Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 291: Quả Thực Quá Xấu Rồi



Tuy rằng không có tu vi Kết đan khống chế linh bảo, nhưng máu tươi của Thạch Hầu Tiên Thiên Sinh Linh vốn ẩn chứa tạo hóa của trời đất.

Được lực lượng của thiên địa kích động, ô lụa đột nhiên mở tung, tức khắc biến ảo ra những rặng mây đỏ vô biên, trực tiếp bao phủ toàn bộ khe suối.

“Ai nha!”

Phòng trưởng lão đang ngự không lao tới quá nhanh, đầu đâm thẳng vào mây đỏ!

“Là ai? Là ai vận dụng bảo vật trấn tông của tông ta, Hà Vân Sa Tán?”

Bị đám mây mỏng mang tính phòng ngự ngăn cách bên ngoài cốc, Phòng đại trưởng lão tức đến mức giật phăng chòm râu.

Nếu dung hợp Tuyết Viên thì tu vi chỉ tới Khai quang mà thôi, đối mặt với kết giới do linh bảo thuộc về Đệ nhị cảnh biến ra, cho dù là Phòng trưởng lão cũng không thể làm gì khác, đành đứng tại chỗ vò đầu bứt tai.

“Nó … Nó vây hết tất cả chúng ta!”

Các tinh anh Ngự Ma Quân đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng vẫn chưa hiểu rốt cuộc Thạch Hầu có tính toán gì, nhưng trong lòng lại nhanh chóng bị một mảnh khói mù che phủ.

Quả thực, mọi người còn chưa dứt lời, đã thấy Thạch Hầu xoay tròn cái linh bảo thứ hai trong tay, Bích Ba Tử Hồ bắt đầu hào phóng vẩy chất lỏng trong bình ra bốn phía!

Những giọt rượu thơm nồng vừa chạm vào lửa đỏ đang thiêu đốt lầu các, thì lập tức bốc cháy mãnh liệt sục sôi!

Chỉ nháy mắt, mọi người hoàn toàn bị tầng tầng lửa xanh quỷ dị vây quanh!

Ngọn lửa này đáng sợ hơn xa thường nhân tưởng tượng, tu sĩ Chân linh căn thuộc tính hoả cũng không thể khống chế. Vậy nên, cỏ dại cổ thụ nhất thời hoá thành tro bụi, suối nước cuồn cuộn bốc hơi khô cạn, mặt đất bắt đầu biến chất, trở nên cứng rắn như gạch.



“Nó … Đây, đây là muốn thiêu chết chúng ta!”

Gương mặt của các tinh anh Ngự Ma Quân đen như màu đất, rốt cuộc nhìn thấu âm mưu của con khỉ.

Thật sự quá tàn nhẫn!

Vẫn biết tính cách con khỉ này ngang ngược ác liệt, tuy nhiên rất nhiều năm qua, cũng chưa bao giờ có hành động điên cuồng như thế.

Hôm nay, cuối cùng là nó bị cái gì kích thích mà muốn đồng quy vu tận với mọi người?

Có đệ tử bắn một mũi tên nước về phía làn sóng lửa xanh, rõ ràng có tác dụng dập lửa kỳ diệu, nhưng mũi tên xanh thẳm kia lại tức khắc biến mất vô tung trong khoảnh khắc gặp phải tia lửa.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Phòng Thiên Lăng càng thêm tái nhợt.

Cho dù mời Tông chủ tới, muốn phá lớp kết giới của Hà Vân Sa Tán cũng cần một chút thời gian, nếu cứ kéo dài mãi, đến lúc mở được kết giới, mình và các huynh đệ đã chết mất xác trong lửa rồi.

Làm sao bây giờ?

Nghĩ nghĩ vẫn chưa thể đẩy ngã Lý sư huynh, nhìn nhìn soái ca tuyệt thế đứng trước mặt, Phòng Thiên Lăng liền đau nhói tim gan, không muốn dễ dàng chịu chết.

Chốn phồn hoa này tươi đẹp cỡ nào? Thế giới bên ngoài còn có bao nhiêu phiến lá xanh, đang chờ chính mình tới ngắt lấy?

“Quá xấu rồi! Quả thực là quá xấu rồi!”

Chân Tiểu Tiểu nhảy ra khỏi lồng ngực Tiểu Chúc Chúc, chân trần đứng trên mặt đất, nặng nề thở dốc.

Từ trước đến nay chỉ có nàng họa họa người khác, chưa từng có ai dám tính kế nàng như thế, đối thủ lần này … mẹ nó còn là một con khỉ!



“Tiểu Chúc Chúc, chúng ta lên!”

Tay phải nhẹ nhàng nhấn một cái xuống mặt đất, một tôn đại yêu giáp đen khổng lồ đột ngột xuất hiện. Thú tức mạnh mẽ và cuồng phong mãnh liệt lập tức ép các đệ tử Ngự Ma Quân của Cự Thần Tông phải đồng loạt lùi bước!

Xôn xao!

Bọn họ ngắm sa mỏng phấp phới sau người Chân Tiểu Tiểu, ngắm làn tóc dài bay múa theo gió, lần đầu tiên phát hiện nữ tử cũng có thể anh khí bức người như thế!

“Đó … Đó là hồn thú chủ chiến của nàng sao?”

Nhìn vảy giáp sáng tới độ có thể soi gương trên lưng Tiểu Thấu Minh, mọi người đều toát ra biểu tình cực kỳ hâm mộ!

Là ai ngay từ đầu vẫn luôn khinh thường tiểu nữ tu Ngưng khí cảnh? Khế thú của nàng, chính là Thú vương Khai quang kỳ!

Tác dụng của viên độc đan màu đỏ đã hết, hai con ngươi của Tiểu Thấu Minh khôi phục vẻ thanh minh, tu vi miễn cưỡng dừng lại ở Khai quang Sơ kỳ, cũng không có dấu hiệu vì dược lực tẩm bổ tan hết mà sụt giảm.

_NL_

Họa tinh đối chiến họa tinh, hiệp thứ nhất, hoà! Hiệp thứ hai, bắt đầu!

Cược đê cược đê!

Con khỉ ngỏm củ tỏi? Hay là đau đớn muốn chết?

Mỗ Mao lòng dạ hiểm độc kích động thét chói tai!