Vẫn Là Yêu Em

Chương 13: Bữa cơm chó miễn phí



Buổi trưa Nghiêm Tâm Nghiên liền cùng rủ bốn người kia đến quán ăn trước. Để đến khi Trương Tuệ Yên gọi điện cô liền nói do đói quá lên đến quán gọi món trước rồi, đang đợi cô ở nơi này, khiến Trương Tuệ Yên cho dù khó chịu cũng buộc phải đến. Nhìn mân cơm đã có sáu người ngồi nơi này. Lại có cả Nghiêm Phong cô cũng tự nhủ trong lòng, không ngờ cũng có cơ hội cùng anh ngồi chung một bàn ăn. Vậy cô càng phải chịu khó mời Tâm Nghiên cùng đến ăn cơm, biết đâu còn tạo được thêm vài cơ hội tiếp xúc với anh.

- Xin lỗi chị Tuệ Yên nhé, em đói quá lên đã gọi món trước rồi. Chị xem có món nào chị không ăn được không, hoặc chúng ta gọi thêm nhé. Để chị mời cơm mà gọi nhiều món quá em cũng hơi ngại.

- Không sao đâu, chúng ta đông người chắc chắn ăn hết mà. Mọi người đừng ngại, cứ gọi thêm đồ đi, dù sao từ khi đi làm đến giờ tôi cũng chưa mời mọi người một bữa, liền để bữa hôm nay thịnh soạn một chút vậy.

- Vậy sao? Đình Đình, em thích ăn tôm đúng không, vậy chúng ta gọi thêm một chút tôm được không? - Nghiêm Phong vừa xoa xoa đầu An Mạc Đình vừa nói.

- Tôm sao, Tiểu Đằng nhà mình ăn tôm cũng tốt lắm, vậy gọi thêm hẳn bốn phần tôm vào, để bé con nhà mình ăn một bữa thỏa thích thì thôi. - Bạch Khúc Đình lên tiếng nói cùng.

Bốn phần tôm gần hai nghìn tệ, hai người đàn ông này quả nhiên ác ôn. Người ta cứ cho là gia cảnh có điều kiện, nhưng cũng biết sót tiền chứ. Huống hồ, lần đầu để cô ấy mời đã liền ăn nhiều vậy, lần sau khéo chỉ cần nhắc đến ăn cơm đủ để họ lặn tăn không thấy rồi.

- Em cũng muốn ăn thêm một phần tôm nữa. Vậy để em gọi thêm năm phần vậy.

Tâm Nghiên nghe được ý trong lời nói của hai người đàn ông, liền nhanh chóng lên tiếng sau đó gọi thêm năm phần tôm. Người ta nói chơi với nhau lâu dần sẽ hiểu được tâm tính, còn Nghiêm Tâm Nghiên cô đã hơn hai mươi năm theo sau lưng hai người sao không hiểu được ý đồ chứ.

Ăn tôm là một loại hưởng thụ, nhưng quá trình ăn lại là cả một thời gian, huống hồ phải lột đi lớp vỏ cứng mới có thể ăn được lớp nõn mềm ngọt. Huống hồ đây lại là bữa ăn trưa, để ăn cơm ở nơi này đã là mất nhiều thời gian rồi, vậy mà còn muốn ăn hết vài phần tôm. Vậy bảy người họ chắc chắn buổi chiều sẽ đến làm muộn.

- Nghiêm tổng, đi ăn cơm với sếp không bị tính là trốn việc đâu đúng không? - An Mạc Đình nhẹ nhàng nhìn anh nói.

- Được, em chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm của em là được rồi.

- Phong, hôm nay mình chắc chắn sẽ thắng cậu.

- Được rồi, nhất định sẽ cho cậu tâm phục khẩu phục.



Hai người đàn ông sẵn sàng chuẩn bị, đem găng tay đeo vào, chỉ đợi chờ đến khi những phần tôm được đem lên bắt đầu thi nhau lột vỏ. Lục Minh ngồi bên cạnh cũng dường như quá quen với hình ảnh này. Anh chỉ nhẹ nhàng cười rồi nói với Nghiêm Tâm Nghiên không cần quan tâm đến họ, anh lột vỏ tôm giúp cô.

