Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 194: Ghen với thái giám, nam nam mến nhau



Editor: luyen tran

"Bát ca!"

Tiếng Sở Lạc Dĩnh hờn dỗi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nhưng vẫn bịt miệng Đoàn Cẩm Sơ không buông tay. Đoàn Cẩm Sơ khua tay rối rít cầu cứu Sở Vân Hách. Sở Vân Hách vội vàng đứng dậy sải bước phóng qua, mạnh mẽ gỡ tay Sở Lạc Dĩnh ra, kéo Đoàn Cẩm Sơ đến phía sau mình cứ như gà mẹ bảo vệ con, xụ mặt xuống trách mắng: "Đan Đan! Muội không được khi dễ Tiểu Sơ Tử!"

"Bát ca! Huynh. . . . huynh bây giờ thích thái giám, không thích hoàng muội rồi!" Sở Lạc Dĩnh thấy thế, lập tức tổn thương hô, hơi nước trong hốc mắt cũng nhanh chóng dâng lên, dậm chân một cái rồi chạy ra ngoài.

"Cửu công chúa!"

"Cửu công chúa!"

Đoàn Cẩm Sơ và Gia Cát Toàn Cơ cùng khẩn trương kêu lên một tiếng, Gia Cát Toàn Cơ chần chờ một cái mới định đuổi theo, Đoàn Cẩm Sơ đã chạy theo trước hắn một bước: "Cửu công chúa! Ngươi chờ ta một chút! Cửu công chúa!"

"Toàn Cơ!"

Sở Vân Hách khẽ quát một tiếng, Gia Cát Toàn Cơ quay đầu lại, nhìn Sở Vân Hách ánh mắt có nhiều bất mãn, lại không nói ra.

"Toàn bộ lui ra!"

"Dạ, Vương gia!"

Một đám nha hoàn gia nhân bị đuổi xuống, Sở Vân Hách ngồi trở lại trong ghế, nhìn chằm chằm Gia Cát Toàn Cơ hỏi thẳng: "Ngươi thích Đan Đan?"

"Ặc. . . . Không có đâu! Ta không có thích đâu! Ta chỉ là thấy nàng thật đáng yêu! Ta. . . .!" Gia Cát Toàn Cơ ngẩn người, bối rối chớp chớp mắt, giọng lại hoang mang nói lí nhí: "Sẽ không có đâu! Công chúa tướng mạo kim quý, nhất định tương lai gả cho người không tầm thường! Giữa lông mày nàng có một nốt chu sa, chính là tướng Phượng mẫu, có ngày sẽ là mẫu nghi thiên hạ. . . .!"

"Toàn Cơ!" Sở Vân Hách chấn động trong lòng, thần sắc ngưng trọng: "Ngươi nói cái gì? Đan Đan có tướng Phượng mẫu, tương lai có thể là Mẫu Nghi Thiên Hạ?"

Gia Cát Toàn Cơ có phần ũ rũ gật đầu: "Đúng vậy! Lần đầu gặp nàng, ta đã bị kinh ngạc! Cho nên ngươi nói xem, cho dù ta thích nàng, thì phải làm sao đây? Ta không có mệnh đế vương, nàng lại có mệnh Phượng mẫu! Người thành nhân duyên, chắc chắn là người trong hoàng thất! Thiên Tố quốc thì không thể nào! Nhưng còn có tam quốc! Chẳng qua không biết chính xác là hoàng đế hoàng tử thái tử của nước nào. . . .!"

"Bắc Chu, Nam Chiếu, Đại Minh. . . .!" Sở Vân Hách tỉ mỉ lập lại, lặp lại suy tư: "Toàn Cơ! Ngươi đoán sẽ là nước nào đây? Tốt nhất là tuổi thích hợp! Đại Minh hoàng đế Mạc Kỳ Hàn năm nay đã bốn mươi ba tuổi rồi, hắn cùng với Lăng hoàng hậu tình cảm khăn khít, vả lại lục cung không phi, cho nên, chắc không phải là Mạc hoàng đế! Tân hoàng đế Nam Chiếu và Bắc Chu tuổi đều cách Đan Đan quá xa, chẳng lẽ là một hoàng tử nào đó của bọn họ?"

"Ai biết được? Ai. . .! Tóm lại không phải là ta, ta chỉ ở đây lo lắng hão thôi!" Gia Cát Toàn Cơ càng nói càng như đưa đám, ngừng một lát, đứng lên nói: "Ta cáo từ!"

"Toàn Cơ!" Sở Vân Hách đứng dậy, nhìn hắn, không nhịn được an ủi: "Có thể nữ nhân chân chính trong số mạng của ngươi còn chưa xuất hiện, thế nào sớm muộn gì nhất định cũng sẽ có!"

"Vương gia! Nếu Tiểu Sơ Tử không phải là nữ nhân định mệnh của ngươi, ngươi sẽ bỏ qua nàng, xoay người đi ở cùng nữ nhân định mệnh của ngươi sao?" tuấn nhan Gia Cát Toàn Cơ co quắp, hỏi ngược lại.

Sở Vân Hách ngẩn người, rồi lập tức lắc đầu: "Dĩ nhiên là không! Ta đã yêu nàng! Bất kể số mạng an bài thế nào! Ta chỉ cần một mình nàng!"

"Ừ!" Gia Cát Toàn Cơ gật đầu một cái, vừa chắp tay: "Ta đi!"

"Được! Ta tiễn ngươi đến đại môn!"

