Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 81: Trận quyết chiến cuối cùng



Sự thật chứng minh Y Tư Tạp không có tài ăn nói. Anh ta nói đến tận lúc trời tối đen miệng đắng lưỡi khô mà vẫn không thuyết phục được Liệt Minh Dã. Chuyện kết bái sợ là sẽ không bao giờ. . . . . .

Thương thế của chủ công và mọi người đều đã khỏi hẳn, đại quân rời đến Triêu Dương trực tiếp áp sát Hoàng Thành. Hành quân tới chính giữa nơi hai thành giao chiến thì dừng lại, bởi trong không khí tràn ngập mùi máu tanh – mùi máu vào giữa trung tuần tháng bảy xông thẳng vào mũi, con đường phía trước chồng chất be bét máu thịt!

Liệt Minh Dã giục ngựa tiến lên. Con ngựa bước đi thong thả, tới chỗ huyết nhục thì dừng lại. . . . . . Đợi sau khi Liệt Minh Dã nhận ra liền tỏ vẻ kinh hãi, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, ngoắc tay.

Thấy thế, tôi mang theo nghi hoặc giục ngựa chậm rãi chạy đến. Tôi ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống. . . . . . vừa nhìn một cái tôi liền run lên, hít một hơi khí lạnh, “Á!” Máu thịt này là của một người bị bầm thây! Là Hoàng đế Long Triều đã biệt tăm tung tích suốt ba năm nay! Đây là sự chấn động quá lớn, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào cái xác đã không còn lành lặn mà không nói được tiếng nào. Ngoại trừ thân thể hắn ta bị giẫm nát, ngay cả đầu cũng như quả dưa hấu bị cắt thành hai nửa đều đặn, não văng đầy mặt đất. Cách giết người tàn nhẫn như vậy trên đời này chỉ có Đức Thân Vương mới làm được, cũng chỉ có hắn ta mới hận Hoàng thượng đến mức này!

“Chậc, thật là tàn nhẫn, ngay cả chết cũng không chừa lại chút tôn nghiêm.” Y Tư Tạp thúc ngựa tiến lên, vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu, “Ở Oa Tắc không có kiểu giết người bầm thây như thế này.” Giọng điệu của anh ta khiến cho những tướng sĩ còn lại đều kinh hãi, anh nhìn tôi… tôi nhìn anh.

Mặc dù tôi không thể tưởng tượng được lúc chết Hoàng thượng đau đớn đến mức nào, nhưng tôi vẫn có thể thấy được sự thống hận mãnh liệt từ trong đôi mắt trừng lớn của hắn ta.

“Tiến lên, cuộc chiến cuối cùng đang chờ chúng ta, sau trận chiến này chúng ta sẽ xưng bá thiên hạ!” Vẻ mặt Y Tư Tạp nghiêm túc, vung tay lên hô to.

“Quyết chiến! Quyết chiến! Quyết chiến!” Các tướng sĩ lập tức đáp lại một cách nhiệt tình vang dội.

Cổng lớn của Hoàng Thành đóng chặt – đây chính là cửa ải cuối cùng. Trên cổng thành xuất hiện rất nhiều tướng sĩ tay cầm nỏ, Đức Thân Vương đang làm vùng vẫy trước khi chết.

Y Tư Tạp cũng không muốn nhiều lời, tướng sĩ quân ta nào nỏ, nào đá, nào thuốc nổ đồng loạt xông lên, phá cửa, bắc thang. Chỉ trong một thời gian ngắn mà khói lửa rợp trời, chiếm giết hỗn loạn!

Từng giây từng phút trôi qua, cứ mấy giây qua đi lại có vài tướng sĩ ngã xuống, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí xông thẳng vào mũi, thảm thiết không lời nào diễn tả được. Biết rõ sẽ chết nhưng các tướng sĩ vẫn dùng máu thịt của mình để liều chết chiến đấu cho sự nghiệp xưng bá thiên hạ! Đây chính là sức mạnh của sự đoàn kết, tất cả bọn họ đều có chung một niềm tin vậy nên đã tạo ra được sức mạnh đoàn kết đáng sợ nhất!

