Vẫn Là Yêu Em

Chương 14: Bữa cơm tình yêu buổi trưa



Nghiêm Tâm Nghiên ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của Nghiêm Phong cũng chỉ biết lắc đầu, bởi đây là lần đầu tiên cô thấy anh chấp nhận thua cuộc, nhưng lại không hề có ý định muốn chiến thắng.

Lục Minh nhìn một màn vừa rồi xong liền nhìn sang phía Trương Tuệ Yên ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nói:

- Cô Trương, cô đừng để ý đến hai người họ, bữa cơm hôm nay cô mời nên đừng dùng ít như vậy, cô không dùng mấy như vậy chúng tôi dùng bữa rất ngại đấy.

- Tôi không ngại đâu, mọi người cùng nhau dùng bữa tự nhiên không hề coi tôi là người ngoài tôi liền cảm thấy vui rồi. Hi vọng sau này được cùng nhau dùng bữa nhiều hơn nữa.

- Đình Đình, anh thấy vợ của Giám Đốc Lâm thường làm bữa cơm tình yêu cho cậu ấy mang đi làm đấy.

- Ừm, vợ chồng trẻ còn nhiều tình cảm nên màu hồng. - An Mạc Đình nhàn nhạt trả lời. Cái gì nói đến bữa cơm tình yêu chứ. Mỗi đêm ở cùng anh cô đều không thể dậy sớm nổi, đừng nói đến chuyện nấu cơm, đi ra ngoài mua bánh bao để ăn sáng sợ còn vẫn muộn giờ làm rồi.

- Ý em là chúng ta không phải vợ chồng hay không đủ tình cảm màu hồng? - Nghiêm Phong nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt cô đang ngơ ngác nhìn anh.

- Rốt cuộc anh muốn nói gì?

- Trưa mai anh cũng muốn có bữa cơm tình yêu. Giờ nghỉ anh đến phòng em cùng ăn.

- Tiểu Đằng anh cũng muốn. - Bạch Khúc Đình lên tiếng xen vào.

- Tâm Nghiên muốn không anh cũng có thể nấu bữa trưa cho em. - Lục Minh ngồi nãy giờ cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

Câu chuyện không thể có hồi kết của Nghiêm Phong đủ cho An Mạc Đình đau đầu, ai lại đầu têu cái vụ bữa cơm tình yêu không biết nữa. Thời gian đầu cô còn có đủ thời gian để chiên trứng cho anh, nhưng ai mà biết đêm nào người đàn ông kia cũng dồi dào tinh lực, khiến cô chỉ có thể mệt đến lả người đi, cũng chẳng có thể biết được đến bao nhiêu thời gian nữa anh mới có thể dừng lại.

Đầu cô vốn đã đầy vạch đen, không biết nên trả lời anh như nào, chỉ có thể nheo mắt nhìn anh không thể lên tiếng. Vậy mà Nghiêm Phong kia không nhanh không chậm tiếp tục nói thêm:



- Không lẽ buộc phải làm bà Nghiêm thì mới nấu sao?

- Không cần không cần, tôi nấu là được đúng không, nấu cho anh ăn nghẹn thì thôi.

- Yêu em.

Chuyện gì đang sảy ra với cô thế này không biết nữa. Nghiêm Phong đúng là muốn gây sự, cái gì mà kết hôn, rồi bà Nghiêm, rồi thậm chí cả yêu em ở đây nữa, loại lời nói này đối với bất kì một ai khác có lẽ là một loại sủng nịnh, nhưng đối với cô giống như một loại thuốc súng đã lên sẵn vào lòng. Người phụ nữ kia vốn là người đang theo dõi từng đường đi nước bước của hai người, cho dù cô có mạnh mẽ như nào đi chẳng nữa, đối mặt với những câu nói này ở trước mặt người khác đương nhiên lại càng muốn lo sợ.

Cả cuộc trò chuyện được kết thúc bằng câu nói ngắn gọn của An Mạc Đình giục mọi người ăn nhanh còn trở lại làm việc. Đây là ngày đầu tiên Nghiêm Tâm Nghiên đi làm, cũng là ngày đầu tiên đám người bọn họ ngồi chung một mâm cơm, không khí khó nói đã đành còn nồng nặc mùi thuốc súng, ngồi trong bàn ăn như vậy ai mà có thể ăn ngon được cơm chứ.

Còn về phía Trương Tuệ Yên không cần nói cũng đủ biết, nhất định cô ấy sẽ có đầy một bụng toan tính thay cho cơm.

