Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 34: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con



Ba cái đầu nhỏ tụ lại với nhau, giống như đang bàn mưu kế bí mật.

Giản Dữu cúi người, thoạt nhìn động tác giống như mèo con.

Tay trái bé vuốt vịt nhỏ, tay phải vuốt mèo con, giới thiệu hai đứa cho nhau: "Hoàng Hoàng, đây là Bạch Bạch, cậu xem, lông của em ấy là màu trắng, cho nên gọi Bạch Bạch, em ấy là đến nhà chúng ta cuối cùng, cho nên là em trai."

"Hoàng Hoàng, không được ăn lông của em trai, không được bắt nạt em trai, nghe chưa?"

Giản Dữu nghiêm trang giáo dục vịt vịt.

Vịt nhỏ nghiêng đầu, "Dát" một tiếng, đầu vịt lại gần cọ cọ mèo con, mèo con nho nhỏ "Meo ô meo ô", đáng thương vô lực phản kháng.

Giống như vịt nhỏ đã phát hiện một thứ chơi vui, vỗ cánh, cọ lên người mèo con, mèo con mới hai tháng tuổi trực tiếp bị vịt nhỏ áp đảo quỳ rạp trên mặt đất, bốn cái đệm hồng trải đều trên bãi cỏ.

"Hoàng Hoàng, cậu nhiệt tình quá", Giản Dữu nhanh chóng ôm vịt nhỏ lên, giải cứu mèo con, "Cậu đè lên Bạch Bạch rồi, không thể, không thể."

Vịt nhỏ nghiêng đầu cọ về phía tay Giản Dữu.

Giống như mèo con cũng đang học tập động tác của vịt nhỏ, cố sức ngẩng đầu lên, cố gắng cọ tới, cọ tay kia của Giản Dữu.

Một tay cậu nhóc đầy lông nhung, cười từ mắt to thành trăng lưỡi liềm.

Giản Ninh thay quần áo, bước ra, gia nhập đại hội bé con.

Giản Dữu thở hổn hển bò vào trong ngực Giản Ninh, "Ba!"

"Ba, Bạch Bạch và Hoàng Hoàng đều rất ngoan, đáng yêu lắm, rất mềm mại", Giản Dữu vui vẻ chia sẻ niềm vui, "Hoàng Hoàng có thể đè bẹp Bạch Bạch, Bạch Bạch bước đi cũng lung la lung lay, em ấy còn nhỏ quá."

Giản Ninh nhấc gáy mèo con lên, mèo con lập tức bị bóp chặt vận mệnh, bốn cái chân bị treo lơ lửng giữa không trung.

Giản Ninh vươn tay, chọc chọc tiểu jiojio của nó.

Đệm màu hồng!!!

Giản Ninh mừng như điên, ôm mèo con vùi đầu hít mạnh.

Giản Dữu và vịt nhỏ hai mặt ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn Giản Ninh, sợ đến mức ôm lấy nhau.

Có mèo con, trong sân càng thêm náo nhiệt, Cố Diệc Đình chuẩn bị căn phòng ở lầu một có ánh mặt trời cho mèo con, còn vì mèo con lắp đặt giá mèo xa hoa và những món đồ chơi khác ở trong sân.

Ở vài ngày, mèo con đã dần quen thuộc trở nên hoạt bát, chạy đi chạy lại trong sân, lúc thì Giản Dữu chạy theo vịt nhỏ, lúc thì chạy theo mèo con, bận đến quên cả trời đất.

Đến giờ mèo con bú sữa, Giản Ninh pha sữa bột cho mèo con, cầm bình sữa đi ra.

Mèo con thông minh hiểu chuyện nhanh chân chạy đến, gấp gáp bò lên người Giản Ninh.

Giản Ninh ngồi xuống, mèo con tự mình bò lên, nằm trên đầu gối Giản Ninh, chổng vó nhìn Giản Ninh.

Giản Ninh nhét bình sữa vào miệng nó, nó lập tức dùng bốn móng vuốt ôm lấy bình sữa, gấp gáp uống ùng ục ùng ục.

Giản Dữu và vịt nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, nhìn mèo con uống sữa, thoạt nhìn uống rất ngon, Giản Dữu liếm liếm môi, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh nhìn ánh mắt lấp lánh của nhóc con, bất đắc dĩ nói: "Đây là sữa mèo, người không thể uống, vịt cũng không thể uống."

