Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 140: Túy liên (1)



Trong lúc hoàng thành phong bế. Bên trong thành bá tánh lo sợ bất an. Bọn họ cũng không rõ Lân Vương phủ cùng hoàng đế tranh đấu, bọn họ chỉ biết rằng, toàn bộ những người đã từng tập kích Mặc Huyền Phỉ chưa bị bắt hết, cho nên không thể không phong tỏa hoàng thành, phòng ngừa những người đó chạy đi.

Ở thời điểm nhân tâm hoảng sợ, Mặc Thiển Uyên lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong tầm nhìn của bá tánh, quan tâm tới bá tánh, thể nghiệm và quan sát dân tình, giải quyết các tình huống thường ngày. Thời gian mấy ngày ngắn ngủn, thanh danh của Mặc Thiển Uyên ở trong hoàng thành, đã phủ qua Mặc Huyền Phỉ, trở thành hoàng tử được bá tánh kính yêu nhất.

Quân Vô Tà trong khoảng thời gian này lại không có nhiều động tác, nàng chỉ ở trong Lân Vương phủ không ngừng tu luyện linh lực của mình.

"Chủ nhân, ngươi không rèn sắt khi còn nóng sao?" Tiểu hắc miêu ghé vào hoa viên cạnh hồ hoa sen, cái đuôi lông xù ở trong ao nước lạnh lẽo đảo qua.

Quân Vô Tà ngồi ở bàn đá một bên, nhìn búp sen trong bồn nước dần dần nở rộ thành hoa sen, nhàn nhạt nói: "Còn chưa đến thời điểm, Mặc Thiển Uyên muốn danh chính ngôn thuận đăng cơ, cần phải tích góp sự ủng hộ của người dân."

Nếu như có thể dễ dàng để Mặc Thiển Uyên bước lên đế vị, nàng một đêm kia cũng đã làm rồi.

Hoàng đế tâm tư ác độc, nhưng danh tiếng trong dân gian lại rất tốt. Nàng chặt hết vây cánh của hắn, phong bế đường lui của hắn, lại không thể làm hắn từ trên vương vị lăn xuống nhanh như vậy, nếu không một khi Mặc Thiển Uyên đăng cơ liền sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.

Nàng nếu phải đứng sau đẩy tay thay đổi hoàng quyền này, tự nhiên muốn đem hết thảy phải thật hợp pháp và được sự ủng hộ của người dân.

Đều không phải là vì Mặc Thiển Uyên, nàng bất quá là vì tốt cho Lân Vương phủ mà thôi.

Hoàng đế ai làm cũng được, Lân Vương phủ cùng Thụy Lân Quân tuyệt đối không thể bị đe dọa.

Tiểu hắc miêu như suy tư gật gật đầu, chủ nhân nhà nó từ hai phương diện mà nói, chính là ranh giới giữa thiên tài cùng ngu ngốc.

Đang nghĩ, muốn cùng Quân Vô Tà lại nói chuyện vấn đề tình cảm nam nữ hay không, tiểu hắc miêu chợt kêu thất thanh.

"Meo!!!"

Thân ảnh màu đen tạch một tiếng phi ra từ bên hồ hoa sen, ở giữa không trung, mèo đen chú ý trên đuôi mình thình lình nhiều thêm một cái tiểu oa nhi bụ bẫm.

Quân Vô Tà mở to hai mắt, nhìn Tiểu Bạch Liên gắt gao cắn lấy cái đuôi mèo đen, bị mèo đen kéo tán loạn quanh sân......

"Hỗn đản! Buông ra!!" Cái đuôi đau nhức, làm mèo đen ứa cả nước mắt, nó nâng móng vuốt lên, xoay người đối với Tiểu Bạch Liên mềm mại kia loạn nháo một hồi.

Trên làn da trắng như tuyết của Tiểu Bạch Liên, rất nhanh liền xuất hiện vô số vết máu.

"Oa ô ô ô!" Trong đau đớn, Tiểu Bạch Liên buông ra cái đuôi ngậm ở trong miệng, cuộn tròn trên mặt đất khóc lóc run lên run xuống.

Quân Vô Tà cảm thấy thật đau đầu, nàng đứng dậy đi qua, đem tiểu hắc miêu đang phẫn nộ cùng Tiểu Bạch Liên mỗi tay một cái xách lên.

"Hỗn đản! Ngươi cư nhiên dám cắn đuôi ta!" Mèo đen tứ chi đạp loạn nói.

"Ô ô...... Ta không biết, ta ở trong nước thì nhìn thấy một cái vật đen đen, ta tưởng đồ ăn......" Tiểu Bạch Liên rên rỉ, bĩu môi.

"Ngươi lừa ai! Ngươi là Giới Linh thực vật, ngươi căn bản không cần ăn cái gì!" Gia hỏa này nhất định là đang trả thù nó, ngày thường hay khi dễ nó!

"Không...... Không phải...... Như vậy......" Tiểu Bạch Liên bị khí thế hung hăng của mèo đen dọa tới, sợ hãi rụt cổ lại.

Trên thực tế, hắn cũng không biết chính mình vì sao lại đi cắn cái đuôi của mèo đen. Hắn giống như bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ mình là như thế nào bơi tới bên cạnh hồ hoa sen, đối với mèo đen cắn xuống. Đến khi chờ hắn phản ứng lại đây, hắn đã bị mèo đen cào cho thương thế chồng chất.