Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 23



“Chị là trưởng phòng, lại là nhân viên kỳ cựu của bộ phận. Tính theo tuổi tác và thâm niên, anh ấy còn phải gọi chị là tiền bối. Cho nên nếu chị không phục hoặc suy nghĩ cẩn thận hơn anh ấy, thì chị sẽ là một mối đe dọa đối với anh ấy.” Nhiêu Tĩnh cười và vuốt ve mái tóc dài lộn xộn của mình, “Nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì chị có lẽ không phải là đối thủ của anh ấy.”

Đồ Tiểu Ninh trầm ngâm lắng nghe, cô nghĩ chắc là do Nhiêu Tĩnh đang suy nghĩ hơi quá, hay là Kỷ Dục Hằng lại thực sự đúng như cô ấy nói.

Nhiêu Tĩnh ném tàn thuốc vào thùng rác, “Trong một bộ phận chỉ có thể tồn tại một kẻ mạnh, Kỷ Dục Hằng bây giờ có thể ngồi vững chiếc ghế tổng giám đốc rồi.”

Đồ Tiểu Ninh không hiểu ý của cô lắm, Nhiêu Tĩnh nhìn thấy có vài bóng người trong phòng kính, bèn quay người đi về phòng, “Anh ấy không phải là dạng vừa đâu, em làm việc dưới trướng anh ấy thì phải cẩn thận. Nếu không, một đứa ngây thơ như em, bị lừa rồi cũng không biết là mình đã bị lừa.” Quay lại nhìn cô, Nhiêu Tĩnh tưởng mình lại hù dọa cô nữa rồi, “Đi thôi, em còn nhỏ lắm, có cho em thêm mấy năm nữa thì em cũng không có cơ hội đọ sức với anh ấy đâu.”

Đồ Tiểu Ninh đi theo sau cô, cô nghĩ bộ mình tệ đến vậy sao?

Những vị khách đều không lớn tuổi lắm, người ngồi ở ghế chính là Chủ nhiệm phòng thương mại chính phủ, anh ta còn là bạn hồi đại học của Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng gọi anh ta là đàn anh. Như Nhiêu Tĩnh có nói, anh ta từng có cơ hội học tập tại Mỹ vài năm.

So với doanh nhân thì người của chính phủ nho nhã hơn nhiều, họ không hề ép rượu người khác, cũng không nói chuyện quá nhiều với mọi người, Đúng là người biết chữ học cao, cũng có hơi kiêu ngạo.

“Martell Gordon Bleu, cậu tự mang đấy à?” Vị chủ nhiệm kia vừa nhìn thấy chai rượu mà phục vụ đang rót, thì cất tiếng hỏi Kỷ Dục Hằng.

“Không biết mấy năm nay sở thích của anh có thay đổi hay không.” Kỷ Dục Hằng cười nói.

Anh ta nâng ly rượu lên mũi ngửi thử, uống thêm một ngụm rồi vỗ vai Kỷ Dục Hằng, “Công nhận cậu nhóc này làm gì cũng chu đáo thật.” Rồi anh ta ngả người ra sau, đưa mắt nhìn những người khác, “Sao vậy, quản lý ngân hàng không đủ ăn, nên qua ngân hàng cày hả?”

Kỷ Dục Hằng nâng ly rượu lên trước mặt, nhẹ nhàng chạm vào chiếc ly của đối phương, “Đổi chỗ khác làm để thay đổi tâm trạng.” Rồi anh đưa ly rượu lên môi.

Đồ Tiểu Ninh ngồi một góc nhìn chăm chú, cô chợt thấy mình quá ngây thơ, thực ra anh đâu hề bị dị ứng rượu, chẳng qua là anh không muốn uống rượu trong tiệc cưới ngày hôm đó mà thôi.

Đầu bàn bên kia, những người bạn hồi đại học ấy bắt đầu trò chuyện sôi nổi, Nhiêu Tĩnh và Triệu Phương Cương cũng biết cách xã giao, họ vừa ăn một chút đồ ăn, vừa bắt chuyện với những người kia, rồi họ còn trao đổi danh thiếp với nhau. Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy những thứ này đều không hợp với mình, hơn nữa cũng không ai thèm để ý tới cô, ánh mắt của những người đàn ông kia đều chú ý đến Nhiêu Tĩnh cả, ai cũng hỏi xin Wechat của cô ấy.

