Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 193: “Ly Hoả Trảm!”



Ánh sáng chung quanh ảm đạm, thậm chí có thể nhìn thấy tia sáng lạnh lập loè nhào tới nhưng gã ta nào ngờ, Trần Mộc hoàn toàn không định tránh.

Ánh đao này sắp chém vào đầu hắn thì quanh người Trần Mộc bùng nổ linh lực màu vàng, hai ngón tay cong lại hoá thành hai mũi thương bén ngót, đâm về phía yết hầu gã trung niên với tư thái sắc sảo.

Vù!

Không khí bị xé rách, gió lạnh thấu xương, cơn gió và sát khí vừa rồi lạnh lẽo cùng cực.

Đây là muốn... cùng chết sao?

Gã trung niên nào ngờ được Trần Mộc lại tàn nhẫn như thế!

Gã ta đảm bảo chỉ cần đao dừng trên cổ Trần Mộc thì hai ngón tay đối phương cũng đâm vào yết hầu mình cùng lúc.

“Ranh con đáng chết, xem thường ngươi rồi!”

Người đàn ông trung niên mắng một tiếng, đổi chiếu, đầu nghiêng hẳn sang một bên.

Lúc này, Trần Mộc cong khuỷu tay, húc mạnh vào ngực đối thủ.

Trong giây phút chấn động này, gã trung niên không kịp lo nghĩ nhiều, một chân vội đá ra ngoài.

Bùm!

Hai bên va chạm, linh lực nổ vang, hai cơ thể cùng bị hất bay ra ngoài.

Linh lực cuồng bạo còn lưu lại trong không khí.

Trần Mộc từ từ thả lỏng, ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thuý nhìn xuyên qua bóng tối, khoé miệng cong lên.

“Nếu ngươi không né một đòn kia, ta sẽ đánh giá cao ngươi một chút! Đáng tiếc là ngươi vẫn né!”

“Kẻ thù gặp nhau, kẻ mạnh thắng, giết người thì phải có quyết tâm sẽ chết cùng, nếu không thì chỉ là sát thủ hạng ba mà thôi! Cho ngươi cơ hội giết ta mà tiếc là ngươi không dùng, không dùng được nữa đâu...”, Trần Mộc cười lạnh.

Nhưng vừa nói xong, hắn như cảm ứng được gì đó, lông tơ toàn thân dựng đứng, hắn chẳng chút do dự mà tung ra hết linh lực màu vàng.

Keng keng!

Hai tia sáng lạnh cách trái tim Trần Mộc chỉ ba tấc đâm vào từ phía sau, may mà có quầng sáng chặn giúp.

Tiếp theo, trong góc tối, một giọng nói chát chúa vang lên.

“Nhóc con, tuổi không lớn mà đạo lý quá nhỉ!”

Rồi lại thêm một người đàn ông trung niên bước ra từ trong góc tối, trên người mặc áo bào xanh, vẻ ngoài khá giống người vừa rồi, hiển nhiên đây là một cặp anh em.

“Đại ca!”, gã trung niên mới ra tay gọi một tiếng.

Trần Mộc nhíu mày, hắn vừa nhận thấy sự khác thường.

Lần này quả nhiên không phải một mà tới hai người cùng tới.

Gã áo bào xanh cười khằng khặc, nhìn về phía Trần Mộc: “Ta biết ngươi rất mạnh, chỉ dựa vào một mình đệ đệ ta thì khó mà giết ngươi nên chúng ta cùng ra tay. Yên tâm, chờ chúng ta làm thịt ngươi xong thì sẽ tìm một chỗ đàng hoàng để an táng ngươi”.

“Núp kỹ đấy nhưng chỉ dựa vào hai ngươi mà muốn giết ta, hình như các ngươi tự đánh giá cao mình quá!”

Mắt Trần Mộc rũ xuống, gương mặt non nớt mang theo sự lão luyện và lạnh lùng không hợp với tuổi.

“Ranh con coi trời bằng vung!”

“Cùng nhau lên, xử hắn!”

Gã áo xanh phóng ra sát khí kinh người, đao săn thú bên hông bị rút ra, mang theo sự tàn khốc vào bóng đêm.

Tiếp theo là linh lực bùng cháy, ào ào tràn ra từ trong cơ thể.

Mà thực lực lại đạt tới cảnh giới Thông Thiên rồi!

Vèo!

Hai tên cùng nhau phóng tới, trên đao săn thú có linh lực hùng hồn quấn quanh, ánh đao khiến người ta sợ hãi cũng loé lên.

“Ly Hoả Trảm!”

Gã áo đen bước ra, tung người lên không, một đao nhắm về phía Trần Mộc, chém mạnh xuống.

Ánh đao xé rách bầu trời, chém mặt đất thành hai nửa, cuối cùng lại dùng khí thế to lớn bay tới chỗ Trần Mộc.

Trần Mộc lùi nhanh, tránh đi ánh đao kia.

Nhưng lúc này, lại có một bóng dáng quỷ mị xuất hiện, không biết đã đứng cạnh Trần Mộc từ lúc nào, đó là gã “đại ca” áo bào xanh.

Tên đó cũng cầm đao săn thú, chém về phía đầu Trần Mộc.

“Chết đi thằng ranh!”

Sát khí hung hãn bùng nổ, gã áo bào xanh lộ ra hung quang trong mắt.

Mà trong tích tắc này, Trần Mộc rút kiếm.

Một tia kiếm quang xuyên qua như tia chớp, va chạm với ánh đao lao tới.

Keng!

Tiếng kim loại đụng nhau vang lên, tia lửa xuất hiện, linh lực như biển mạnh mẽ va đập.

Trần Mộc và gã áo xanh nhìn nhau qua ánh lửa, trong mắt là quyết tâm lấy mạng đối thủ, sát khí lạnh lùng tràn ra.