U Minh Trinh Thám

Chương 120: Phụ tử



- Có chuyện gì mà Tần đại đội trưởng lại tới tìm một tiểu nhân vật như ta vậy?

Minh Diệu đốt một điếu thuốc, đứng ở cửa cũng không có đi tới.

- Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy sao?

Trung niên nhân xoay người, gương mặt cương nghị mang theo một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự. Đó là một loại uy áp mà chỉ người có địa vị cao mới có thể phát ra.

- Không phải là ngài đã đuổi tôi ra khỏi gia tộc rồi, còn nói không hề có đứa con trai này nữa?

Minh Diệu phun ra một hơi khói dày đặc, dường như là muốn nhổ ra tất cả oán khí trong lòng.

- Tôi đã không còn mang họ Tần nữa, hiện tại tôi mang họ Minh, đứa con trai họ Tần của ngài đã chết rồi, Tần phó hội trưởng đại nhân.

Minh Diệu đặc biệt nhân mạnh hai chữ đại nhân, dương như là muốn phát tiết thứ gì đó.

- Trong lòng còn có oán khí lớn như vậy sao?

Tần Khai từ bên cạnh thiên thai đi xuống, từng bước một hướng về phía Minh Diệu đi đến. Nhìn thấy phụ thân đi tới gần, Minh Diệu cảm giác lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Đây chính là cảm giác sợ hãi bẩm sinh đối với phụ thân. Minh Diệu nỗ lực khống chế chính mình để không lộ ra là hắn đang sợ hãi.

- Phải biết rằng chính ngươi mới là người làm sai, ta chỉ làm việc dựa theo quy củ, cũng không có cách nào.

- Tôi biết.

Minh Diệu cảm giác tay minh có chút run rẩy, hắn đưa thuốc lá lên miệng, hít một hơi thật sâu, cố gắng để làm cho mình tỉnh táo lại.

- Tôi hiểu được là lỗi của mình, không quan hệ với ngài, ngài chỉ làm việc dựa theo gia quy mà thôi, chuyện này tôi không oán ngài.

- Vậy ngươi oán hận cái gì.

Tần Khai đi đến trước mặt Minh Diệu, nhìn vào mắt Minh Diệu. Minh Diệu cúi đầu, ánh mắt lóe lên, không dám đối diện với ánh mắt của phụ thân, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì, đang đợi phụ thân quở trách.

- Mười năm.

Thanh âm của Minh Diệu cực nhỏ, dường như là chỉ đủ cho hai phụ tử nghe được.

- Mười năm, ngài cũng không có gặp lại tôi một lần, tôi còn tưởng rằng ngài cũng đã sớm bỏ mặc tôi.

Tần Khai lặng đi một chút, trong mắt hiện lên một tia áy náy. Bàn tay to đặt ở trên đầu Minh Diệu nhẹ nhàng vỗ về.

- Thực xin lỗi… Ta cũng là bất đắc dĩ.

- Tôi biết, rôi biết.

Minh Diệu thật sự là không thể kiềm được nước mắt, những giọt nước mắt kia chảy xuống làm ướt mặt đất.

- Chỉ là tôi không cam lòng.

Tần Khai không nói gì, chỉ không ngừng vuốt ve mái tóc mềm mại của nhi tử.

Minh Diệu đưa ống tay áo lau khô nước mắt, đã khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày.

- Lần này tới tìm tôi, không phải đơn giản chỉ là muốn gặp tôi vậy thôi chứ? Tần phó hội trưởng trăm công ngàn việc, nhất định là có chuyện quan trọng mới đến tìm tiểu nhân vật như tôi.

Khóe miệng Tần Khai giật giật, còn muốn nói gì, nhưng mà không có nói. Hắn bỏ tay khỏi đầu Minh Diệu, đã bắt đầu khôi phục lại bộ dáng uy nghiêm kia, dường như cái loại ôn nhu khi nãy cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.

- Ta nghe nói ngươi dính vào chuyện tình của nữ ác ma phương tây kia cho nên mới tới nhìn xem.

Thanh âm của Tần Khai toát ra khẩu khí của thủ trưởng đối với cấp dưới.

- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, nữ ác ma kia chúng ta cũng không dám trêu chọc nàng, ngươi lại muốn điều tra bằng được. Lần này tuy rằng mạng ngươi lớn, nhưng mà sau này cũng sẽ không có chuyện tốt như vậy. Ngươi không chỉ sẽ vứt bỏ cái mạng nhỏ, còn có thể gây ra cho chúng ta rất nhiều phiền toái. Ta hy vọng sẽ không có lần sau.

