Vẫn Là Yêu Em

Chương 15: Bất hòa



Ngày hôm sau, như thường lệ An Mạc Đình cùng Nghiêm Phong vẫn tiếp tục đi làm muộn, Lục Minh thì giúp đỡ Nghiêm Tâm Nghiên xách những hộp đồ ăn đến văn phòng, thậm chí anh còn tốt bụng nấu thêm vài món để mọi người được ăn uống đầy đủ và thoải mái hơn. Nhưng cũng chính vì đi làm muộn khiến khuôn mặt Nghiêm Phong trở lên cau có, bởi anh biết An Mạc Đình nhất định không chịu dấy sớm nấu đồ ăn cho anh.

Cả một buổi sáng cho đến tận trưa anh vẫn trưng ra bộ mặt khó ở như vậy, đến cuối cùng sau bữa cơm trưa, An Mạc Đình liền nhẹ nhàng nói, buổi tối về chúng ta đi siêu thị mua đồ. Em nấu bữa tối cho anh. Cuối cùng Nghiêm Phong mới có thể nở một nụ cười trong sự thán phục của những người còn lại. Hóa ra khi yêu vào người ta lại có thể trẻ con đến vậy.

An Mạc Đình cùng Nghiêm Phong ngày ngày gặp mặt, huống hồ từ khi hai người thầm xác định quan hệ với nhau Nghiêm Phong liền ở lại nhà của An Mạc Đình, điều đó đương nhiên cũng khiên cho Khương Nhan có đôi chút bất mãn, con trai bà trước đây cho dù có lạnh lùng đi chăng nữa, cũng thường xuyên có mặt cùng mọi người ăn bữa cơm tối, nhưng hiện tại vì một người phụ nữ mà không cả xuất hiện ở nhà, càng ngày bà muốn gặp con trai càng khó. Thậm chí cho đến hôm nay bà gọi điện nói muốn anh trở về anh cũng nói phải cuối tuần mới trở về được.

Tối thứ bảy, trên mâm cơm nhà họ Nghiêm có thêm bốn bộ bát đũa. Nghiêm Phong cùng Lục Minh và Bạch Khúc Đình đều trở về đây cùng nhau ăn cơm, bởi họ đều thích những món ăn do tự tay mẹ của Nghiêm Phong nấu. Nhưng điều khiến cho bốn người cảm thấy không thoải mái đó là sự xuất hiện thêm của một người đó là Trương Tuệ Yên.

Để ra sức mai mối cho hai người mà Khương Nhan đã dày công thu xếp bữa cơm này đây:

- Mấy đứa ăn nhiều vào, hôm nay Tuệ Yên giúp dì phụ bếp, đừng phụ công con bé.

Nghiêm Phong nhìn Bạch Khúc Đình không thể nói thêm lời nào. Chê cơm không ngon thì chắc chắn mẹ anh sẽ nói, khen cơm ngon thì chắc chắn phải ăn thêm, mà nhìn mặt người phụ nữ kia xuất hiện ở đây thì anh không cần ăn đã cảm thấy muốn nghẹn rồi.

Lục Minh thì lại khác tâm trạng đối lập với hai người đàn ông kia. Bởi vốn dĩ mỗi lần anh đến đây Dì Dung lại đối xử với anh cực kì tốt, thậm chí còn không phụ lòng anh, muốn anh có thể đối xử thật tốt với Tâm Nghiên, thậm chí không tiếc phần muốn có thể nhận anh làm con rể. Điều này khiến cho Lục Minh cực kỳ hưng phấn, cho dù thái độ của Tâm Nghiên như nào đi chăng nữa anh cũng không hề cảm thất tổn thương.

- Tuệ Yên, Phong, hai đứa tranh thủ cuối tuần hẹn hò đi, có thể tăng thêm tình cảm, bồi dưỡng tốt một chút sau này cưới nhau về sẽ tốt hơn. Tình cảm dù sao cũng là thứ bồi đắp được.

- Bác gái. - Trương Tuệ Yên khẽ gọi tiếng bác gái những khuôn mặt lại cúi xuống giả bộ như xấu hổ, nhưng thực chất cô ta đang mở cờ trong bụng. Vốn dĩ không nghĩ mọi chuyện có thể dễ dàng như vậy, nhưng không lẽ mẹ anh đã lên tiếng anh lại có thể không làm theo.

- Con có bạn gái rồi. Con cũng từng nói với mẹ, nếu ngày hôm nay con sớm biết mẹ đưa cô gái này về đây con cũng đã đưa bạn gái con trở về để có thể nhận định rõ ai mới là chủ nhân của Nghiêm gia.