“Chủ nhiệm Khương, đây là lần đầu tiên gặp nhau, hãy để tôi chúc mừng anh một ly.” Bắt ngay lúc Kỷ Dục Hằng trò chuyện xong, Nhiêu Tĩnh đứng lên nâng ly với anh ta.

Chủ nhiệm Khương cũng nâng ly rất lịch sự, rồi ra hiệu cho cô đừng khách sáo, “Ngồi đi.”

Nhiêu Tĩnh cười nhẹ, “Người xưa có câu: muốn cưới một người vợ thì phải cưới vợ họ Khương. Nghe nói nhà họ Khương toàn là mỹ nữ, theo tôi thấy thì, nhà họ Khương cũng có người điển trai đấy thôi.”

“Ồ?” Chủ nhiệm Khương cũng mỉm cười rồi anh ta nhìn Kỷ Dục Hằng, “Nói về điển trai thì Kỷ tổng bên cô mới là người điển trai thật sự, có mặt cậu ấy ở đây, thì làm ơn đừng có nói đùa với tôi vậy nữa, tôi cũng sắp sửa vào tuổi trung niên rồi còn gì.”

Nhiêu Tĩnh nhướng mày “Nếu vậy thì do đại học A của các anh có phong thủy tuyệt vời, mới ra đời hai chàng trai không những điển trai mà còn tài giỏi xuất chúng.” Một lời khen trúng hai con nhạn, lại không hề đắc tội với một bên nào.

Nụ cười của chủ nhiệm Khương hơi nhỏ lại, “Cô đã nói vậy thì tôi phải mời cô ly này rồi.”

Nhiêu Tĩnh vẫn cười tươi như hoa, “Đừng nói vậy, chủ nhiệm Khương, rượu ngon là dùng để thưởng thức mới phải.” Cô nhấp một ngụm rồi nâng ly để cảm ơn anh ta, “Hương thơm dìu dịu, dư vị kéo dài, chẳng trách các quý ông đều thích loại rượu này.”

Chủ nhiệm Khương khẽ gật đầu, anh ta nhấp một ngụm xong cũng nâng ly để đáp lại lời khen của cô.

Đồ Tiểu Ninh chỉ ngồi xem từ đầu đến cuối, cô phát hiện một đứa chỉ quan tâm đến đồ ăn như mình thực sự kém hơn Nhiêu Tĩnh rất nhiều.

Kỷ Dục Hằng cũng nở nụ cười, “Chủ nhiệm Khương hiện đang là quan chức nhà nước cấp sở trẻ nhất. Mọi người đúng là nên mời anh ấy thêm vài ly nữa.”

Chủ nhiệm Khương liếc anh một cái, “Dục Hằng, đừng có nói nhảm vậy trước mặt cấp dưới của cậu chứ.”

Nhưng Nhiêu Tĩnh lại đứng lên, lần này còn có thêm Triệu Phương Cương.

“Đương nhiên chúng tôi phải mời anh rồi, cảm ơn chủ nhiệm Khương đã đến ‘dẫn dắt’ chúng tôi.”

Chủ nhiệm Khương không trả lời, mà chỉ tay vào Kỷ Dục Hằng, “Thằng nhóc này, cậu muốn chuốc tôi say đúng không?”

Triệu Phương Cương bèn trả lời ngay, “Chủ nhiệm Khương, chúng tôi kính anh ly này trước, còn ly tiếp theo chúng tôi sẽ kính Kỷ tổng liền đây, cảm ơn Kỷ tổng đã cho chúng tôi cơ hội tham dự bữa tiệc tối nay, nhờ được đến đây mà chúng tôi mới vinh dự được chiêm ngưỡng phong thái của chủ nhiệm Khương.”

Chủ nhiệm Khương vui vẻ cười, anh ta nói với Kỷ Dục Hằng: “Người trong bộ phận của cậu cũng miệng lưỡi lanh lợi thật đấy.”

Kỷ Dục Hằng tự tay rót thêm rượu cho anh, “Ai làm kinh doanh cũng phải dựa vào miệng mà kiếm cơm cả.”

Chủ nhiệm Khương vỗ bàn, anh ta cũng phải công nhận “Được rồi, vậy thì tôi uống.”



Nhiêu Tĩnh đang định rướn người qua nâng ly, thì thấy Đồ Tiểu Ninh đang ngồi bất động một chỗ, nên Nhiêu Tĩnh lén thụi cùi chỏ gọi cô.