Thành bị công phá, tường thành sụp đổ, dưới sự chỉ huy của Y Tư Tạp, tướng sĩ tràn vào như sóng triều, những kẻ trở thành vong hồn dưới đao thương nhiều không đếm xuể. Từng dòng máu nóng vẽ một đường vòng cung trong không trung, ngập tràn trước mắt, kích thích con ngươi và não bộ, để rồi từng giọt từng giọt thấm sâu vào tận đáy lòng! Trong thành ngập tràn hơi thở của sự chết chóc, nơi nơi đều là tử thi.

Khi chúng tôi chém giết vào đến hoàng cung thì Liệt Minh Dã đã xung trận lên trước, đối đầu với Đức Thân Vương một thân chiến bào màu tím đang ngồi trên lưng ngựa. Dưới ánh sáng mặt trời, song giản và kim tiễn tản ra khí lạnh thấu xương! Chúng tôi đều siết dây cương, dừng ngựa, đứng quan sát từ phía xa. Trận quyết đấu định mệnh sau nhiều năm sắp được bắt đầu!

“Kiếp này Bổn vương chỉ hối hận một chuyện, đó chính là không giết chết ngươi.” Mặt Đức Thân Vương lạnh lùng, cười như không cười, sự thống hận trong mắt hắn ta đối với Liệt Minh Dã quá rõ ràng.

“Hừ!” Liệt Minh Dã cười lạnh, giọng điệu âm u tàn bạo, “Ta sẽ tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm giống ngươi đâu!” Con ngựa cảm thấy sát ý của cậu ấy liền tung vó hí dài.

Hai người không nói nhiều thêm nửa câu, mang theo đầy thù hận lao vào chiến đấu.

“Truyền lệnh xuống, phong tỏa tất cả cửa ra vào Hoàng Thành, thấy một người giết một người, thấy một cặp giết một cặp, bất kể đối phương là ai!” Y Tư Tạp vừa theo dõi trận chiến vừa quay đầu nói với Phong Thiên Tá.

“Vâng!” Phong Thiên Tá lĩnh mệnh, quay đầu ngựa lại, lập tức đi thi hành.

“Keng, keng, keng” Tiếng va chạm vang lên. Giản phải của Liệt Minh Dã bị kim tiễn của Đức Thân Vương khóa lại không nhúc nhích được. Liệt Minh Dã không né tránh, ngược lại còn vung giản trái lên đâm thẳng vào cổ họng hắn ta. Đức Thân Vương vội vàng ngửa người ra sau tránh giản, đồng thời rút kim tiễn về chắn trước ngực để đỡ đòn công kích thứ hai của Liệt Minh Dã. “Keng” đầu nhọn của giản đâm vào cán tiễn, tạo ra tiếng vang. Đức Thân Vương vung tiễn phản kích, đầu tiễn quét về phía Liệt Minh Dã. Liệt Minh Dã ngửa đầu ra sau, đầu tiễn quét qua sống mũi cậu, nhưng cậu né rất nhanh và chuẩn, kim tiễn không thể làm cậu bị thương. Sau khi Liệt Minh Dã tránh đòn, thân thế nhanh như chớp dựng thẳng lại, vung song giản lên đâm về phía Đức Thân Vương. Đức Thân Vương xoay tròn kim tiễn để đỡ giản, đồng thời vội vàng thúc vào bụng ngựa khiến nó lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Giao chiến lần đầu tiên: bất phân thắng bại!

Nhưng lần này cũng đã làm tôi sợ hết hồn hết vía, những hình ảnh nguy hiểm khiến lòng bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi. Tôi nuốt nước miếng, tim đập loạn ‘thình thịch’!

Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương ghìm ngựa lại, từ từ di chuyển theo vòng tròn, trận giao chiến mới vừa rồi đã kích thích ý chí trong cơ thể hai người. Hai cặp mắt đầy những tia máu, phóng ra sát ý!

“Ya a a a!!!” Hai người gào thét giục ngựa xông lên, “keng keng keng” tiếng binh khí va chạm, lần giao chiến thứ hai bắt đầu. Lần giao chiến này rõ ràng kịch liệt hơn so với lần trước đó, song giản và kim tiễn hơi rung lên, âm thanh khi hai binh va chạm vào nhau inh tai nhức óc, máu toàn thân sôi trào.