Hai cái đầu nhỏ cúi xuống.

Ngày nào mèo con cũng làm một kiểu, cuối cùng bốn chân cũng có thể vững vàng đứng trên mặt đất, da da da chạy, cả ngày giống như một động cơ nhỏ.

Vịt nhỏ đã có thể xuống nước, thỉnh thoảng tự mình bơi một vòng, sau đó bò lên.

Sân nhỏ cực kỳ náo nhiệt.

Chỉ là, dường như mèo con đem vịt nhỏ trở thành mẹ, không có việc gì luôn thích cùng vịt nhỏ cọ cọ, nghịch ngợm nhảy lên lưng vịt, còn theo vịt nhỏ xuống nước.

Hai bé động vật lớn nhỏ gần như không kém bao nhiêu, hoàn toàn chiếm lĩnh từng tấc lãnh địa của sân nhỏ.

Giản Ninh ngồi trên xích đu, chậm rãi lắc lư, nhìn đám trẻ trong sân chạy đi chạy lại, một ngày ba bữa đều được Cố Diệc Đình lo, cái gì cũng không cần quan tâm, cuộc sống trôi qua cực kỳ nhàn nhã.

Nếu như có thể luôn làm cá muối, đúng thật cũng rất tốt.

Giản Ninh thầm nghĩ, đây chắc chắn là âm mưu của Cố Diệc Đình, muốn dùng nước ấm nấu ếch, từ từ nấu chín anh, sau đó ăn.

Đang nghĩ ngợi, đầu sỏ gây tội đã trở lại.

Hôm nay đầu sỏ gây tôi mang đến một tin tức bất hạnh, nhóc con phải đi nhà trẻ.

Sinh nhật Giản Dữu là tháng ba, bây giờ đã ba tuổi, là tuổi phải đi học.

Cố Diệc Đình thương lượng với Giản Ninh.

"Năm nay Dữu Dữu 3 tuổi, nửa năm sau khai giảng vừa hay có thể đi học, để con đi nhà trẻ giao lưu với các bạn nhỏ, đối với con cũng tốt."

"Hơn nữa, điều kiện nuôi con cũng tốt, bạn của anh cũng đang nuôi con, để hai đứa nhỏ làm quen trước, lá gan Dữu Dữu nhỏ, đi nhà trẻ có người quen, sẽ không bị người ta bắt nạt."

"Em cứ nghĩ kỹ, nếu thích hợp, anh sẽ báo danh cho Dữu Dữu, ai cũng phải báo danh trước, trễ danh ngạch sẽ hết lượt."

Tay Cố Diệc Đình đưa tuyên truyền của trường cho Giản Ninh.

Giản Ninh chỉ lật một cái rồi buông xuống.

Không cần nhìn, gần đại học A sao có thể không tốt chứ?

Giản Ninh cảm thấy Cố Diệc Đình đã làm chuyện này vô cùng tốt.

Hiện tại mới tháng 6, tháng 8 khai giảng, anh còn chưa kịp nghiêm túc suy nghĩ chuyện cho con đi học, không ngờ Cố Diệc Đình đã xử lý xong.

Thế nhưng, nếu Giản Dữu đi học mẫu giáo, sau này học ở trường tiểu học; trung học gần đây, vậy chẳng phải anh sẽ luôn ở đây sao?

Giản Ninh nhỏ giọng nói thầm.

Cố Diệc Đình tâm cơ boy, tâm cơ rất sâu, lừa gạt thiếu nam vô tội.

Cố Diệc Đình nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ: "Chẳng lẽ em muốn rời đi?"

Hắn nói, "Chỗ anh có trường học tốt nhất thành phố A, có vịt nhỏ, còn có mèo con, nếu em rời đi, cái gì cũng không còn, cũng không có cách triệt sản mèo."

Hắn đang nói, mèo con cắn ống quần Giản Ninh, nghịch ngợm lật đi lật lại.

Giản Ninh cúi đầu, vừa lúc đối diện với mèo con.

Mèo con buông ống quần, bò lên người Giản Ninh: "Meo meo meo meo."

