Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 299: Không Dám Lại Tham



Chân Tiểu Tiểu ôm tâm tư tuyệt không thể làm phiền Tiểu Thấu Minh ngộ đạo, lặng lẽ lui từng bước một về phía sau.

Nó có thể lưu lại nơi này, nhưng nếu các trưởng lão Cự Thần Tông phát hiện mình mất tích quá lâu, là sẽ nổi điên!

Phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của Chân Tiểu Tiểu.

Trong hư vô, một lần nữa xuất hiện cánh cửa thông hướng Tiểu Động Thiên của Cự Thần Tông. Nhưng ngay lúc Chân Tiểu Tiểu muốn bước ra ngoài, Nghịch Ma Chi Đồng lơ lửng giữa không trung chợt chớp chớp mắt, đột nhiên ném ba cục gạch bạc tới bên tay nàng!

Mặc dù màu sắc giống hệt bạc, chẳng qua Chân Tiểu Tiểu có thể chắc chắn, ba cục gạch bạc này nhất định không phải kim loại phàm tục thông dụng trên thiên địa Đông Linh.

Không nói đến tia sáng lấp lánh như cầu vồng linh động trong sắc bạc của cục gạch, mà linh khí bàng bạc nó tản ra bốn phía, đã đủ khiến cho người ta run như cầy sấy!

Tựa hồ tu sĩ Ngưng khí tầng một chỉ cần ôm nó hút nhẹ một ngụm, là có thể lập tức đạp đất viên mãn vậy!

“Cầm nó! Luyện hóa nó! Ngươi vừa mới Ngưng khí tầng mười, ngày sau còn phải Trúc cơ, Khai quang … thậm chí Kết đan! Dựa vào vật ấy, con đường phía trước ngươi sẽ là một mảnh bằng phẳng!”

Bóng đen ngồi xếp bằng trên núi tuyết trong mắt phải Chân Tiểu Tiểu vẫn không nhúc nhích như cũ, nhưng thanh cuồng đao màu đen bên mắt trái lại điên cuồng nhảy lên, một cỗ sinh cơ dồi dào trào ra từ thân đao, còn mang theo cả loại xúc động định đoạt trước Chân Tiểu Tiểu, nuốt ba khối thần bạc vào trong bụng.

Sư tôn……



Là ngài muốn ta mang đi ba cục gạch bạc sao?

Chân Tiểu Tiểu sững sờ tại chỗ, hai tay siết chặt.

Nàng chậm rãi cúi người, hành đại lễ với Nghịch Ma Chi Đồng treo cao trên bầu trời, sau đó nói từng câu từng chữ.

“Truyền thừa này, tuy rằng Vấn Tiên tiền bối không nói rõ thuộc về ai, chỉ hy vọng người có duyên khắp giới, đều tới truyền thừa kỳ thuật của lão nhân gia hắn. Có điều vãn bối từng nhận ân tình của Cự Thần Tông, hôm nay dẫn chiến thú tiến đến, sau một giấc thế nhưng trong đan điền vô cớ tràn đầy linh khí, ít ngày nữa sẽ Trúc cơ … Thật sự là nhận lấy quá nhiều, nỗi lòng cảm kích, không dám lại tham.”

Nói tốt, tuyệt không làm tổn hại tới lợi ích của Cự Thần Tông, Chân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đẩy ngược ba khối gạch bạc về phía thiên không, mang theo thần sắc biết ơn và kính sợ, nhẹ nhàng rời khỏi bí cảnh truyền thừa, trở về con suối róc rách trong Tiểu Động Thiên.

Nghịch Ma Chi Đồng trôi nổi giữa không trung nghi hoặc chớp chớp mắt, sửng sốt một lát, lúc này mới thu hồi gạch bạc vào mắt.

“Chân trưởng lão? Chân trưởng lão!”

Thấy sắc trời ngoài động đã tối mịt lần thứ hai, trong khe suối còn truyền đến thanh âm chúng đệ tử Cự Thần Tông gọi mình, sắc mặt Chân Tiểu Tiểu biến đổi, nhanh chóng lẻn khỏi Tiểu Động Thiên, lại đi lung tung trong rừng một hồi, đợi tới khi trên người dính đầy bụi đất và cỏ cây rồi chui ra.

“Đừng tìm! Ta ở chỗ này!”

Nàng giơ cao tay trái, gọi mọi người.



“Chân tiểu hữu, ngươi chạy đi đâu?” Người vọt tới trước mặt Chân Tiểu Tiểu đầu tiên là Phòng trưởng lão với vẻ mặt lo lắng.

“Ta một mình cân nhắc trận pháp hiến tế kia, không cẩn thận, nhất thời nhập định…” Le lưỡi, Chân Tiểu Tiểu tùy ý lấy lý do qua loa.

Nhập định?

Trong lòng Phòng trưởng lão dâng lên chút ít chần chờ, cho dù là tiến vào trạng thái nhập định, cũng không đến mức khí tức tiêu biến, ngay cả thần thức của hắn cũng không tìm được đi?

Chẳng qua không muốn chọc thủng, rốt cuộc mỗi người đều có bí mật của riêng mình, huống chi hắn thật sự thưởng thức nhân phẩm và tâm tính của nha đầu này.

“Chuẩn bị đầy đủ hết tài liệu hiến tế rồi sao?” Thấy trên mặt Phòng trưởng lão hiện lên vẻ do dự trong khoảnh khắc, Chân Tiểu Tiểu lại lần nữa đặt câu hỏi, tiếp tục kéo xa đề tài.

“Tài liệu là đủ, chỉ là về phía Chu tiểu hữu……”

Quả thực đã quên truy cứu sự mất tích của Chân Tiểu Tiểu, nhưng nhắc tới Tiểu Chúc Chúc, mồ hôi lạnh trên đầu Phòng trưởng lão lập tức chảy ròng ròng.

_NL_

Đoán, Tiểu Chúc Chúc lại làm gì?