ấy tỉnh lại! Lập tức!" Lăng Khắc Cốt hốt hoảng cầm bàn tay vôlực của Hi Nguyên, bá đạo ra lệnh. Anh không thể tiếp nhận bộ dáng HiNguyên không hề sức sống như vậy, anh muốn thấy cô bình yên vô sự.

"Chuyện này không thể gấp." Chủ nhiệm Lý lấy khăn tay ra lau mồ hôi. Là một bác sĩ, cái gì có thể làm ông cũng đã làm, hiện tại chỉ có chờ bệnh nhân tự mình mở mắt ra.

"Có phải là do còn chưa tiếp đủ máu hay không?"Lăng Khắc Cốt vén ống tay áo lên, cánh tay đưa về phía Chủ nhiệm Lý,"Tiếp tục lấy."

"Không được! Còn tiếp tục lấy nữa tổng giám đốcsẽ gặp nguy hiểm." Chủ nhiệm Lý kiên trì cự tuyệt. Ở vào lúc cấp cứunguy cấp ông không dám không vâng lời Lăng Khắc Cốt, khiến cho anh bịsốc do mất máu, hiện tại có nói gì ông cũng sẽ không khuất phục. Ông làbác sĩ, nên vì sinh mệnh của Lăng Khắc Cốt mà chịu trách nhiệm.

Lăng Khắc Cốt túm lấy cổ áo Chủ nhiệm Lý, cuồng nộ nhìn ông ta chằm chằm: "Tôi muốn ông lấy thì cứ tiếp tục lấy đi!"

Cổ của Chủ nhiệm Lý bị cổ áo thít chặt, khó khăn nói đứt quãng: "Tổng. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . . Ngài trước tiên . . . . . Buông. . . . . . Buông tay. . . . . ."

Lăng Khắc Cốt tức giận đẩy Chủ nhiệm Lý ra, lãnh khốc nói: "Không cứu được bé con, tôi sẽ khiến cho ông chôn theo."

Anh đầy uy hiếp như vậy khiến chân Chủ nhiệm Lý run rẩy. Đây là thân nhân bệnh nhân cái kiểu gì vậy trời? Thật là bá đạo!

"Tổng giám đốc ", Chủ nhiệm Lý liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, suy nghĩtìm từ, "Lăng tiểu thư đã không cần tiếp máu, một nửa máu trong cơ thểngài hiện tại cũng ở trong thân thể Lăng tiểu thư, cho nên hiện tạingười cần nghỉ ngơi chính là ngài."

"Vậy tại sao cô ấy còn chưacó tỉnh lại?" Lăng Khắc Cốt căm tức chỉ vào Hi Nguyên không hề có chútsinh lực, rống to với Chủ nhiệm Lý, hoàn toàn mất đi tỉnh táo vốn có của anh.

Khi anh rống to thì Hi Nguyên trên giường lông mi đột nhiên bỗng nhúc nhích, đôi môi tái nhợt tựa hồ đang run rẩy.

"Tôi đã nói là không thể gấp gáp, cần phải có thời gian. Lăng tiểu thư sanhnon cộng thêm bị rong huyết, thân thể quá yếu." Chủ nhiệm Lý nghiêm túcphân tích cho Lăng Khắc Cốt, "Tình trạng Lăng tiểu thư căn bản đã ổnđịnh, chỉ cần vượt qua giai đoạn dễ biến chứng nữa là sẽ khôi phục khỏemạnh."

"Cho cô ấy dùng thuốc tốt nhất!" Lăng Khắc Cốt ảo não ngồi ở trên ghế, tròng mắt đen u lãnh không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặtcủa Hi Nguyên.

"Đã dùng rồi."

"Đi ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt phất tay với Chủ nhiệm Lý, anh cần tỉnh táo một chút. Từ lúc Hi Nguyênvừa xảy ra chuyện, tinh thần của anh liền lâm vào khẩn trương cao độ,không kìm chế được nổi nóng.

Hi Nguyên sanh non, đứa bé kia vốnchính là một nghiệt chủng, không có thì tốt hơn. Nhưng anh lo lắng HiNguyên tỉnh lại có thể tiếp nhận sự thật này hay không.

Lăng Khắc Cốt nắm tay Hi Nguyên lên, đưa nó đặt vào trong lòng bà tay anh, nhìnchăm chú vào Hi Nguyên tròng mắt đen có nhiếm chút lãnh huyết tuyệttình. Anh không hối hận hại chết thứ nghiệt chủng không nên tồn tại đó.

"Nghiệt chủng kia không có thì tốt hơn, bé con, em chỉ có thể sinh ra đứa bécủa tôi!" Lăng Khắc Cốt đầy khí phách nhìn Hi Nguyên hai mắt vẫn nhắmchặt.

