U Minh Trinh Thám

Chương 121: Hương vị chỉ thuộc về mình



- Thích hợp nhất để tôi tu luyện? Đây là ý tứ gì?

Minh Diệu không hiểu.

Tần Khai liếc mắt nhìn Minh Diệu một cái, bắt đầu chậm rãi nói.

- Ngũ Hành thuật này, là đương gia đời trước, cũng chính là ông nội của ngươi phát hiện trong một cái mật thất được che giấu ở tàng thư khố. Từ khi bắt đầu đặt vào nơi này đã không được ai phát hiện ra, nhưng mà ít nhất cũng có lịch sử ngoài ngàn năm. Ngũ Hành thuật này và chú thuật khác bất đồng. Quyển sách này rất kỳ quái, đồ vật bên trong chỉ thích hợp đối với những người trưởng thành thân thể đã định hình nhưng chưa từng tu luyện linh thuật. Điều này đối với thuật pháp gia truyền của chúng ta khác nhau rất lớn. Ông nội của ngươi cũng đã từng tìm kiếm nhân tài vĩ đại trong gia tộc để thử tu luyện, nhưng mà không ai thành công. Ngươi cũng biết, người của gia tộc chúng ta, vừa mới ra đời đã bắt đầu tu luyện linh lực, muốn tìm được một người trưởng thành không tu luyện qua pháp thuật căn bản là không có khả năng. Ông nội của ngươi không cam lòng, liền tùy tiện tìm một người thường có chút tư chất, bí mật nhận hắn làm đồ đệ, truyền dạy Ngũ Hành thuật này cho hắn. Vốn ông nội của ngươi chỉ là muốn nhìn xem rốt cuộc Ngũ Hành thuật này có đặc biệt gì, cũng không có để đồ đệ này ở trong lòng. Nhưng mà thật không ngờ, người nọ chỉ luyện tập không đến một năm thời gian, liền thể hiện ra uy lực kinh người. Cho nên sau chuyện tình lần đó của ngươi, ta liền quyết định giao quyển sách này cho ngươi. Hiện tại chỉ có ngươi là người thích hợp nhất để tu luyện thuật pháp này.

- Chẳng thể trách Tiểu bàn tử cũng không thể hiểu được.

Minh Diệu gật gật đầu, như có suy nghĩ gì.

- Nhưng mà người làm thí nghiệm phẩm chất kia là ai, nếu Ngũ Hành Thuật thật sự lợi hại như vậy, như thế nào mà tôi chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của người này?

- Người kia ngươi đã gặp qua, hơn nữa không phải chỉ một lần.

Tần Khải chỉ chỉ cái kính mắt của Minh Diệu.

- Ngươi cho là chỉ bằng vào một tiểu tử chưa ráo máu đầu bị đuổi khỏi nhà như ngươi, có tư cách gì dễ dàng phá vỡ cuộc sống yên ổn của người ta để tạo ra cho ngươi một đôi kính mắt độc nhất vô nhị như vậy?

- Chẳng trách.

Lúc này Minh Diệu mới chợt hiểu ra.

- Thảo nào đại sư Dịch tiên sinh nổi danh khắp thiên hạ về chế tạo linh khí lại nói chuyện tốt như vậy, thì ra là vì thể diện của ông nội.

Tần Khai gật gật đầu.

- Lại nói tiếp, hắn cũng có thể coi như một nửa sư thúc của ngươi, chỉ là có rất ít người biết được hắn có quan hệ với nhà chúng ta mà thôi. Nếu mà có chuyện tình gì khó giải quyết, ta lại không có cách nào nhúng tay vào thì ngươi có thể đi tìm hắn hỗ trợ.

- Được, tôi biết rồi.

Minh Diệu gật gật đầu.

- Còn cái gì cần phân phó nữa không?

Tần Mở nhìn về phương xa, thở dài một hơi.

- Phong khởi, xem ra những ngày an bình đã không còn nhiều lắm. Đợi cho hết thảy mọi chuyện đều kết thúc, ta sẽ tìm lý do để ngươi trở về.

- Chẳng lẽ sắp có chuyện không bình thường xảy ra sao?

Minh Diệu thấy bộ dạng thâm trầm của Tần Khai, có chút không rõ ý tứ trong lời nói.

- Không có gì, ngươi chỉ cần bình an còn sống là tốt rồi.

Tần Khai lắc đầu, không có giải thích, chỉ dời chủ đề câu chuyện sang hướng khác.

- Chuyện ngươi làm lần này có chút gây họa, cho nên chỉ sợ trong hiệp hội có vài người sẽ hành động.

- Hành động? Là người chỉ trích ngài chuyện tình năm đó sao? Thế thì không cần lo lắng.

Minh Diệu nói.