Cô vội đứng dậy cầm ly, nhưng cô lại đang uống trà.

Cho nên khi cô cụng ly, chủ nhiệm Khương quả thật dừng lại một lúc, anh ta nhìn chiếc cốc của cô một cách thích thú.

Đồ Tiểu Ninh ngại ngùng nhìn Kỷ Dục Hằng, nhưng bây giờ anh đang trong vai trò là lãnh đạo nên cũng không bênh được cô tí nào.

Cô chỉ đành nói đại: “Chủ nhiệm Khương, tôi sẽ dùng trà thay rượu.”

Vừa nói ra câu đó, cô bỗng cảm thấy phong thái của mình kém xa Nhiêu Tĩnh và Triệu Phương Cương.

“Tiểu Đồ hôm nay là tài xế. Cô ấy mới được chuyển đến bộ phận từ tuần trước, bây giờ vẫn còn đang tập sự, tôi cho cô ấy theo để mở mang tầm mắt.” Kỷ Dục Hằng giơ ly rượu lên, thản nhiên nói.

“Vậy thì cô phải theo Kỷ tổng học hành chăm chỉ đấy.” Chủ nhiệm Khương đưa ly rượu về phía cô.

“Cảm ơn chủ nhiệm Khương.” Đồ Tiểu Ninh vội vàng hạ cốc xuống rồi chạm vào ly rượu của anh ta.

Đến khi ngồi xuống, thần kinh căng thẳng của cô mới thả lỏng một tí, rồi cô nhìn khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên của anh. Rõ ràng bọn họ bằng tuổi nhau, nhưng bàn về ngôn từ hay cách ăn nói thì anh đều có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều. Chắc là do là vì trình độ học vấn của anh chăng? Nhưng xét về thời gian giao thiệp ngoài xã hội, thì cô tốt nghiệp thực tập sớm hơn anh hai năm, chẳng lẽ việc này cũng phụ thuộc vào tài năng sao?

Sau đó lại thêm vài lượt mời rượu với những người khác. Mãi khi chai rượu sắp cạn, thì Kỷ Dục Hằng mới bắt đầu bàn công việc với chủ nhiệm Khương.

“Trước đây anh có nói về một đặc khu kinh tế nằm ở ngoại ô đang được xúc tiến đầu tư do anh phụ trách thời gian gần đây phải không?”

“Ừ.” Chủ nhiệm Khương nói với anh, “Đợt doanh nghiệp đầu tiên sẽ sớm vào đây.”

“Số lượng là khoảng bao nhiêu doanh nghiệp?”

“Ít thì 30. Những doanh nghiệp đó được chia thành doanh nghiệp sản xuất và doanh nghiệp phi sản xuất trong đặc khu kinh tế. Mà bọn anh chỉ bán đất cho các doanh nghiệp sản xuất mà thôi.”

“Nghe nói những doanh nghiệp vào đây đợt đầu tiên là những doanh nghiệp mới công nghệ cao phải không?”

Chủ nhiệm Khương nhìn anh vẻ khen ngợi, “Tin tức của cậu nhanh thật đấy. Đợt này toàn tuyển dụng các doanh nghiệp dựa trên tiêu chí công nghệ kĩ thuật. Bây giờ nhà nước hỗ trợ các doanh nghiệp tư nhân, và các doanh nghiệp vừa và nhỏ có công nghệ kĩ thuật cũng được coi trọng không kém.”

Ánh mắt Kỷ Dục Hằng đen như mực, “Nghe nói đặc khu kinh tế sẽ hỗ trợ các doanh nghiệp có nhu cầu về vốn tìm kiếm liên hệ với ngân hàng theo hình thức hợp tác theo đợt?”

Chủ nhiệm Khương mỉm cười, “Đúng thật là như thế, một khi tin tức được tung ra, các ngân hàng sẽ đổ xô đến tranh giành nhau.”

“Anh ạ, e là sau này em sẽ phải quấy rầy anh nhiều hơn nữa rồi.” Kỷ Dục Hằng chỉ nói đúng một câu như thế.

Chủ nhiệm Khương hiểu ý anh, giơ ngón tay chỉ vào Kỷ Dục Hằng, anh ta cũng nói một câu khiến người ta phải tò mò, “Đặc khu kinh tế là một miếng bánh khổng lồ, DR của cậu có chắc chắn nuốt được cái bánh to như vậy không?”