"Quan trọng nhất là, nơi này có anh, Ninh Ninh, trong khoảng thời gian anh theo đuổi, không hề có tác dụng sao?" Khóe miệng Cố Diệc Đình treo lên nụ cười nhạt, biểu cảm khéo léo, nhưng thoạt nhìn dường như có vài phần đau lòng, chậm rãi hỏi.

Giản Ninh: "..."

Cố tổng tốt thì tốt, nhưng nói chuyện luôn trắng trợn như vậy, hơn nữa, chỉ trêu chọc không tỏ tình không xác định quan hệ, vừa nhìn đúng là trai đểu, để anh không danh không phận ở lại đây.

Giản Ninh đỏ mặt đứng dậy, xấu hổ nói, "Chuyện nhà trẻ Giản Dữu, anh tự lo đi."

Anh cúi người nâng mèo con lên, "Bạch Bạch phải ăn cơm, em cho nó ăn đã."

Cố Diệc Đình nhìn anh: "Khóe miệng Bạch Bạch còn dính cặn thức ăn mèo kìa."

Giản Ninh: "..."

Quả nhiên Giản Ninh nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố Diệc Đình như dự đoán.

Cố Diệc Đình nói xong, đúng như ý nguyện nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của chàng trai, mới tha cho Giản Ninh, không nhìn anh nữa.

Hắn giơ tay vẫy tay với Giản Dữu, "Dữu Dữu, lại đây."

Cậu nhóc chạy tới, vui vẻ nhào vào ngực Cố Diệc Đình, "Ba! Ba!"

"Hôm nay Dữu Dữu có nhớ ba không?" Cố Diệc Đình nâng bé lên cao, hỏi.

"Nhớ" Giản Dữu mềm mại nói.

"Ba cũng nhớ Dữu Dữu, còn mang quà cho Dữu Dữu, Dữu Dữu có thích không?" Cố Diệc Đình đưa tay, lấy trong túi áo ra một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ, đưa cho Giản Dữu.

"Oa, thích, cảm ơn ba." Giản Dữu vui vẻ ôm lấy Cố Diệc Đình, tay nhỏ cầm ô tô, nghiêm túc nghiên cứu.

Cố Diệc Đình đem cậu nhóc đặt trên mặt đất, lại từ trong túi lấy ra một món đồ chơi nhỏ khác, một cái móc khóa bằng lông nhung, "Dữu Dữu, món quà nhỏ này tặng cho ba Giản, Dữu Dữu giúp ba tặng cho ba được không?"

Cậu nhóc ngốc nghếch gật đầu.

Cái móc khóa mèo con kia là một cái đầu mèo màu cam đáng yêu, mắt to.

Giản Dữu cầm móc chìa khóa, trượt từ trong ngực Cố Diệc Đình xuống, giao ô tô cho Cố Diệc Đình bảo quản, chạy đi tìm Giản Ninh, "Ba, quà ba Cố tặng cho ba, cho!"

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh đưa tay, nhận lấy móc khóa, ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Đình, Cố Diệc Đình cũng nhìn anh.

Quà mua vào hôm nay lúc tan tầm, nhìn thấy ở quán nhỏ dưới lầu công ty, hắn cảm thấy Giản Ninh sẽ thích.

Giản Ninh giống như mèo con sợ hãi, nhanh chóng giấu đi ánh mắt của mình, cúi đầu, liếc mắt nhìn móc khóa đầu mèo con, nhét lung tung vào trong túi.

Mắt to cậu nhóc nhìn Giản Ninh, nghiêng nghiêng đầu, ngây thơ đáng yêu, "Ba, sao ba không nói cảm ơn với ba Cố, ba không lễ phép."

Giản Ninh: "...!!"

Đây đến cùng là con ai, không thể nhận.

Giản Ninh khẽ cắn môi: "Cảm ơn, Dữu Dữu thay ba nói cảm ơn với ba Cố nhé."

"Được rồi."

Cậu nhóc chạy về, ngẩng đầu, nói với Cố Diệc Đình: "Ba, ba nói cảm ơn."

"Được, ba biết rồi, cảm ơn Dữu Dữu." Cố Diệc Đình xoa đầu con trai, hôn lên trán bé.

Nhóc con nhà ai, ngoan như vậy, đáng yêu như vậy.

