U Minh Trinh Thám

Chương 119: Vỡ lòng



- Diệp Trọng đã trở lại, ta đã gặp mặt hắn.

Minh Diệu ngồi ở trên ghế, Lê bàn tử ngồi ở phía đối diện đang ngoáy cái lỗ tai, dường như không hề bất ngờ đối với tin tức này.

- Trở về rồi lại ra đi, không phải là lão hồ ly kia sau khi trở về đã cứu thoát ngươi rồi sao? Còn không thèm gặp con của mình.

Lê bàn tử phủi ráy tai trên tay đi. Minh Diệu nhìn Lê bàn tử không khỏi nhíu mày.

- Con mình cũng không gặp.

Minh Diệu thở dài.

- Thứ lần trước là ngươi mang tới cho ta sao?

- Đúng vậy.

Lê bàn từ lấy ra một quyền sách cũ từ phía sau giá đỡ.

- Thứ này tay chân của ta đều có thể kiếm được, chẳng qua là không được tốt.

- Tốt xấu cũng không sao cả.

Minh Diệu tiếp nhận quyển sách kia, cất vào trong túi.

- Ta đã đáp ứng một tiểu cô nương, cũng không thể nói không giữ lời.

- Thế nhưng như vậy có được không?

Lê bàn tử có chút hoài nghi.

- Căn cứ vào những lời ngươi nói thì tiểu cô nương kia rõ ràng là luyện được chân ngôn của Phật gia, ngươi lại tìm luyện khí thuật của Đạo gia cho nàng luyện.

- Không có chuyện gì.

Minh Diệu cười cười.

- Biết tạp một chút cũng không sao. Hơn nữa, ta thấy tiểu cô nương kia cũng không có bao nhiêu lợi hại. Lấy tính tình nóng nảy của nàng, muốn nàng chăm chú tu luyện cũng là tốt lắm rồi.

Lê bàn tử bĩu môi. Đây rõ ràng là Minh Diệu làm qua loa cho xong.

- Không có việc gì thì ta về đây. Ngươi nhớ rõ, giáo huấn con tứ giao tế quỷ kia một chút. Vì chuyện này mà Từ Mẫn định xé xác ta ra đó.

Minh Diệu đứng dậy. Vừa định ra cửa liền dừng bước lại.

- Bàn tử.

Minh Diệu kéo cái cửa ra, chưa có quay đầu lại.

- Ngươi có nghĩ tới việc muốn khôi phục hai chân của mình lại hay không, có thể hoạt động tự do ở dương gian.

- Ngươi đang nói cái gì ngu ngốc vậy.

Lê bàn từ cười cười.

- Nếu không có ngươi, hiện tại ta đã đi qua cầu Nại Hà đầu thai rồi, có thể như bây giờ là ta đã thấy thỏa mãn rồi. Làm người tham lam quá cũng không tốt.

- Nói cũng đúng.

Minh Diệu cười cười giống như là tự giễu, đi ra khỏi nhà Lê bàn tử.

Diệp Tiểu Manh ngồi ở trên ghế salon, nhìn Minh Diệu đang ngồi đối diện, trong lòng có chút kinh hoàng. Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng của Minh Diệu nghiêm túc như vậy.

- Cái này.

Diệp Tiểu Manh thật sự không thể chịu nổi bộ dạng nghiêm túc của Minh Diệu.

Bình thường bộ dáng của hắn đều là một bộ cà lờ phất phơ, cái gì cũng đều không sao cả.

Thay đổi thành loại vẻ mặt này khiến cho nàng rất không quen.

- Tôi nhớ gần đây tôi cũng chưa từng làm chuyện xấu gì.

- Yên tâm, không phải là ta tìm cô để tính sổ.

Minh Diệu đốt một điếu thuốc lên, trong lòng dường như có chút đấu tranh.

Trong mười năm cùng chung sống với Diệp Tiểu Manh này, Minh Diệu luôn không cho Diệp Tiểu Manh tiếp xúc với thần quái gì đó. Ngay cả phim kinh dị cũng không cho nàng xem, sợ là Diệp Tiểu Manh sẽ bị cái gì đó kích thích khiến cho yêu huyết trong thân thể giác tỉnh. Hiện tại đột nhiên muốn cho Diệp Tiểu Manh tiếp xúc đến thế giới kia, Minh Diệu rất sợ nàng sẽ không thể chấp nhận được ngay lập tức.

Minh Diệu do dự một lúc lâu, vẫn quyết định sẽ đưa quyển sách kia cho Tiểu Manh.