Minh Diệu bĩu môi, hắn biết, chính mình lúc vừa rồi chẳng qua chỉ là đang giận dỗi, mà phụ thân đích thật là mất hết mặt mũi. Cho nên cái loại cảm giác phụ tử tình thâm này của hai người chỉ có thể duy trì trong nháy mắt mà thôi. Loại phụ tử hai người gặp mặt thân thiết sau đó ôm đầu khóc rống linh tinh gì đó thật sự không thích hợp với hai người bọn họ. Hai người bọn đều đã trở lại bộ dạng thường ngày, xem như mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

- Ngài cũng biết là tôi không phải người chịu ngồi yên.

Minh Diệu cười cười tự giễu.

- Cho nên thường xuyên sẽ dính vào những sự việc loại này. Huống chi chuyện lần này cũng là có người nhờ mà thôi. Lại nói bây giờ không phải là tôi rất tốt đó sao? Về phần công tác của các ngài, bất quá chỉ là chôn giấu sự thật không cho quần chúng biết mà thôi, việc làm của tôi cũng không ảnh hưởng gì hết.

Mãi cho đến khi Minh Diệu giải quyết xong hết thảy mọi việc, phụ thân hắn mới ra mặt răn dạy, Minh Diệu biết thật ra trong lòng phụ thân vẫn không yên tâm đối với sự an nguy của hắn, cho nên mới mượn danh nghĩa công tác đến xem rốt cuộc hắn có sao hay không. Hành động này khiến cho Minh Diệu cảm giác thấy một tia ấm áp, ít nhất thì oán khí trong lòng cũng ít đi không ít.

- Hơn nữa, hiện tại linh lực của tôi đã chậm rãi khôi phục, tự nhiên là muốn cơ hội rèn luyện.

Tần Khai gật gật đầu.

- Đưa tay ra cho ta.

Minh Diệu không nói gì, đưa tay ra cho Tần Khai. Tần Khai nắm lấy cổ tay Minh Diệu, nhắm hai mắt lại. Cổ tay Minh Diệu chỗ Tần Khai nắm vào phát ra một trận quang mang dịu dàng. Một lát sau, Tần Khai mở mắt.

- Ừ, không sai, đã khôi phục không ít rồi. Xem ra không bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể khôi phục được trạng thái mười năm trước.

Tần Khai gật gật đầu, buông tay Minh Diệu ra.

- Năm đó quả nhiên là ngài để cho Nhị thúc động tay động chân.

Minh Diệu lại đốt một điếu thuốc.

- Bản thân tôi thật là bất ngờ, làm trò trước mặt vô số nhân chứng, không có đánh vỡ phách kết của tôi, mà là dùng thủ pháp phong ấn đặc thù. Tần đại đương gia Tần Khai đại nhân luôn luôn nổi danh là thiết diện vô tư, không nghĩ tới vẫn là làm việc theo cảm tình.

- Vô nghĩa, ngươi là con ta.

Tần Khai cũng không có tức giận đối với câu nói trêu chọc của Minh Diệu.

- Sau này Tần gia vẫn phải để ngươi chủ trì, ta chỉ có một đứa con trai như ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ta đã có tuổi mà vẫn phải đi tìm nữ nhân để sinh thêm cho mình một đứa con trai sao?

- Thế nào cũng được.

Minh Diệu nhịn không được, bật cười.

- Từ sau khi mẹ tôi qua đời, ngài luôn luôn giữ mình trong sạch. Nếu là vì muốn giữ mình trong sạch mà làm ra chuyện như vậy thì thật ra là mất nhiều hơn được. Lại nói tôi đoán chừng công việc hiện tại của ngài đang tiến triển rất thuận lợi chứ.

- Bớt lắm mồm.

Tần Khai liếc mắt nhìn Minh Diệu một cái.

- Tu luyện Ngũ Hành thuật cho tốt đi, Tần gia sau này còn phải trông cậy vào ngươi điều hành đấy.

- Quả nhiên bản Ngũ Hành thuật kỳ quái kia là ngài đưa tới cho tôi. Tiểu bàn tử thật đúng là hiểu ngài, một cái liền đoán trúng.

Minh Diệu nhìn Tần Khai có chút bận tâm.

- Thứ đồ kỳ quái như vậy ngài lấy từ đâu ra? Đồ vật bên trong đều là giống thật mà lại toàn là giả, chẳng ra cái gì cả, tôi luyện nó sẽ không biến thành tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?

- Ngươi không biết xem hàng.

Tần Khai lắc đầu.

- Quyển sách này là ta phải mất công sức rất lớn mới tìm được, đây là thuật pháp thích hợp nhất cho ngươi tu luyện.