Hắn đem nhóc con bế lên, "Dữu Dữu, muốn đi nhà trẻ không, bọn mình đi nhà trẻ nhé?"

Giản Dữu chớp chớp mắt: "Nhà trẻ là cái gì ạ?"

Cố Diệc Đình: "..."

"Nhà trẻ là nơi có rất nhiều bạn nhỏ cùng đi học, đi học là nơi học tri thức, các bạn nhỏ đi học, cùng nhau học cùng nhau chơi, Dữu Dữu có muốn không?"

Cậu nhóc chớp chớp mắt: "Vậy ba sẽ đi nhà trẻ với Dữu Dữu chứ?"

Cố Diệc Đình cười cười: "Nhà trẻ là nơi dành cho bạn nhỏ."

Nhóc con mở to mắt, vẻ mặt ấm ức: "Dữu Dữu không muốn tách khỏi ba, đừng để Dữu Dữu tách khỏi ba."

"Nhưng mà, không đi nhà trẻ, Dữu Dữu sẽ không thể học tập tri thức, làm quen bạn mới, hơn nữa, tất cả bạn nhỏ đều đi nhà trẻ," Cố Diệc Đình kiên nhẫn nói, "Huống chi, đi nhà trẻ cũng sẽ không cùng ba tách ra, ngày nào tan học ba cũng đến nhà trẻ đón Dữu Dữu về."

Nhóc con bĩu môi, không tình không nguyện, không nói lời nào.

Cố Diệc Đình nhìn mà buồn cười, đặt bé xuống đất, "Được rồi được rồi, đi chơi với vịt nhỏ đi, chuyện đi học, sau này bọn mình hẵng nói, đừng giận nữa nhé?"

Vài ngày nữa, hắn mang Dữu Dữu đến nhà trẻ chơi.

Giản Dữu gật gật đầu, chậm rãi đi tìm vịt, không lo không nghĩ chơi với vịt nhỏ một lát, đã quên mất chuyện phải đi nhà trẻ, vui vẻ chơi với vịt.

Cuối tuần, Cố Diệc Đình dẫn người đến nhà làm khách.

Thẩm Vũ, bạn nối khố của Cố Diệc Đình.

Con trai nhà y, Thẩm Hoài Cẩn, 4 tuổi, đi học mẫu giáo một năm, để 2 thằng nhóc làm quen một lần, sau này có nhân mạch, cũng là anh em.

Nghe đến cái tên này, Giản Ninh cảm thấy hình như hơi quen.

Đây không phải là tên của thằng nhóc kết bạn wechat với anh sao?

Trùng hợp vậy à?

Thằng nhóc kia, còn hay nói chuyện trên wetchat với nhóc con, hai đứa nhỏ, cũng không biết có cái gì để nói.

Buổi chiều, người đến, quả nhiên là thằng nhóc kia.

Duyên phận này.

Thẩm Hoài Cẩn không tình không nguyện theo cha xuống xe, nhóc mới không muốn có thêm em trai, phiền muốn chế-t.

Sau đó, nhóc mới mở cửa xe, đã nhìn thấy em trai trong tay chú Cố, trong tay còn cầm một con vịt cao su nhỏ, ngẩng đầu nhìn nhóc.

Dữu Dữu!

Thẩm Hoài Cẩn trong nháy mắt trở nên tươi tắn, từ trên xe nhảy xuống, hai bước chạy đến trước mặt Giản Dữu: "Dữu Dữu, thì ra em trai là em!"

Giản Ninh nắm vịt nhỏ, vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền: "Anh!"

Hai thằng nhóc lại quen nhau?

Lũ trẻ chạy đi chơi với vịt nhỏ mèo con, Cố Diệc Đình và Thẩm Vũ nghe Giản Ninh giải thích chuyện này, dở khóc dở cười, xem ra không cần quan tâm hai tụi nó có thể ở chung tốt hay không.

Giản Dữu bỏ vịt nhỏ cao su vào túi, kéo tay Thẩm Hoài Cẩn, chạy đi chạy lại, kích động giới thiệu cho nhóc hai người bạn của mình Bạch Bạch và Hoàng Hoàng, chia sẻ niềm vui, có thể nhìn ra Giản Dữu rất thích người anh trai này.