Sự kiện ở sân trường lần trước là lần đầu tiên Diệp Tiểu Manh giác tỉnh, hơn nữa lực lượng bạo tẩu rất lợi hại. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, loại chuyện này giấu giếm không được. Minh Diệu quyết định bắt đầu cho Diệp Tiểu Manh chậm rãi tiếp xúc với một số chuyện tình về phương diện thần quái, để cho đến thời điểm không thể giấu giếm được nữa thì nàng cũng sẽ không bị bất ngờ.

- Lần trước không phải là cô luôn nói muốn theo ta học pháp thuật sao?

Minh Diệu suy nghĩ một lúc lâu, mở miệng nói.

- Hiện tại còn muốn học không?

Diệp Tiểu Manh nghiêm mặt nghĩ một lát.

- Có sao? Tôi không nhớ rõ.

Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu. Loại thói quen đãng trí này của Diệp Tiểu Manh đôi khi thực khiến cho người ta phát điên.

- Chính là lần trước, lần trước cô đã nói với ta, cô không nhớ sao?

- Ồ.

Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Tiểu Manh mới làm ra bộ dáng tỉnh ngộ.

- Lâu lắm rồi, tôi không nhớ gì cả.

- Xin cô… Mới chỉ có hai tuần lễ mà thôi…

Minh Diệu có cảm giác thất bại.

- Hiện tại cô không còn hứng thú sao.

Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu, híp mắt nhìn Minh Diệu.

- Không phải đâu. Chú đã uống nhầm thuốc hay là bị cái gì kích thích vậy? Từ trước tới nay chú không bao giờ cho tôi tiếp xúc với mấy thứ này.

- Đó là trước kia.

Minh Diệu khoát tay áo.

- Lấy thể chất của cô, rất dễ dàng sẽ dính phải một ít đồ vật bẩn này nọ, ta lại không có khả năng cả ngày đều ở bên cạnh để bảo vệ cho cô, cho nên ta cảm thấy dạy cho cô một chút vẫn là tốt hơn.

- Không sao cả, A Trạch có thể bảo vệ cho tôi.

Hiện tại Diệp Tiểu Manh cũng không có cảm giác hứng thú với mấy thứ này. Lúc ấy là bởi vì A Trạch đề nghị, nàng liền nảy ra ý tưởng muốn theo Minh Diệu học mấy thứ pháp thuật linh tinh. Nhưng mà bây giờ, loại xúc động này đã không còn.

- A Trạch? Tiểu cô nương kia không gây ra phiền toái là ta đã cảm ơn trời đất rồi.

Minh Diệu thở dài.

- Cô cũng không nên học theo nàng, có chút sức mạnh đi ra ngoài đã muốn làm chủ nhân người ta, để người ta tới vỗ mông cô.

- Không biết, A Trạch rất lợi hại.

Diệp Tiểu Manh bày ra một cái thủ thế.

- Chỉ cần hô một tiếng “Lôi”, thì từ trên trời sẽ có sấm sét đánh xuống, thật lợi hại.

- Ừ, tiểu cô nương kia ngoại trừ sử dụng được một chút lôi thuật, ta thấy cũng không còn cái gì khác.

Minh Diệu lấy một quyển sách cổ từ trong túi ra, ném ở trên bàn.

- Cái này cho cô, ta đã hứa với cô rồi.

- Đây là cái gì?

Diệp Tiểu Manh cầm lấy quyển sách trên bàn, bên trên cái bìa màu vàng viết ba chữ Tụ Linh Thuật. Giở ra xem, hoàn hảo, cũng không giống như quyển sách cổ của A Trạch, bên trên toàn là chữ tiểu triện làm cho người ta xem mà không hiểu. Quyển sách này giống như là một quyển sách lậu, tùy tiện có thể mua được ở hiệu sách ven đường. Chất lượng in ấn nhìn qua cũng chẳng ra gì.

- Sách này, tôi cũng có thể luyện sao?

Diệp Tiểu Manh vừa giở quyển sách ra vừa hỏi. Lời lẽ bên trong quyển sách này có chút rối loạn, từng chữ một Diệp Tiểu Manh đều biết, nhưng mà ghép chung một chỗ thì lại không biết có ý tứ gì.

- Cô không thể luyện cái này.

Minh Diệu lắc lắc đầu.

- Tuy rằng trong cơ thể cô có linh lực dồi dào, nhưng mà hỗn loạn không chịu nổi, không bị khống chế. Đầu tiên ta sẽ dạy cho cô phương pháp vận dụng linh lực trong cơ thể mình. Cô đi theo ta.

Minh Diệu vẫy tay, đứng lên.

Diệp Tiểu Manh để quyển sách trên tay xuống, đi theo Minh Diệu vào phòng của hắn.

Nói thật, cho tới bây giờ Diệp Tiểu Manh cũng không có chút hứng thú nào với chuyện này. Nhưng mà nàng cũng không phải không biết đây là Minh Diệu có ý tốt. Ít nhất thì theo suy nghĩ của nàng, Minh Diệu phải hạ quyết tâm thật lớn mới quyết định dạy cho nàng mấy thứ này.