- Tôi có thể dùng Ngũ Hành thuật vốn thật mà lại giả kia làm tấm khiên, dù sao những người đó cũng chỉ xem mà không hiểu được cách luyện.

- Cái này cũng không phải là cái ta lo lắng, việc này nhiều nhất bọn hắn cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng, ai cũng sẽ không ngốc đến mức trực tiếp vạch mặt, dù sao địa vị hiện tại của ta bây giờ vẫn còn, muốn làm khó dễ đối với ta thì còn phải nghĩ kỹ.

Tần Khai lắc lắc đầu.

- Cái ta lo lắng là một số phái sẽ lợi dụng ngươi tới làm những chuyện tình để cho ta bó tay bó chân.

- Những chuyện đấm đá của các ngài trên quan trường tôi không hiểu.

Minh Diệu nhún nhún vai, cái loại trò chơi có IQ cao này, hắn không thích hợp dây vào.

- Tôi nên làm thế nào mới phải?

- Cái gì cũng không được làm. Nếu là có người tới tìm ngươi, muốn người gia nhập vào hiệp hội thì cứ đồng ý.

Tần Khai cười cười.

- Tuy rằng trước nay ta luôn muốn ngươi ẩn núp trong bóng tối, nhưng mà nếu sự tình đã đến một bước này, còn không bằng cho ngươi thống thống khoái khoái trồi lên, tiếp tục giấu đi cũng không được gì. Dù sao có một số việc, chỉ trông cậy vào ta và Nhị thúc của ngươi thì sẽ bận không làm hết được, có ngươi hỗ trợ sẽ thoải mái hơn một chút.

- Như vậy nếu tôi lại gia nhập hiệp hội, chúng ta phải tương xử như thế nào?

Minh Diệu hỏi.

- Không thay đổi. Ngươi vẫn xem ta là kẻ thù thì sẽ tốt hơn.

Tần Khai híp mắt, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang.

- Có lẽ đây cũng là một cơ hội!

Sau khi Minh Diệu rời đi, Diệp Tiểu Manh nhìn hòn đá màu đen đang cầm trên tay, vẻ mặt lo lắng. Minh Diệu đã nói cho nàng biết chỉ cần tập trung tinh thần. Nhưng lại không nói thế nào mới xem như là thành công thì đã vội vàng rời đi. Diệp Tiểu Manh cảm giác hơi có chút mệt mỏi, luôn nhìn chằm chằm vào một tảng đá thì rất nhàm chán. Nàng ném tảng đá qua một bên, bắt đầu nghịch mười ngón tay của mình.

- Cũng không thể không học được, thực nhàm chán.

Diệp Tiểu Manh quệt miệng, rất là bất mãn đối với phương thức dạy học chăn dê thả rông của Minh Diệu.

- Gọi điện cho A Trạch đi.

Diệp Tiểu Manh nhớ tới quyển sách Minh Diệu vừa mới đưa cho nàng kia.

- A Trạch biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.

Cầm lấy điện thoại, bấm số của A Trạch, lại phát hiện nàng đã tắt điện thoại. Diệp Tiểu Manh thất vọng buông điện thoại xuống. Vốn muốn nhờ A Trạch một chút, thuận tiện cũng làm cho A Trạch cao hứng một chút, nhưng mà nàng lại tắt điện thoại. Diệp Tiểu Manh nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười một giờ đêm, không khỏi cảm thấy được có chút mệt nhọc.

- Minh Diệu chết tiệt, không biết lại chạy đi đâu mất rồi.

Diệp Tiểu manh cũng không biết được rốt cục thì khi nào Minh Diệu trở về, cho nên cũng không dám chạy về phòng ngủ của mình. Nếu mà vừa mới nằm xuống mà Minh Diệu đột nhiên trở lại, phát hiện nàng lười biếng, nhất định sẽ đánh cho đầu óc của nàng choáng váng.

- Không bằng chợp mắt chốc lát ở trong này.

Diệp Tiểu Manh nhìn bốn phía, quyết định làm một giấc ngủ nho nhỏ ở trên giường của Minh Diệu.

Nằm ở trên giường Minh Diệu, cái loại cảm giác đặc biệt chỉ có ở trên người Minh Diệu khiến Diệp Tiểu Manh cảm giác thật thoải mái. Không phải giống như mùi của nữ nhân, cũng không phải loại mùi mồ hôi trên người nam nhân. Cái loại mùi này chẳng bằng nói như là mùi tiểu hài tử dùng phấn rôm trước kia. Nhưng bất đồng là làm cho người ta cảm giác thấy thật dễ dịu, thật ấm áp, có một loại cảm giác say mê phát ra từ đáy lòng.