Hai người chơi trong chốc lát, Thẩm Hoài Cẩn đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ hôm nay cha giao cho mình.

Hai nhóc con ngồi trên tảng đá lớn cạnh hồ nước nhỏ, Thẩm Hoài Cẩn đá đá nước, vội hỏi: "Dữu Dữu, em muốn đi nhà trẻ với anh không?"

Giản Dữu mê mang ngẩng đầu.

Nhà trẻ là cái gì a... là... là phải cùng ba tách ra a.

Giản Dữu cúi đầu, không muốn đi nhà trẻ, nhưng muốn chơi với anh trai.

"Dữu Dữu, nhà trẻ thú vị lắm", Thẩm Hoài Cẩn đứng lên, vừa nói vừa khoa tay múa chân, "Được chơi trò chơi, làm thủ công, khiêu vũ ca hát, hơn nữa, bọn mình còn có thể cùng đi học, thường xuyên ở bên nhau, còn có bánh quy và hoa quả để ăn."

"Em không cần lo, anh là trùm mẫu giáo, anh sẽ bảo vệ em, không cần sợ."

"Em đi nhà trẻ với anh nhé?"

Ký ức về nhà trẻ trong đầu Giản Dữu, rốt cục cũng chậm rãi trở lại trong đầu.

Bé nghĩ ba và ba Cố nói muốn bé đi nhà trẻ, nghĩ đến mấy ngày ba dẫn bé đi công viên chơi, lúc đi ngang qua nhà trẻ, có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi cầu trượt, lại nhìn thấy anh trai cũng đi nhà trẻ, lòng cũng hơi dao động.

Anh trai và ba đều nói nhà trẻ tốt, vậy nhất định là tốt.

Bé gật đầu nhỏ: "Được."

Thẩm Hoài Cẩn lập tức mừng rỡ đứng dậy, vừa vỗ tay, vừa nhảy vừa kêu: "Oh yeah, bọn mình có thể cùng đi nhà trẻ rồi."

Những ngày kế tiếp, hầu như ngày nào Thẩm Hoài Cẩn cũng đến tẩy não Giản Dữu.

"Dữu Dữu, hôm nay nhà trẻ làm chuồn chuồn nhỏ, em xem, chuồn chuồn nhỏ của anh mang về, tặng cho em."

Cậu nhóc giương mắt đón lấy chuồn chuồn nhỏ.

"Dữu Dữu, hôm nay cuối cùng cũng được ăn miếng sườn ngắn, anh ăn hết ba miếng sườn, còn có một bát cơm lớn."

Cậu nhóc chảy nước miếng.

"Dữu Dữu, hôm nay chơi đại bàng bắt gà con, gà mẹ phải bảo vệ gà con, không thể để nó bị đại bàng bắt, nếu không đại bàng sẽ làm khó gà con."

Cậu nhóc hoảng sợ mở to mắt.

......

Mấy ngày cứ như vậy, cậu nhóc chủ động giữ chặt tay Cố Diệc Đình: "Ba ơi, khi nào mình đi nhà trẻ ạ?"

Cố Diệc Đình: "..."

"Ngoan, không vội, tháng 8 mới khai giảng, Dữu Dữu vẫn có thể ở nhà 2 tháng."

"Dạ!" Nhóc con ủ rũ cúi đầu, "Vậy tháng 8, ba nhất định phải đưa Dữu Dữu đến nhà trẻ nhé."

"Được."

Âm cuối nhóc con cất cao, sao lại làm nũng như vậy, Cố Diệc Đình hôn nhẹ trán bé.

Thời gian thoáng cái đã đến tháng 7, Giản Ninh nằm suốt một tháng, người quản lý ăn không ngồi rồi cuối cùng cũng liên lạc với anh, nói có việc làm.

Thật đáng mừng.

Giản Ninh và người quản lý đã hẹn trước thời gian, vừa hay vào thời điểm đó, Cố Diệc Đình cũng có chuyện rất quan trọng phải xử lý, hai người gửi tạm nhóc con ở nhà Thẩm Vũ.

Giữa hai biệt thự chỉ cách 1km, rất gần, Thẩm Hoài Cẩn cũng nghỉ, hai đứa nhóc chơi với nhau cả ngày.