Buổi chiều ở văn phòng của An Mạc Đình ba người phụ nữ ngồi nhìn nhau, từ khi cô lên nhận chức ở đây, ngoại trừ những người khác làm việc không thay đổi, thì duy nhất thêm một phần đó chính là Nghiêm Tâm Nghiên được bổ nhiệm làm Phó giám đốc, còn Vi Tiểu Đằng được làm tiếp tân cho bộ phận đầu tư quốc tế. Nói khác hơn thì bộ phận này không khác gì cái nhà chung của sáu người kia hết.

Ồn ào và không ngày nào được bình thường. Vậy mới nói sức mạnh của sự bao che lớn đến nỗi cả công ty không ai dám phản bác. Còn người mệt nhất bộ phận này có lẽ là Lục Minh mà thôi.

Trong khi Vi Tiểu Đằng luyến thắng nói chuyện cùng Nghiêm Tâm Nghiên về vấn đề của Nghiêm Tâm Nghiên và Lục Minh, Tiểu Đằng luôn nói nhìn thấy ánh mắt tình si của Lục Minh dành cho Tâm Nghiên, nhưng Tâm Nghiên lại tỏ ra rõ ràng từ chối người ta. Cứ cho là thân nhau nhiều năm cũng không cần từ chối phũ phàng vậy, rồi thành một mớ ồn ào, không giải quyết được vẫn là chuyển lại chủ đề nấu cơm tình yêu.

- Này A Đình, cậu định nấu cơm cho Nghiêm Phong như nào?

- Mình không nấu.

- Tại sao vậy? Tại anh ấy gọi chị là bà Nghiêm nên chị không muốn sao?

- Không phải, tại không dậy sớm được. Cậu không thấy gần đây ngày nào mình cũng đi làm muộn gần như nhất công ty à?

Câu nói của An Mạc Đình khiến hai người kia bật cười thành tiếng. Hóa ra không thể dậy nổi.



Một câu nói đủ để hiểu tất cả những vấn đề sau, cuối cùng vẫn là Nghiêm Tâm Nghiên lên tiếng:

- Thôi nếu ăn cơm tại văn phòng vậy để em bảo Thím Ninh chuẩn bị xong e mang đến vậy.

- Em làm vậy liệu Nghiêm Phong có đồng ý không?

- Anh ý dạo này không về nhà.

- Vậy đi đâu.

- Chị Tiểu Đằng, em nói anh ấy không về nhà, chị Đình Đình nói không ngủ dậy sơm được, chị còn không hiểu sao?

* * *

Những lời nói của ba người cuối cùng cũng thông suốt, nhưng tất cả cuộc nói chuyện này lại đều được lọt vào tai của một người đang đứng ngay phía cửa.

Trương Tuệ Yên vốn nghe thấy mọi người nói buổi trưa mai muốn ăn cơm ở nơi đây, muốn cùng mọi người bàn chuyện rồi đến cùng chung vui, nhưng những gì cô nghe được lại ngoài tầm với. Hóa ra hai người họ đã sống chung rồi, bảo sao những lời nói ban trưa của Nghiêm Phong đối với An Mạc Đình có thể đầy ám muội như vậy được.

Vốn tự nhủ lòng mình không được tức giận, nhưng lại không thể kìm nén khi nghe được những lời nói trong căn phòng kia vọng ra. Cả công ty không một ai biết được thông tin chính xác Tổng giám đốc đang hẹn hò. Họ căn bản chỉ là thấy Nghiêm Tổng cùng Giám đốc An thường xuyên đi làm muộn cùng nhau. Là một nhân viên hiển nhiên ai cũng biết nhiều chuyện là dại.

Tự mình trèo lên tầng cao nhất của tòa nhà, Trương Tuệ Yên càng không nhịn được những cảm xúc trong lòng mình. Từ khi bữa cơm buổi trưa cho đến hiện tại, cô đều không thể chịu đựng được những gì mình nghe thấy. Người đàn ông đó vốn dĩ đã chạm đến trong tầm tay, nhưng nay lại bị một người hèn mọn cướp mất. Cô nhất định không chịu khuất phục.

Đều nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đúng vậy, cô nhất định phải biết được xem, rốt cuộc An Mạc Đình là người như thế, cô ta rốt cuộc gia thế ra sao, cô mới có thể thắng được, sau cùng người đàn ông đó, nhất định phải thuộc về cô.

Trương Tuệ Yên nhẹ nhàng nhìn về phía bầu trời trước mắt, cô nhất định không chịu thua. Một mặt gọi điện về cho ba mình điều tra thân phận của An Mạc Đình một mặt khác nghĩ xem làm thế nào có thể lấy lòng được Nghiêm phu nhân.