Lúc này mà cự tuyệt, lần sau nếu nói muốn theo Minh Diệu học pháp thuật, chỉ sợ Minh Diệu sẽ hung hăng cốc cho nàng một cái. Diệp Tiểu Manh cũng không dám mạo hiểm như vậy. Chính cô ta cũng biết mình là thuộc loại tính cách thay đổi thất thường. Hiện tại đích thật là không có hứng thú, nhưng mà chính bản thân cô ta cũng không dám đảm bảo một phút sau mình sẽ có hứng thú hay không nữa.

- Ngồi ở trên giường, đưa tay ra.

Minh Diệu chỉ chỉ lên giường.

Diệp Tiểu Manh ngồi xuống, chìa tay phải ra.

- Không cần phải khoanh hai chân sau đó ngồi đả tọa linh tinh sao?

Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.

- Trong phim tiên hiệp trên TV mỗi khi muốn luyện công đều làm như thế.

Không đợi Minh Diệu trả lời, Diệp Tiểu Manh lại làm ra biểu tình tỉnh ngộ.

- Tôi biết rồi, là chú muốn chưởng đối chưởng truyền công lực của chú cho ta.

Ánh mắt của Diệp Tiểu Manh có chút đề phòng nhìn Minh Diệu.

- Nếu là phải cởi quần áo ra mới có thể truyền công được thì tôi không học đâu, chú sẽ chiếm tiện nghi…Ai da.

Minh Diệu đưa tay đập lên đầu Diệp Tiểu manh một cái.

- Cô bị ngu ngốc sao? Đó là TV, nếu là có phương pháp tiện như vậy, ta đã sớm thành tiên, còn ở trong này làm cha nuôi của cô làm gì. Hơn nữa…

Minh Diệu dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá thân thể Diệp tiểu Manh, khiến cho trong lòng Diệp Tiểu Manh có chút dựng lông mao.

- Dáng người này của cô, làm gì có chút tiện nghi nào mà ta chiếm. Nhìn cô không bằng ta tự ngắm mình ở trong giương, nói không chừng bộ ngực của ta so với cô còn lớn hơn.

- Ngô ngô…

Diệp Tiểu Manh ôm đầu, cái miệng chu ra một bộ mất hứng.

- Chẳng những chú thương tổn cơ thể của tôi, còn thương tổn tình cảm của tôi, tôi muốn bỏ nhà ra đi.

- Ít nói nhảm đi, vươn tay ra.

Minh Diệu ngước cằm, ý bảo Diệp Tiểu Manh đưa tay ra.

Diệp Tiểu Manh không tình nguyện đưa tay phải ra, Minh Diệu bỏ một viên đá màu đen sẫm to bằng đồng tiền xu vào trong lòng bàn tay của Diệp Tiểu Manh.

- Cái gì vậy?

Diệp Tiểu Manh cẩn thận xem xét viên đá màu đen trong tay, sờ thì thô ráp, nhưng mà lại rất nhẹ, dường như là không cảm giác được sức nặng gì cả. Cũng không nhìn ra được do thứ gì tạo thành.

- Cho dù cô có mũi chó thì cũng không biết là thứ gì.

Minh Diệu liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh một cái.

- Bây giờ thì nghiêm túc nghe ta nói, không được mất tập trung.

Diệp Tiểu Manh bĩu môi, không nói gì.

- Trong cơ thể mỗi con người đều có linh lực. Nhưng mà có người nhiều, có người ít.

Minh Diệu cũng ngồi xuống, bắt đầu dạy cho Diệp Tiểu Manh bài học vỡ lòng.

- Linh lực là đến từ ngoại giới, sau khi cơ thể con người hấp thu sẽ chứa đựng ở bảy phách kết trong thân thể con người. Khi cần sử dụng thì sẽ truyền từ trong phách kết ra. Bởi vì thể chất của mỗi người bất đồng, cho nên linh lực trong thân thể cũng có lớn có nhỏ. Nhưng mà phách kết là có thể rèn luyện, giống như là cơ thể con người vậy. Nếu mà trải qua thời gian dài luyện tập, sẽ càng chứa đựng được nhiều linh lực. Thông thường dưới tình huống người bình thường vừa mới bắt đầu tập sử dụng linh lực, ngay từ đầu đó là rèn luyện cho phách kết của mình có thể chứa đựng càng nhiều linh lực, sau đó là đồng thời hấp thu và cảm nhận tình huống vận chuyển linh lực trong người. Nắm giữ được phương pháp sử dụng. Có thể là tình huống của cô bất đồng. Trong cơ thể cô linh lực rất nhiều, rất mạnh, thậm chí mạnh hơn rất nhiều người đã tu luyện ba bốn mươi năm. Nhưng mà linh lực của cô cũng không phải là hấp thu từ ngoại giới mà là bẩm sinh. Cho nên căn bản là cô không biết vận dụng nó thể nào, bởi vì căn bản là cô không thể cảm nhận được sự vận chuyển của linh lực trong cơ thể. Cho nên việc cô phải làm bây giờ chính là tập trung tinh thần, đi cảm giác xem linh lực trong cơ thể mình vận chuyển như thế nào. Nhớ kỹ là sự vận chuyển trong cơ thể mình, chỉ có như vậy, cô mới có thể vận dụng được linh lực trong cơ thể mình.