Mà trên cửa chính, Đoàn Cẩm Sơ đang chết sống lôi kéo Sở Lạc Dĩnh không buông tay ra, Sở Lạc Dĩnh tức giận muốn ra lệnh thủ vệ hai bên cưỡng chế lôi Đoàn Cẩm Sơ ra, nhưng nghĩ đến lời Sở Vân Hách nói, lại liều mạng nhịn xuống mà cắn răng nói: "Nô tài to gan! Nếu không buông ra, Bổn cung không làm bằng hữu với ngươi nữa!"

"Công chúa! Ngươi đừng tức giận! Bát ca ngươi sao lại không thích ngươi chứ? Là do hắn nhất thời buột miệng lỡ lời, ta bảo đảm hắn rất thích hoàng muội ngươi! Ngươi tới tìm hắn, không phải là muốn nhờ hắn giúp một tay sao? Ngươi bây giờ tức giận hồi cung, vậy hôn sự ngươi làm sao bây giờ? Ngươi thật muốn gả cho trưởng công tử Đại Tư Mã sao? Ngươi không phải muốn gả Mạc. . . . cái gì. . . kia sao?" Đoàn Cẩm Sơ lúc này thông minh không nói ra, điểm tới liền dừng, tận tình khuyên bảo.

"Ta. . . . ai ta cũng không lấy! Ta đây cả đời đều không thành thân!" Sở Lạc Dĩnh tức khóc, nước mắt "tí tách tí tách" rơi xuống, thần sắc rất thương tâm.

"Đan Đan!"

Một âm thanh quen thuộc từ sau lưng vang lên. Sở Lạc Dĩnh giận dỗi không quay đầu lại. Đoàn Cẩm Sơ như gặp phải cứu tinh, thở phào một hơi, quay đầu sang nói: "Người mau đưa công chúa về đi, nàng đang khóc!"

"Người nào, người nào khóc? Người nào khóc!" Sở Lạc Dĩnh trên mặt nước mắt chưa khô, lại quật cường quay lại mặt, từng tiếng chất vấn.

"Khụ khụ! Ngươi không có khóc, là ta khóc, có được hay không? Đan Đan công chúa, Đan Đan tiên nữ, chúng ta trở về nói được không? Ngươi muốn cho thủ vệ cười ngươi sao?" Đoàn Cẩm Sơ buồn bực, dụ dỗ công chúa này thật đúng là việc khó, thế nào cũng không dễ dàng bằng dụ dỗ nam nhân a!

Sở Lạc Dĩnh nghe xong, liền nghe tiếng gió đoán trời mưa trừng các thủ vệ: "Ai dám cười Bản Công chúa, bản công chúa cắt đầu lưỡi của hắn!"

Lời này vừa nói ra, tất cả thủ vệ đều cúi đầu: "Nô tài không dám!"

"Đan Đan! Càn quấy gì đấy!" Sở Vân Hách một bước tới, tuấn nhan âm trầm: "Muội lớn rồi, Bát ca ta đây nói không nghe quản không được, đúng không? Nếu còn tùy hứng, thì lập tức trở về cung, sau này không cho bước vào Bát vương phủ một bước!"

"Bát ca!" giọt lệ oan ức Sở Lạc Dĩnh rơi nhanh hơn, nghiêng mặt đi không nhìn Sở Vân Hách, cũng cắn chặt môi không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Gia Cát Toàn Cơ thở dài, thong thả đi đến, nhẹ giọng nói: "Công chúa, Bát Vương gia luôn luôn thương hoàng muội, hắn che chở Tiểu Sơ Tử là do có nguyên nhân, ngươi không biết chân tướng, hiểu lầm hắn! Trở về đi thôi, có tâm sự gì cùng Bát Vương gia tỉ mỉ nói một chút, hắn sẽ đem hết toàn lực giúp cho ngươi."

Dứt lời, lại hướng Sở Vân Hách chắp tay, sau đó liền bước ra đại môn.

Sở Vân Hách đưa tay dắt một tay Sở Lạc Dĩnh, lặng lẽ kéo nàng trở về. Sở Lạc Dĩnh thút thít, đi hai bước rồi, mới nhớ lại hất tay Đoàn Cẩm Sơ ra, nức nở nói: "Bản công chúa không muốn tên thái giám thối ngươi chạm tay của ta!"

"Trời ạ. . . . . .!" Đoàn Cẩm Sơ vỗ vỗ tay, không nói gì hỏi trời xanh: "Xem ra trên tay công chúa có thiếp vàng! Được rồi! Ta là thái giám thối! Ta không động vào ngươi! Vậy ta cũng không giúp ngươi đâu! Hừ!"

Nói xong, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thẳng người sải bước đi về phía trước, âm thầm cắn răng xin thề, chờ bổn thái giám quang minh chính đại làm Bát tẩu ngươi, xem bổn thái giám chỉnh ngươi thế nào!

Trở về Dự Viên, bởi vì bực bội, Đoàn Cẩm Sơ đá tung giày, lao lên giường lớn nằm, đưa lưng về phía hai huynh muội này, nhất thời quên ở trước mặt người ngoài nàng vẫn là thân phận nô tài, liền . . . .

"Này! Tiểu Sơ Tử! Sao ngươi có thể ngủ thẳng trên giường Bát ca? Ngươi. . . nô tài ngươi quá là. . . . . .!" Sở Lạc Dĩnh kinh ngạc trừng to mắt, ngón tay nhỏ bé chỉ vào Đoàn Cẩm Sơ, nói đến một nửa, gấp gáp quay nhìn về phía Sở Vân Hách đang thản nhiên, đột ngột nói: "Bát ca? Tiểu Sơ Tử và huynh, các người thật sự lại là. . . . . . Là đúng như Tam ca nói, loại quan hệ Nam Nam mến nhau kia sao?"