Đột nhiên ngón tay trên bàn tay bị anh giữ trong lòng nhẹnhàng run rẩy, da thịt vốn là không có nhiệt độ càng thêm trở nên lạnhlẽo, thoáng lạnh lẽo. Lăng Khắc Cốt vui mừng mở to mắt, anh vừa hôn ngón tay Hi Nguyên, vừa vuốt ve má gầy gò của cô.

"Lăng Hi Nguyên, mở mắt! Không cho tiếp tục nhốt mình nữa!" Lăng Khắc Cốt bá đạo ra lệnh.Anh biết tính tình Hi Nguyên, nhìn từ bề ngoài rất kiên cường, thật rathì rất yếu ớt, một khi bị thương tổn liền rúc đầu vào trong lớp vỏ vủamình.

Hi Nguyên mở đôi mắt lành lạnh trống rỗng ra, không lộ vẻgì rút tay của mình về, sau đó hướng về phía Lăng Khắc Cốt ra lệnh: "Đira ngoài!"

Từ khi anh la lớn thì cô cũng đã tỉnh lại. Khi cô nghe được bác sĩ nói cô sanh non thì lòng của cô một hồi đau nhức kịch liệt, liền giống như bị dao găm từng nhát từng nhát lăng trì, đau đến thiếuchút nữa lại bất tỉnh. Cô thật mất đi đứa bé cô yêu thương, đây đều làdo Lăng Khắc Cốt làm hại. Anh lại vẫn còn nói "Nghiệt chủng kia không có thì tốt hơn", anh tại sao có thể vô tình như vậy? Đó là đứa bé của anhmà! Anh tàn nhẫn hại chết con của chính mình! Giữa cô và Lăng Khắc Cốtlại có thêm một món nợ máu. Hi Nguyên thật không muốn tỉnh lại nữa, côtại sao không chết đi cùng bảo bảo?

"Tôi không đi! Tôi muốn nhìnem!" Lăng Khắc Cốt kiên định nhìn Hi Nguyên. Cô tái nhợt khiến cho anhkhó chịu, cô cự tuyệt cũng làm cho lòng anh loạn. Cô đang đuổi anh đi,bộ dáng cô hiện tại thế này, kêu anh làm thế nào rời đi? Hiện tại cho dù là có mười đầu bò kéo anh cũng không đi. Anh muốn đợi ở bên cạnh bécon, cho đến khi cô hồi phục xuất viện. Sau khi xuất viện, anh sẽ khóacô ở bên người, để cho người tình của cô không còn có cơ hội tới gầnthêm nữa.

"Anh không đi thì tôi đi!" Hi Nguyên rút kim tiêm cắmtrên mu bàn tay, cố chấp nhảy xuống đất. Mới vừa xuống đất, cô liền yếuđến thiếu chút nữa ngã xuống, vết thương trải rộng trên khắp thân thể bị xé mở, đau đến khiến cô hút vào một ngụm khí lạnh. Cô cắn chặt răng đira ngoài, những ngược đại đã từng chịu khiến cho trái tim cô đối vớiLăng Khắc Cốt trở nên băng giá. Cô không có cách nào cùng sát thủ giếthại ba và bảo bảo ở chung một nhà, cho dù anh có là người đang ông côtừng yêu, cho dù có lẽ về sau trong một khoảng thời gian rất dài cô đềukhông có cách nào hoàn toàn quên đi người đàn ông này.

"Không nên như vậy!" Lăng Khắc Cốt từ phía sau ôm thật chặt lấy Hi Nguyên đangmuốn chạy đi ra ngoài, hốt hoảng hôn gáy cô, "Bé con, không cần kháng cự tôi!"

"Không cần gọi tôi là bé con nữa! Tôi không muốn tiếp tụclàm một búp bê khí!" Hi Nguyên liều mạng giùng giằng ở trong ngực LăngKhắc Cốt. Nụ hôn của anh rơi vào gáy cô nóng bỏng như vậy, nóng tới muốn thiêu rụi cô. Cô lại vẫn có phản ứng! Cô chẳng lẽ mới đó đã quên món nợ máu của ba Dã lang và bảo bảo rồi sao?

"Em là bé con của tôi! Từ thời khắc tôi mới nhặt được em kia, em liền nhất định phải làm ngườiphụ nữ của tôi!" Lăng Khắc Cốt bá đạo nắm chặt hông của Hi Nguyên, ở sau lưng cô nóng nảy rống lớn.

Hi Nguyên kháng cự khiến cho anhhoảng hốt, anh có một loại cảm giác bắt không được bé con. Cô hình nhưđang càng lúc càng cách xa anh, điều này so với việc mất đi Băng Nhi còn khiến cho anh khó tiếp nhận hơn.