Diệp Tiểu Manh và người có linh lực bình thường bất đồng. Người có linh năng lực bình thường lúc vừa mới bắt đầu linh lực trong cơ thể cũng không nhiều, cho nên cần không ngừng rèn luyện để cho phách kết hấp thu càng nhiều linh lực hơn. Ở trong quá trình hấp thu tự nhiên sẽ có thể lĩnh ngộ phương pháp vận dụng linh lực. Mà yêu quái lại không giống như nhân loại. Yêu quái vừa sinh ra liền đã có linh lực cường đại, mà vận dụng linh lực lại càng là bản năng bẩm sinh. Trong cơ thể Diệp Tiểu Manh chảy xuôi một nửa dòng máu hồ yêu, tuy rằng bề ngoài nhìn qua là nhân loại, nhưng mà kết cấu trong cơ thể thì lại giống như yêu quái, cho nên trong cơ thể đã có được linh lực cường đại, căn bản không cần rèn luyện. Nhưng mà cái loại bản năng vận dụng linh lực như thế nào, Diệp Tiểu Manh lại không có. Bởi vì một nửa dòng máu của nàng lại là nhân loại. Hiện tại Diệp Tiểu Manh giống như là một phú ông không biết tiêu tiền. Mà việc Minh Diệu phải làm bây giờ đó là dạy cho vị phú ông này biết tiêu tiền như thế nào.

- Tập trung tinh thần, tưởng tượng trong thân thể của mình có một cỗ khí lưu động. Đem cỗ khí lưu này đưa đến cục đá trong lòng bàn tay.

Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh, trong lòng không khỏi cảm khái, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải đi tới một bước này. Một cái phách kết trong cơ thể còn không có lại muốn dạy người ta làm sao sử dụng linh lực. Loại cảm giác này Minh Diệu cũng không biết phải nói như thế nào.

- Có dòng khí sao…

Diệp Tiểu Manh nghẹn đỏ mặt, chăm chú nhìn hòn đá trong tay.

- Tôi thử xem.

- Ừ.

Diệp Tiểu Manh nhìn hòn đá trong tay giống như nhìn kẻ thù. Tay phải không ngừng run rẩy, thì ra là nàng đang nỗ lực vận chuyển lực lượng đến tay phải của mình.

- Có cỗ khí, có cỗ khí..

Diệp Tiểu Manh không ngừng mặc niệm ở trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

- Vận chuyển đến lòng bàn tay.

- Phốc.

Một thanh âm không hài hòa vang lên, còn mang theo một mùi hương rau hẹ.

- Thật ngại quá.

Diệp Tiểu Manh thè lưỡi, mặt trở nên đỏ hơn.

- Có vẻ như khí này đã chạy đến phía dưới, giữa trưa nay tôi đã ăn bánh chẻo.

- Cô bị ngu ngốc sao?

Minh Diệu bóp cái mũi của Diệp Tiểu Manh một cái.

- Bảo cô vận đến lòng bàn tay, cô lại vận đến cái mông để làm gì. Từ giờ đến khuya phải không ngừng luyện tập cho ta.

Nói xong Minh Diệu đứng dậy, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

- Này! Chú bảo tôi luyện tập, còn chú muốn đi đâu vậy?

Diệp Tiểu Manh ở phía sau hô to.

- Cô nói xem ta đi đâu nào?

Minh Diệu quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Tiểu manh một cái.

- Ta đi ra ngoài trốn, cô cứ theo phương pháp này luyện tập là được, cứ ở chỗ này, ta sợ sẽ trúng độc hôn mê mất.

Minh Diệu mặc chiếc áo khoác và đi ra cửa, không có đi xuống lầu mà ngược lại đi lên lầu.

Đẩy cái cửa sắt ra, Minh Diệu đi tới thiên thai. Ở bên cạnh thiên thai có một trung niên nhân đang đứng nhìn phong cảnh phía xa, có lẽ là đã đứng ở nơi này khá lâu rồi.