Thế nhưng loại trừ Diệp Tiểu Manh ra thì ai cũng không ngửi thấy, ngay cả tự mình Minh Diệu cũng không ngửi thấy được. Điều này làm cho Diệp Tiểu Manh có chút vui vẻ. Mùi trên người của Minh Diệu chỉ thuộc về một mình nàng. Diệp Tiểu Manh cao hứng đến mức cười ra tiếng, nói không chừng một ngày nào đó hai người bọn họ rời xa, nàng cũng có thể chỉ bằng mùi vị mà có thể tìm được Minh Diệu.

- A, đúng rồi đúng rồi, hòn đá kia.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhớ tới hòn đá không biết làm bằng gì Minh Diệu đã đưa cho nàng trước khi đi. Nàng nắm chặt tảng đá ở trong lòng bàn tay, lại nằm xuống.

- Hừ hừ, cứ như vậy cho dù Minh Diệu trở về thấy ta đang ngủ, cũng sẽ cho là bởi vì ta luyện tập chăm chú quá nên mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ quên mất.

Diệp tiểu Manh không khỏi cảm thấy đắc ý vì sự khôn vặt của mình.

Chìm trong hương vị đặc biệt trên người Minh Diệu mà chỉ có nàng mới có thể ngửi thấy, Diệp Tiểu Manh mơ mơ màng thiếp đi.

Diệp Tiểu Manh mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất kỳ quái. Nàng mơ thấy không biết như thế nào mình lại đi tới một rừng cây rất lớn, rất lớn. Cái cây đại thụ kia cao quá mức, cành lá tươi tốt che kín cả bầu trời, rừng cây kia nhìn qua cũng có chút âm trầm, quỷ dị. Diệp Tiểu Manh có chút sợ hãi, nàng lớn tiếng gọi to, muốn tìm người giúp đỡ. Nhưng mà thật không ngờ, mở to miệng ta, lại phát ra thanh âm ô ô trầm thấp, như là sói tru lên. Nhưng mà trầm thấp hơn tiếng sói tru. Tiếng tru của Diệp Tiểu Manh dường như gọi cái gì tới vậy, trong bụi cây phát ra thanh âm sa sa. Diệp Tiểu Manh gắt gao nhìn chằm chằm vào cái cây, cái cây kia không ngừng chớp động, nhưng không có đồ vật gì đi ra, cái này so với có dã thú xông ra còn làm cho người ta sợ hãi hơn.

- Quái vật, không được làm thương tổn ta.

Từ phía sau Diệp Tiểu Manh truyền đến một giọng bé gái thanh thúy, dọa nàng nhảy dựng lên.

Diệp Tiểu Manh quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, đứng ở trước mặt nàng là một nữ sinh, tuổi không lớn, mái tóc đuôi ngựa tràn đầy sự sống, cái mũi nho nhỏ, hai mắt to tràn đầy hoảng sợ. Đây chỉ có thể dùng từ ngây ngô để hình dung, dường như là bởi vì sợ hãi mà thân thể không ngừng run rẩy. Đây, đây không phải là mình sao?

Diệp Tiểu Manh cảm thấy đầu óc là một mảnh trống rỗng. Ở một địa phương không biết tên, nhìn thấy một nữ hài tử giống như mình, khiến cho đại não của nàng không thể phản ứng kịp thời.

- Tiểu Manh, làm sao cô lại chạy đến nơi đây.

Một nam thanh niên từ trong cái bụi cây chớp động vừa rồi ở phía sau Diệp Tiểu Manh chui ra. Mặc một bộ áo bành tô cũ màu xám, bên trên còn dính vài cái lá cây. Trên khuôn mặt đeo đôi kính đen dính đầy bùn đất.

- Minh Diệu?

Diệp Tiểu Manh cảm giác càng ngày càng rối loạn, làm sao mà Minh Diệu lại đột nhiên chui ra.

- Minh Diệu, cứu mạng, nơi này có quái vật.

Cô gái mới lớn giống như Diệp Tiểu Manh lớn tiếng kêu lên.

- Nó muốn giết tôi.

Diệp Tiểu Manh có chút tức giận, như thế nào mà cô bé này lại có thể gọi mình là quái vật, mà nàng lại có thể thân mật với Minh Diệu như vậy. Nàng đi về phía trước hai bước, muốn đi lên tranh luận với cô bé này, lại không nghĩ rằng cô bé kia đã sợ nàng đi tới, sợ tới mức lớn tiếng hét ầm lên.

- Quái vật, đối thủ của ngươi là ta.

Minh Diệu ở phía sau hét lớn một tiếng, chạy nhanh tới chắn ở trước mặt cô bé kia, sau đó lấy từ trong áo bành to ra mấy tờ phù chú màu vàng, nhìn Diệp Tiểu Manh đề phòng.

- Minh Diệu, là tôi, chú đang làm gì vậy, như thế nào mà ngay cả tôi cũng không nhận ra, tôi là Tiểu Manh, cô bé kia là ai? Như thế nào lại có bộ dạng giống tôi như vậy?