Nghiêm Tâm Nghiển một bên hiểu rất rõ tình cảm Lục Minh dành cho mình, nhưng trong lòng cô cũng có chấp niệm. Năm đó bốn người đàn ông cùng chơi thân với nhau là Nghiêm Phong, Bạch Khúc Đình, Lục Minh và Ngô Trạch đều là những người đàn ông được tả với ba từ "Cao, phú, soái" nhưng điều khiến cả bốn người họ luôn đặt tâm đến lại chính là cô em họ của Nghiêm Phong, Nghiêm Tâm Nghiên. Năm mười sáu tuổi cô đem hết tâm tư của mình thổ lộ cùng Ngô Trạch nhưng anh từ chối. Khi đó anh nói đợi cô trưởng thành anh nhất định sẽ cho cô câu trả lời. Năm mười tám tuổi cô nhẹ nhàng nhắc lại với anh một lần nữa, anh nói anh chỉ xem cô như là em gái, sau đó anh không còn xuất hiện trong nước nữa. Nghiêm Tâm Nghiên cũng vì thế lựa chọn con đường du học của mình.

Nhiều năm rồi Nghiêm Phong từng nói với cô chuyện Ngô Trạch là do một phần cậu ấy không còn muốn xuất hiện nữa. Một phần là do, hoàn cảnh gia đình xa sút nên cậu ấy không còn tự tin tiếp tục gặp gỡ cùng mọi người. Một mình đến Châu Phi làm bác sỹ tình nguyện.

Ngô Trạch không còn xuất hiện trong nước. Lục Minh cũng tỏ rõ tình cảm của mình, nhưng tất cả đều không làm thay đổi được tâm ý của Tâm Nghiên. Bởi vậy cô luôn tỏ ra tránh né với Lục Minh trong bất kì hoàn cảnh nào. Ngày hôm nay nhìn bốn người kia như vậy cô liền không muốn phản bác để Trương Tuệ Yên tự thấy mình lạc lõng trong đám người bọn họ.

Đương nhiên, bữa cơm ban đầu tưởng chừng như là cơ hội để mọi người cùng làm quen. Nhưng hóa ra đều là cẩu lương miễn phí. Mà người đàn ông cô đang hướng đến kia lại ân cần lột tôm cho một người phụ nữ khác.

An Mạc Đình thoáng nhìn qua ánh mắt của Trương Tuệ Yên, nhưng dường như lại cảm nhận được luống khí lạnh sẹt qua cả cơ thể. Bản thân cô biết được rằng khi cô chấp nhận ở bên cạnh anh đương nhiên sẽ phải chấp nhận những ánh mắt của người xung quang, huống hồ người con gái kia ngày đâu tiền bước chân vào công ty làm đã là do mẹ của anh dẫn đến, ít nhiều có lẽ cũng có một điều gì đấy ngầm hứa hẹn với người phụ nữ kia. Vậy thì đã sao cơ chứ, đã đâm lao nhất định phải theo lao, cho dù là một Trương Tuệ Yên hay là mười Trương Tuệ Yên, cô cũng vẫn phải tịnh tâm chiến đấu.

Huống hồ không phải hiện tại cô đang có lợi thế hơn một chút chút sao.

An Mạc Đình ngoan ngoãn ngồi ăn tôm cho đến khi cô ăn được gần mười con liền cảm thấy đã no bụng, nhưng hai người đàn ông vẫn đang hào hứng bóc. Nhìn người đàn ông cao ngạo bên canh mình cũng sẽ có lúc trẻ con như vậy An Mạc Đình liền nở nhẹ một nụ cười. Cầm đũa của mình lên gắp miếng thịt tôm anh mới lột đưa lên miệng anh. Điều này đương nhiên đủ khiến tất cả mọi người nhìn thấy. Bạch Khúc Đình nhìn thấy vậy cũng không chịu kém cạnh lên tiếng:

- Tiểu Đằng, em nhìn bạn gái nhà người ta đi, cô ấy biết gắp thịt tôm cho bạn trai người ta đấy. Em chỉ lo ăn vậy?

- Vậy anh đừng bóc nữa. - Vi Tiểu Đằng lên tiếng.

- Không được, anh nhất định phải thắng được cậu ta. Không thể lúc nào cũng bị ba mẹ anh mang ra cùng so sánh được.

- Đình Đình, thấy được em quan tâm vậy, anh cũng thấy thỏa mãn rồi. Không cần thi đấu cùng cậu ta nữa, dù sao đi chăng nữa em cũng không ăn nhiều được nên bóc ra cũng không cần vội.

Nghiêm Phong vừa bóc nốt con tôm trong tay, miệng nở nụ cười đầy mãn nguyện, đặt nốt con tôm này vào bát của An Mạc Đình sau đó ung dung cởi chiếc găng tay ra không còn lột vỏ tôm nữa. Mà hành động của anh khiến cho người thắng cuộc như Bạch Khúc Đình kia thắng mà cũng chẳng còn lấy một chút vẻ vang.