"Tôi thật sự hi vọng đời nàykhông từng biết anh." Hi Nguyên nhắm mắt lại, trầm giọng bi thống nói.Nếu như không gặp gỡ anh, cô sẽ không phải yêu hèn mọn, yêu đến khổ sởnhư vậy.

"Em không có lựa chọn!" Lăng Khắc Cốt nắm được cằm HiNguyên, ép buộc đầu cô nghiêng sang chỗ khác, bá đạo hôn đôi môi táinhợt của cô. Anh cùng với cô đã sớm nhất định đời này dây dưa, khi anhlần đầu tiên nhìn thấy cô thì anh đã đâm đầu vào tình yêu rồi, anh đãđiên rồi, quyết không cho phép bé con tự mình tỉnh táo.

"Không!"Hi Nguyên cố nới lỏng tay của Lăng Khắc Cốt, anh thít đến khiến cô sắpthở không nổi, mà môi mỏng của anh cắn nuốt lấy cái miệng nhỏ nhắn củacô, hại cô đến muốn hít một chút không khí tươi mới cũng thành xa vời.

"Lăng Khắc Cốt, tôi, hận anh!" Hi Nguyên ngay trước khi té xỉu, cắn răng nghiến lợi nói.

"Bé con!" Thấy Hi Nguyên lần nữa té xỉu, Lăng Khắc Cốt vội vàng ôm cô đếntrên giường bệnh, sau đó điên cuồng kêu to, "Y tá! Y tá!"

Một đám bác sĩ, y tá lo lắng xông tới, giúp Hi Nguyên đeo mặt nạ dưỡng khí,giúp cô mang kim truyền, đo huyết áp, theo dõi nhịp tim. . . . . .

Sau một hồi luống cuống tay chân cấp cứu, tình huống Hi Nguyên mới ổn địnhlại. Cô lần nữa tỉnh lại, vừa nhìn thấy Lăng Khắc Cốt, lập tức chỉ racửa, lạnh lùng mà nói: "Đi ra ngoài! Tôi không muốn gặp lại anh!"

Chủ nhiệm Lý đứng ở trước mặt Lăng Khắc Cốt, thận trọng nói với anh: "Tổnggiám đốc, Lăng tiểu thư thân thể quá yếu, không thể bị kích thích, xinanh phối hợp với chúng tôi điều trị"

Môi mỏng lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt mím chặt, nghiêm túc nhìn Hi Nguyên một cái, liền hất tay đi ra khỏi phòng bệnh.

Dựa vào vách tường hành lang, anh móc ra một điếu xì gà, phiền não châm.Từng vòng khói mù từ từ lan tỏa trước mặt anh, giống như bong bóng xàphòng, anh chỉ nhẹ nhẹ chạm một cái sẽ bể tan tành. Quan hệ của anh vớibé con tựa như những vòng khói này, hư vô mờ mịt, vừa tiếp xúc liền vỡtan.

Chủ nhiệm Lý liếc mắt nhìn Lăng Khắc Cốt, cũng không dám nói thêm cái gì, vội vã đi trở về phòng làm việc của mình. Mối quan hệ vớiphụ nữ của anh luôn rất phúc tạp, khiến cho ông đoán không ra, ông nàodám nói lung tung. Chỉ cần bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm, chén cơm củaông có thể giữ được là tốt rồi.

Khi phòng bệnh chỉ còn lại mộtmình Hi Nguyên thì cô dùng chăn che kín mặt, chôn ở bên trong khóc rốngthất thanh. Ngày hôm qua bảo bảo vẫn còn ở trong bụng của cô vui sướngđá bụng cô, hôm nay cô đã không còn cảm nhận được sự hiện hữu của connữa rồi. Cô cảm thấy đau lòng giống như có người ở trên người cô khoétđi một khối thịt, co rút, xoắn chặt vào một chỗ.

Nước mắt giốngnhư suối phun trào, muốn ngừng cũng ngừng không được, Hi Nguyên cũngkhông muốn ngừng, cô cần thông qua trận khóc lớn này để phát tiết nỗiđau mất đi bảo bảo. Tiếng khóc không đè nén được càng ngày càng lớn, đểcho khuôn mặt Lăng Khắc Cốt đứng ở bên ngoài len lén quan sát cô khổ sởvặn vẹo.

Cũng chỉ là một nghiệt chủng, tất yếu phải đau lòng như vậy?

Anh nghĩ bất chấp tất cả mà xông vào ôm cô, tuy nhiên lại sợ khiến cho cô bị kích động, chỉ có thể dừng chân.