Thấy Minh Diệu lấy phù chú ra đề phòng nhìn mình, Diệu Tiểu Manh cảm giác lửa giận đã ngập tới đỉnh đầu, không khỏi lớn tiếng chất vấn. Nhưng mà tiếng chất vấn kia lại biến thành tiếng tru ai nghe cũng không hiểu, quanh quẩn ở trong rừng cây, để lộ ra một cỗ hương vị dã thú phẫn nộ.

- A.

Cô gái kia lớn tiếng hét ầm lên.

- Minh Diệu cứu mạng tôi, mau xử lý nó.

Minh Diệu vung xấp phù lục trong tay lên, những tấm phù kia liền biến thành ba quả cầu lửa, mang theo hơi thở nóng rực hướng tới Diệp Tiểu Manh bay tới.

- Ngươi điên ư, làm sao mà lại lấy Ly Hỏa Chú đánh ta.

Diệp Tiểu Manh cảm giác sắp giận điên lên, Minh Diệu chẳng những không nhận ra mình, còn hướng tới nàng mà công kích, nàng tức giận đánh bay quả cầu kia đi ra ngoài.

Nhưng mà hình tượng này ở trong mắt Minh Diệu thì dã thú trước mắt này thực là khó đối phó. Chỉ là vài tiếng gầm giận dữ, phất phất tay một cái liền đánh bay Ly Hỏa Chú ra ngoài.

- Xem ra không đơn giản đâu.

Minh Diệu lấy ra một cái hộp màu xanh nhỏ ở trong túi áo bành tô. Cái hộp kia Diệp Tiểu Manh nhận ra, là bảo bối quí nhất gì đó của Minh Diệu. Bên trong có ba thanh tiểu kiếm nhìn qua giống như là đồ chơi vậy, trên mỗi thanh còn khắc tên không giống nhau.

Ba thanh kiếm này là Minh Diệu lấy được từ một người tên là Dịch tiên sinh. Bình thường Minh Diệu không cho phép Diệp Tiểu Manh được động vào, không đến lúc quan trọng, Minh Diệu còn không lấy cái hộp nhỏ này ra nữa.

- Chú… Chú… Chú lại có thể…

Diệp Tiểu Manh đã bị Minh Diệu chọc cho tức giận đến mức không nói thành lời. Tức giận đến mức ngón tay của nàng chỉ vào Minh Diệu không ngừng run rẩy.

- Yêu Lân, ra khỏi vỏ.

Minh Diệu hét lớn một tiếng, một đạo hồng quang thoáng hiện, hóa thành một thanh bảo kiếm màu hồng, được Minh Diệu nắm chặt ở trong tay.

- Ngay cả tôi mà chú cũng không nhận ra sao?

Diệp Tiểu Manh cảm giác trong lòng đau đớn như bị xé nứt ra.

- Tôi là Tiểu Manh đây, chú nhìn cho rõ ràng đi.

Diệp Tiểu Manh đi từng bước một về phía Minh Diệu, trên mặt mang theo thần sắc thống khổ. Nàng không rõ, mỗi ngày sớm chiều ở chung với Minh Diệu, như thế nào hắn lại không nhận ra nàng.

- Quái vật, chịu chết đi.

Chứng kiến Diệp Tiểu Manh đi tới, trên mặt mang theo biểu tình dữ tợn, Minh Diệu hét lớn một tiếng, quơ thanh Yêu lân trong tay hướng tới Diệp Tiểu Manh vọt tới.

Diệp Tiểu Manh căn bản không thể tưởng tượng được Minh Diệu thật sự sẽ ra tay với nàng.

Hơn nữa nắm trong tay chính là Yêu Lân không gì không phá được. Nàng sững sờ tại chỗ, nhìn thấy Minh Diệu từng bước một vọt tới chỗ mình, không biết phải làm sao.

Phốc xuy.

Cánh tay của Diệp Tiểu Manh vung lên giữa không trung, nàng không biết, rốt cục là Minh Diệu bị làm sao. Nàng chỉ còn ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người Minh Diệu mà chỉ mình nàng ngửi thấy, còn cả thanh âm kỳ quái giống như là tiếng quả bóng vị xì hơi.

Một cỗ đau đớn không thể chịu được ập đến ngực của nàng. Diệp Tiểu Manh cúi đầu, rốt cục thì nàng cũng hiểu rõ, thanh âm kỳ quái kia chính là thanh âm Yêu Lân đâm vào ngực của chính mình.

Ngực đau đớn thua xa so với đau đớn trong lòng. Minh Diệu lại có thể thật sự dùng Yêu Lân đâm chính mình. Diệp Tiểu Manh nhìn Minh Diệu, trong mắt có chút khó hiểu, có oán hận, có khiếp sợ, nàng không cam lòng té xuống.