Giản Ninh mang bé sang, nói tạm biệt với bé, chặn một chiếc taxi ở ven đường, đến công ty.

Dựa theo người quản lý Phương Vũ chỉ thị, anh đến lầu 17, trong lòng chứa đầy khó hiểu.

Phương Vũ đang làm cái quái gì vậy, nếu anh nhớ không lầm, lúc trước văn phòng không phải ở tầng 5 à? Loại đẳng cấp quản lý như Phương Vũ, trên tay chỉ có một nghệ sĩ hot nhất, nhưng cũng chỉ ở tuyến 3, anh ta bán thân cho quản lý cấp cao à, vậy mà chuyển văn phòng đến cao tầng?

Giản Ninh ở thang máy tầng 17, tìm được số phòng, đẩy cửa ra.

Phương Vũ đã chờ ở văn phòng.

Thấy Giản Ninh, gã lập tức đứng lên, ôm đùi: "Đây đây đây, phòng làm việc mới, thích không? Sau này đây là phòng làm việc của em, của một mình em."

"Tầng này là của em hết đấy."

"Thích không?"

Giản Ninh thốt lên: "Phương Vũ, anh bán thân rồi à?"

Phương Vũ: "..."

Trong phòng truyền đến vài tiếng cười quen thuộc.

Giản Ninh đẩy Phương Vũ ra, đi vào.

Cố Diệc Đình ngồi trên sô pha, mặt mang ý cười.

Giản Ninh bước đến, ngồi đối diện Cố Diệc Đình: "Chuyện gì xảy ra, Cố tổng giải thích đi?"

Cố Diệc Đình từ từ đẩy túi tài liệu đến trước mặt Giản Ninh: "Ninh Ninh, sinh nhật vui vẻ."

Con ngươi Giản Ninh từng chút phóng đại, hôm nay là sinh nhật anh?

Ngày 6 tháng 7.

Đúng.

Nhưng chính anh cũng quên, không ngờ vẫn có người nhớ rõ.

Giản Ninh cúi đầu, mở túi văn kiện, lộ ra hợp đồng bên trong.

Anh nhìn sơ qua vài lần, cảm thấy không ổn lắm, đẩy lại cho Cố Diệc Đình: "Cảm ơn Cố tổng, nhưng món quà này quá lớn."

"Không lớn", Cố Diệc Đình nói, "Chỉ là một phòng làm việc mà thôi."

Chỉ là, một, phòng làm việc, mà thôi!

Vẻ mặt ghen tị của Giản Ninh méo mó.

"Ninh Ninh, đây là quà sinh nhật anh tặng em, đừng từ chối nhé?"

"Ninh Ninh, em không cần mang cảm giác tội lỗi, đây là thứ anh tặng em, bằng lòng tặng, bởi vì anh có thứ muốn có." Giọng Cố Diệc Đình như có ma lực, "Ninh Ninh, anh muốn theo đuổi em, muốn có được em, tự nguyện trả giá, không liên quan đến em."

"Ninh Ninh, điều anh không muốn nhất là trong lòng em sinh ra áp lực, cũng không hy vọng em sợ hãi nhận quà, lo sợ một ngày nào đó bị anh đòi lại, cho nên, anh đem cái phòng làm việc hoàn chỉnh này giao cho em, nếu như em muốn, em làm nghệ sĩ, nếu như em không muốn, em ký với người mới, nằm không kiếm tiền làm ông chủ."

Studio và Tinh Vũ ký hợp đồng 50 năm, 50 năm này, đều là phòng làm việc độc lập của Tinh Vũ treo trên danh nghĩa Tinh Vũ.

Trong khoảng thời gian này, Cố Diệc Đình vẫn luôn bận bịu thu mua Tinh Vũ và phòng làm việc, hiện tại đã đâu vào đấy.

Giản Ninh cúi đầu nhìn hợp đồng, từ từ đẩy lại: "Quá quý giá, em, em vẫn chưa nghĩ ra sau này phải làm gì."

Ngụ ý, không nghĩ ra, có phải sẽ ở cùng Cố Diệc Đình không.