Kỷ Dục Hằng lại cụng ly với chủ nhiệm Khương, “Quả là một miếng bánh to, nhưng người cắt bánh đầu tiên sẽ không bao giờ bị thiệt thòi nhiều.”

Chủ nhiệm Khương cũng cạn ly, “Quả đúng là phong cách của Kỷ Dục Hằng, cậu vẫn luôn tham vọng như vậy.”

Cứ tưởng câu chuyện nói đến đầy là hết. Không ngờ Kỷ Dục Hằng lại lắc ly, “Các doanh nghiệp sản xuất chỉ mua đất, vậy khi nhà máy đang trong quá trình thi công thì vị trí văn phòng của họ đặt ở đâu?”

“Một số thì vẫn ở nhà máy cũ, còn một số khác thì do nhà nước sắp xếp.”

Kỷ Dục Hằng không nói gi thêm khi nghe những câu đó, anh uống một ly rượu nữa với chủ nhiệm Khương.

“Sao vậy?” Chủ nhiệm Khương hơi tò mò.

Kỷ Dục Hằng nhếch môi, “Không có gì, chỉ là dạo này bên em cũng đang có một tòa nhà văn phòng ở vùng ngoại ô, gần đây cũng đang được bán đấu giá.”

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy rõ ràng ánh mắt của Triệu Phương Cương đang lướt qua cô để nhìn Kỷ Dục Hằng.

Chủ nhiệm Khương trả lời: “Vậy thì đúng lúc quá, cậu có thể bắt đầu tiếp cận các doanh nghiệp nào đang cần gấp địa điểm đặt văn phòng.” Anh ta lại nhìn nhân viên của mình rồi hỏi: “Hình như có vài doanh nghiệp đúng không?”



Những người cấp dưới cũng gật đầu theo, “Ngày mai chúng tôi sẽ liên hệ với họ.”

Kỷ Dục Hằng rót chút rượu cuối cùng vào ly của chủ nhiệm Khương, anh không nói gì thêm mà chỉ nói: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Dù sao cũng là bạn đại học cũ của nhau, nên không khí bữa tiệc từ đầu đến cuối đều rất thoải mái.

Cuối cùng lúc đi về, chủ nhiệm Khương cũng quàng vai Kỷ Dục Hằng ôn lại quá khứ thời đại học

Đồ Tiểu Ninh, Nhiêu Tĩnh, và Triệu Phương Cương đi theo sau cuối, nhìn bóng lưng thân mật của họ, Triệu Phương Cương là người đầu tiên thở dài.

“Rốt cục thì tôi cũng biết tại sao anh ấy có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc rồi.”

“Tại sao?” Nhiêu Tĩnh hỏi.

“Bởi vì anh ấy có quan hệ xã giao.”

“Nhưng mà hầu hết mọi người trong ngân hàng đều có quan hệ xã giao rộng rãi đấy thôi.”

Triệu Phương Cương lắc đầu, “Cái xã giao của anh ấy khác với những người khác, cô nghĩ xem anh ấy tốt nghiệp đại học A, nghĩa là những người mà anh ấy tiếp xúc đều giống như vậy. Lấy ví dụ anh chủ nhiệm Khương này đi, bản thân anh ấy cũng có mối quan hệ xã giao của chính mình, rồi những mối quan hệ xã giao này lại kết nối với nhau thành một mối quan hệ xã giao lớn.” Rồi bỗng dưng anh ta vỗ đùi, làm Đồ Tiểu Ninh và Nhiêu Tĩnh đều hết cả hồn. “Cho nên, loại người này mới đúng thật là nhân tài có quan hệ rộng.”

Câu nói của Triệu Phương Cương như đánh thức mọi người, Đồ Tiểu Ninh cũng được mở mang tầm mắt.

Hèn gì anh lại tự do nhảy việc từ quản lí ngân hàng sang ngân hàng một cách dễ dàng như vậy, chắc anh cũng đã nghĩ đến tương lai rồi, hóa ra học giỏi điểm cao lại có lợi thế như vậy. Các bạn cùng lớp và bạn bè xung quanh đều là những người có tầm cỡ. Một khi anh có cơ hội, thì những mối quan hệ xã giao này sẽ giúp ích cho chính công việc của mình.

