Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 300: Băng



“Tiểu Chúc Chúc làm sao vậy?”

Biểu tình Chân Tiểu Tiểu bỗng nhiên đại biến, sợ nhất chính là khi mình không ở đây, Tiểu Chúc Chúc lại gặp phải phiền toái gì rồi.

Âm thanh nghi vấn của Chân Tiểu Tiểu thiếu chút nữa khiến các trưởng lão và đệ tử Cự Thần Tông xung quanh nàng phát khóc.

“Ngươi không phải nói, cần vật tính hàn sao?”

Phòng trưởng lão chớp mắt, vô cùng ủy khuất.

“Trong tông ta, có ba kiện hàn vật trân quý, một là Băng Phách vạn năm, hai là Ngân Văn Hàn Diệp Thảo, ba là một kiện Hàn Tuyết Y.”

“Lão phu phái đệ tử đưa ba vật ấy đến chỗ ngươi, thỉnh Chu tiểu hữu trước nhận lấy, không nghĩ tới hắn hắn hắn … hắn đột nhiên phát điên, trở mặt với mọi người, nuốt Băng Phách và Hàn Diệp Thảo vào bụng, đôi tay lại tùy ý xoa xoa, hai giây đã xé pháp bảo thượng phẩm Hàn Tuyết Y thành vải rách!”

Vừa nói chuyện, Phòng trưởng lão vừa cau mặt, nhìn cảnh tượng đó, nếu không phải có rất nhiều đệ tử chứng kiến bên cạnh, đánh chết lão nhân gia hắn, hắn cũng tuyệt không dám tin một màn vớ vẩn kia!

“Hiện tại hắn … hắn hôn mê bất tỉnh, trong phạm vi trăm bước quanh thân thể phủ kín băng, bất kỳ ai đều không thể đi vào! Giờ Tam trưởng lão đang thỉnh Tông chủ lão nhân gia nghĩ cách, chẳng qua nhiệt độ thấp như vậy, người là đừng nghĩ sống, chỉ xem nếu dùng hoả tiêu băng … có thể giữ toàn … toàn thây hay không thôi……”

Nhớ lại mình mới vừa đi thăm dò, ngón tay đã thiếu chút nữa đông cứng, Phòng trưởng lão sợ đến mức sắc mặt lập tức trắng bệch, run cầm cập từng trận.

Ba kiện hàn vật vốn dĩ không khủng bố như thế, nhưng không biết vì sao, sau khi bị Chu Châu cắn nuốt, thì thiên địa nhanh chóng hóa thành một mảnh chí hàn, ngay cả pháp bảo cũng có thể đông cứng, càng không cần nói tới tu sĩ muốn tiến vào trong phạm vi đóng băng!



“Chúng ta định cướp hắn ra ngoài, có điều sức của Chu sư huynh lớn tới đáng sợ!” Một đệ tử Cự Thần Tông mặt tròn tròn nhanh nhẹn nhảy ra chứng minh!

“Đúng thế đúng thế, chúng ta chính là sáu bảy người đều nhào lên đâu! Vẫn là bị hắn tát một cái ném ra! Các ngươi xem các ngươi xem, vết bàn tay trên mặt ta đây!” Một cái đầu heo ra sức phô bày dấu tay trên mặt mình, đôi mắt nhỏ sưng vù kia thành công thể hiện được lực lượng không gì sánh kịp của Tiểu Chúc Chúc.

“Ô ô ô ô!”

Phòng Thiên Lăng khóc đến đứng cũng không vững!

Nghe mọi người giải thích, nàng cáu tiết nhảy dựng lên ngay tại trận như con sư tử cái, rút trường côn là bắt đầu điên cuồng đuổi đánh những người ở đây.

“Các ngươi trả Chu sư huynh cho ta! Các ngươi trả mỹ nhan kinh thiên địa khiếp quỷ thần cho ta! Anh anh anh anh!”

“Ngươi sẽ không … không xử lý con khỉ giúp chúng ta nữa sao?”

Phòng trưởng lão dùng ánh mắt áy náy quét qua quét lại trên gò má cứng đờ của Chân Tiểu Tiểu, cảm thấy trải qua việc này, tám chín phần mười … là hỏng.

Thật là trời xanh không có mắt a a a!

Rõ ràng muốn hết lòng đãi khách, đãi như thế nào mà chết mất một cái đâu?

Bang!



Chân Tiểu Tiểu giơ tay bưng kín mặt.

Nàng làm sao có thể quên mất?

Không ở bên cạnh trông chừng Tiểu Chúc Chúc, một khi thấy hàn vật, thằng nhãi kia sẽ không muốn sống nha!

“Không … Không sao……” Khóe miệng Chân Tiểu Tiểu co giật: “Ta vẫn quản con khỉ, các ngươi nói nói xem, ba kiện hàn vật kia bao nhiêu tiền? Ta đền!”

“Người tốt oa!”

Nghe thấy Chân Tiểu Tiểu rộng lượng như thế, Phòng trưởng lão đã sắp lão lệ tung hoành, không kìm được nước mắt tuôn trào!

Sao có thể lấy tiền đâu? Cự Thần Tông vốn là lấy hỏa đạo làm chủ, tuy nói ba kiện hàn vật đều giá trị xa xỉ, nhưng giữ cũng là giữ, không bằng được dùng tới.

Chỉ là tánh mạng của Chu tiểu hữu…?

Phòng trưởng lão hung hăng đấm ngực, vô cùng trịnh trọng thề với Chân Tiểu Tiểu: “Cự Thần Tông ta nhất định sẽ phụ trách đến cùng, an táng hắn vẻ vẻ vang vang, nếu Chu tiểu hữu còn có người nhà ở Đông Linh, mặc kệ là dòng chính hay là ba đời nhà ngoại, toàn bộ giao cho chúng ta chăm sóc!”

_NL_

Cảm thấy Cự Thần Tông có nhân tài kiệt xuất như Phòng trưởng lão, mà của cải không bị họa họa sạch sẽ, cũng là việc thực thần kỳ.