Cố Diệc Đình cũng không xấu hổ, cúi đầu tiếp tục nói tiếng nói dịu dàng chứa đầy mật ngọt, "Không sao Ninh Ninh, đây chỉ là quà sinh nhật, không phải cầu hôn em, cũng chưa đến lúc cầu hôn."

Giản Ninh kinh ngạc, người này còn chuẩn bị cầu hôn?

Cố Diệc Đình nói: "Nếu Ninh Ninh không muốn nhận, chắc là ghét bỏ quà quá keo kiệt, vậy anh sẽ cân nhắc đưa cả Tinh Vũ cho Ninh Ninh."

Giản Ninh hoảng sợ mở to mắt, nhìn Cố Diệc Đình mang theo ý cười chỉ muốn đánh hắn.

"Huống chi, Ninh Ninh, anh cũng không phải đem phòng làm việc tặng em miễn phí, anh muốn rút 10%, em làm công kiếm tiền cho anh, nhé?"

"Anh ở trong cái vòng thương nhân, nhìn trúng tài năng của em, tiềm lực, cả người, nên mới đầu tư, em tin chính mình, tin ánh mắt của anh, được không?"

Giản Ninh cúi đầu vân vê ngón tay, động tác giống như Giản Dữu.

Cố Diệc Đình cứng rắn cầm tay anh, "Ninh Ninh, ngoan, ký tên, nhận quà."

Giọng nói của hắn quá mức mê hoặc, Giản Ninh như bị điều khiển, kìm lòng không đậu nghe lời Cố Diệc Đình, anh ngơ ngác cầm bút, ký tên mình.

"Ngoan quá!"

Cố Diệc Đình xoa đầu anh, đưa túi tài liệu cho Giản Ninh, "Cất kỹ, đừng làm mất."

Giản Ninh hoảng hốt gật đầu.

Anh vẫn chưa kịp phản ứng, mình lại trở thành một ông chủ nhỏ?

Ký xong, Cố Diệc Đình đạt được mục đích, đứng lên, "Được, vậy em nói chuyện với Phương Vũ, anh về làm việc trước, những người khác trong phòng làm việc, ngày mai đến trạm, buổi tối chúng ta gặp."

Giản Ninh gật đầu: "Buổi tối gặp."

Cố Diệc Đình rời đi, Phương Vũ hốt hoảng thò đầu ra, từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Giản Ninh tựa lên sô pha.

"Ninh Ninh, oa, chuyện gì xảy ra, Cố tổng nói gì với em?"

Giản Ninh ném hợp đồng cho Phương Vũ.

Phương Vũ nhanh chóng xem xong, sợ ngây người: "Anh cho rằng Cố tổng chỉ cố ý mở một phòng làm việc cho em, không ngờ, tặng luôn cho em một cái phòng làm việc hoàn toàn độc lập trực thuộc Tinh Vũ."

Gã nhìn điều khoản phía trên: "Tinh Vũ phải cung cấp đầy đủ tài nguyên cho em, lại chỉ cần chia 10%, cái này không phải tương đương với việc dùng tài nguyên Tinh Vũ miễn phí để kiếm tiền sao?"

"Oa, Ninh Ninh, em sắp phát tài rồi, ông chủ Cố rất tốt."

"Cái khác không nói, Ninh Ninh, ông chủ Cố tràn đầy thành ý với em, nếu anh là em, anh sẽ gả đi."

Giản Ninh: "..."

Nghe gã ồn ào, Giản Ninh càng phiền, dùng mắt cá chết nhìn gã.

Phương Vũ không bị ảnh hưởng: "Ninh Ninh, Cố tổng vì em, một tháng thu mua Tinh Vũ, bao gồm cả phòng làm việc nhỏ và nhân viên marketing, hơn nữa còn vội đuổi việc mấy người quản lý trước kia coi em là cầu nối điên cuồng lôi kéo nghệ sĩ nhà mình, quá đẹp trai, quá hả giận."

"Ninh Ninh, tình huống của em, bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy, cũng không tìm được người thứ hai đâu."

Giản Ninh: "..."

Cái gì gọi là anh bỏ lỡ.

Tên trai đểu Cố Diệc Đình chỉ nói mà không làm, căn bản chưa từng nhắc đến có được không.

Hơn nữa, hắn nói ra anh bắt buộc phải đồng ý à?

Hừ hừ.