- Mẹ đã nói người phụ nữ đó mẹ tuyệt đối không đồng ý. Cô ta không cần nói đến địa vị, chỉ cần nói đến chuyện không có học thức đủ để cô ta không có cửa bước chân vào Nghiên gia rồi.

- Sao mẹ có thể đưa đến cho con một mối hôn sự thương mại trong khi mẹ chính là nạn nhân của hôn nhân thương mại chứ. Mẹ đã từng nghĩ sau tất cả những năm mẹ cùng ba chung sống, đã bao giờ mẹ nắm giữ được trái tim của ông ấy chưa. Hay những giọt nước mắt trong đêm đấy mẹ không cần quan tâm đến.

- Nghiêm Phong, con không được nói với mẹ con như vậy. - Khương Dung nghe được những lời Nghiêm Phong nói ra liền lên tiếng, để có thể phần nào ngăn cản được cơn thịnh nộ của cả hai mẹ con.

- Dì biết không, mẹ con không thể mạnh mẽ được như dì. Nhưng bà ấy lại là người ưa thể diện. Bà ấy không dám mở miệng nói với ba con lời nói ly hôn, nhưng đêm nào cũng khóc. Vì sao bà ấy chỉ dám khóc trong đêm tối còn ngày hôm sau lại trở về dáng vẻ cao ngạo của phu nhân hào môn. Nhưng điều đó mẹ con chưa từng nói. Ba con là người nghe theo gia đình, chấp nhận hôn nhân thương mại, chỉ cần mẹ con không mở lời muốn dừng lại, ba con sẽ tuyệt đối không ly hôn. Để rồi hơn mười năm nay, ba con công khai có nhân tình, cũng không thèm quay về, thậm chí bỏ cả họ của mình để không cần ở bên cạnh mẹ con nữa. Dì nói xem điều đó nói lên điều gì. Vậy mà hiện tại mẹ vẫn có thể không hiểu để đưa con mình vào một cuộc hôn nhân thương mại như vậy sao?

Bộp.

Một tiếng kêu lạnh lẽo vang lên. Khương Nhan nhìn bàn tay mình đã ném ly rượu đỏ xuống ngay trước mặt Nghiêm Phong, rượu đỏ rơi xuống bàn bắn lên tung tóe. Chiếc áo sơ mi trắng của Nghiêm Phong cũng dính màu rượu đỏ. Nhưng bản thân anh cũng không mấy để tâm. Bản thân anh và mẹ rất nhiều năm nay chưa từng to tiếng. Một phần vì chính bản thân Nghiêm Phong nghĩ rằng mẹ anh chịu ấm ức nhiều năm nên luôn tỏ ra nhẫn nhịn, không muốn vì mình mà mẹ phải phiền lòng.

Nhưng lần anh, anh quyết tâm yêu thương một người phụ nữ. Không phải vì địa vị xã hội mà là vì bản thân anh muốn có thể bao bọc cô. Vậy mà mẹ anh không thể hiểu lòng anh.

- Nếu con muốn rước cô ta về qua cửa, vậy tốt nhất hãy đợi mẹ chết rồi hãy đưa cô ta về.

Nghe được câu nói này xong, Nghiêm Phong không hề tỏ ra lạnh lùng nữa. Anh nhẹ nhàng nở nụ cười đầy tuyệt vọng, bàn tay thu lại thành nắm chặt đấm thật mạnh xuống bàn ăn. Tay anh trực tiếp đấm vào chiếc ly rượu mẹ anh mới ném xuống, màu rượu cùng máu đủ thẫm xem ngang hòa quyện vào nhau, Bạch Khúc Đình ngồi bên cạnh cũng sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Anh chưa bao giờ thấy Nghiêm Phong từ chối yêu cầu của mẹ mình, vậy nhưng lần này thậm chí anh tự làm bản thân chảy máu cũng nhất quyết không chấp nhận nghe lời. Phải chăng tình yêu làm người ta mù quáng.

Bàn tay được Bạch Khúc Đình giữ lại, gạt bớt những mảnh thủy tinh đang găm sâu vào da thịt, nhưng bản thân Nghiêm Phong lại chẳng chút nào cảm thấy đau đơn. Anh khẽ gạt cánh tay của Bạch Khúc Đình ra khỏi tay mình, cầm chiếc áo tây đang được vắt sau ghế bước dần đi về phía cửa, bóng dáng anh hiện rõ sự cô đơn và tịch mịch rồi khuất dần sau bóng đèn mờ của khuôn viên.