“Tôi không bằng anh ấy, thật không tài nào bằng anh ấy nổi. Tôi cũng nhờ cha tôi để xã giao, nhưng cũng chỉ vớ được vài người tép riu của chính phủ. Muốn móc nối với quan chức cấp cao hơn nữa, thì phải tốn rất nhiều tâm sức và thời gian. Hãy nhìn người ta đi, người ta còn xưng anh em, còn tán gẫu với sở trưởng kìa.” Triệu Phương Cương cảm thấy xấu hổ thực sự.

“Tôi nói rồi, vị trí tổng giám đốc đầu dễ ngồi như vậy, thế mà ban đầu các anh ai nấy cũng không phục người ta.” Nhiêu Tĩnh bây giờ đã hiểu Kỷ Dục Hằng phần nào, cô còn muốn xem năng lực của anh ấy đến đâu nữa.

Triệu Phương Cương lại thở dài một hơi, sau đó thấp giọng hỏi Nhiêu Tĩnh, “Mà theo cô thấy thì tại sao vừa rồi anh ấy lại nhắc đến mấy cái tài sản thế chấp đấu giá? Bộ anh ấy muốn giúp tôi xử lý chúng sao?”

Nhiêu Tĩnh liếc mắt nhìn anh ta, “Đã nói là đừng có suy diễn nước cờ của lãnh đạo.”

Bây giờ đến lượt Triệu Phương Cương kêu ca, “Dù sao thì chỉ còn hai chúng ta trong bộ phận này thôi. Bây giờ chúng ta là những con châu chấu trên trên cùng chiến tuyến. Sống thì sống cả bọn, chết cũng chết cả bọn.”

Nhiêu Tĩnh trừng mắt nhìn anh ta, “Ai thèm cùng chiến tuyến với anh.”

Triệu Phương Cương cười nham nhở, “Không biết hôm bữa ai lại đi hứa với Kỷ tổng của chúng ta rằng bộ phận mình sẽ không chia rẽ từng cá nhân hay nhóm nhỏ.”

Nhiêu Tĩnh không thèm nói chuyện với anh ta nữa. Cô bước nhanh theo mọi người.

Triệu Phương Cương lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, hình như anh muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, anh lại đi tiếp.

Đồ Tiểu Ninh là người đi cuối cùng, cô bất giác thở dài, xem ra nơi làm việc này phức tạp hơn cô tưởng tượng.

Khi họ xuống lầu, tài xế đã đợi sẵn rồi, có lẽ Kỷ Dục Hằng đã sắp xếp từ trước.

Tiễn chủ nhiệm Khương và những người khác đi trước xong, thì Nhiêu Tĩnh, Đồ Tiểu Ninh và Triệu Phương Cương đi không cùng đường, nên mỗi người gọi một chiếc xe, nhưng Kỷ Dục Hằng đã nhường tài xế cho Triệu Phương Cương đi trước.

Nhiêu Tĩnh gọi xe hãng Di Di, rồi cô ấy chào Đồ Tiểu Ninh mà đi về trước.

Đứng một mình bên vệ đường, Đồ Tiểu Ninh vẫn đang nhìn khoảng cách tài xế Di Di trên điện thoại di động, Cô phát hiện Kỷ Dục Hằng vẫn chưa lái xe ra, chợt nhớ ra tối nay anh cũng đã uống rất nhiều rượu, nên cô quay đầu nhìn vào bãi đậu xe.

Nhưng cô chỉ thấy anh dựa vào thành xe mà không chịu lên xe, chắc anh uống say quá rồi sao?

Với lòng nhân đạo của con người và cảm giác tội lỗi vì mình còn mắc nợ anh, cô bèn quay lại, khi cô bước lại gần thì thấy anh chỉ đang đứng đó hút thuốc, một chân dài hơi cong ra sau, cả người uể oải tựa vào xe, đầu ngón tay còn có làn khói thuốc bay ra. Bộ dạng anh lúc này khác hoàn toàn với dáng vẻ ưu tú đĩnh đạc trong công việc, anh hơi ngẩng đầu như đang ngắm trăng. Cho đến khi khói thuốc phun ra quấn quanh người anh, Đồ Tiểu Ninh mới nhận ra, dưới bóng trăng sáng này, anh như được sinh ra trong vầng mây. Vừa chói lóa vừa mờ ảo, khiến người ta có cảm giác không chân thật.

Nhưng mà, nhìn anh ấy có vẻ khá ổn, chắc cũng không uống gì nhiều, Đồ Tiểu Ninh vừa định chuồn đi thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.

“Đã tới rồi thì chở tôi về nhà luôn đi.”