Tôi cảm thấy màn chém giết trước mắt còn mạo hiểm kích thích hơn cả phim bom tấn. Mỗi một chiêu kia đều kích thích các tế bào trong cơ thể, khiến cho chúng sục sôi, sôi trào mãnh liệt!

“Vút” một luồng gió sắc bén, mũi kim tiễn chém xuống, mang theo sức mạnh có thể chém bay đầu Liệt Minh Dã. Liệt Minh Dã thân kinh bách chiến(*), đã sớm được rèn luyện trên chiến trường, sao có thể để hắn ta được như ý! Cậu ấy lập tức bắt chéo song giản thành hình chữ thập đỡ lấy kim tiễn, đỡ đòn rất chính xác, vừa vặn kẹp chặt phần tiếp giáp giữa lưỡi và chuôi kim tiễn. Đức Thân Vương không thu kim tiễn về, hai người cứ giằng co như vậy. Hai cặp mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào đối phương, càng nhìn con ngươi càng trở nên đỏ sậm. Hai con ngựa không chịu nổi áp lực từ hai người đang di chuyển thành tròn vòng. Chúng vừa di chuyển, vừa thở phì phò, vừa cúi đầu hí, một đen một trắng tạo thành hình ảnh đối lập rõ rệt, vô cùng kích thích thị giác!

(*)Thân kinh bách chiến: người đã trải qua nhiều sóng gió đấu tranh, người có nhiều kinh nghiệm

Hai người duy trì thế kìm kẹp lẫn nhau, lật người nhảy xuống ngựa, tiếp tục chiến đấu trên mặt đất. Giản và tiễn vun vút như những cơn sóng mãnh liệt đánh thẳng vào tâm hồn những người chứng kiến, khiến mọi người run rẩy!

“Cộp cộp cộp…” Tiếng tiếng bước chân từ những bậc thang dài phía trên truyền tới tới. Tôi đưa mắt nhìn lên thì thấy Mục Ân Húc đã lâu không gặp đang ôm bụng, bước từng bậc thang xuống. Trời ơi, cô ấy mang thai! Cái bụng kia đã lớn lắm rồi, sợ rằng sắp tới ngày sinh!

Mục Ân Húc xuống tới nơi mà mặt đầy sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt khiến lòng người thắt lại, đây là người con gái tuyệt sắc khi xưa ư? Không phải nữa rồi! Khi còn chừng ba bậc thang nữa là đến mặt đất thì Mục Ân Húc dừng lại, tay trái ôm bụng, tay phải vịn lan can bằng đá cẩm thạch chăm chú theo dõi cuộc chiến, thân thể gầy yếu khẽ run.

Tôi thu hồi sự hãi, không nhìn cô ấy nữa mà tiếp tục chú ý đến tình hình chiến đấu hiện tại. Lúc này Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương đang đánh trận chiến sinh tử khó phân thắng bại, tôi làm gì còn hơi sức đâu mà đi bận tâm đến việc khác.

Liệt Minh Dã đâm rách một chiếc vảy trước ngực chiến giáp của Đức Thân Vương. Vảy rơi xuống bị văng ra khỏi trận chiến, chao liệng trong không trung gợi lên vẻ cô tịch, hiu quạnh. Đức Thân Vương đánh về phía tim Liệt Minh Dã, Liệt Minh Dã bắt ngang song giản lại, “Keng” một tiếng chặn tiễn của hắn ta. Hai bên so tài, giản và tiễn cùng đồng thời di chuyển hỗn loạn, “Ya aa….” Đức Thân Vương hét lên một tiếng, đẩy song giản của Liệt Minh Dã ra, dùng tiễn đâm về phía cậu ấy. Liệt Minh Dã vừa lui về phía sau, vừa lấy giản ngăn cản. Kẻ công người thủ khiến tôi hoa hết cả mắt. Tôi dụi dụi hai mắt, lắc lắc đầu vài cái, khi nhìn lại trận chiến đã có chuyển biến mới, chỉ thấy Liệt Minh Dã tung người bay lên, xoay người trên không, rơi xuống phía sau lưng Đức Thân Vương, sau khi hai chân chạm vừa chạm đất, cậu ấy nhanh như chớp vung giản chém xuống, hung bạo cắt chiến giáp màu tím thành hai nửa! Giáp rơi, Đức Thân Vương kinh hãi, vội vàng xoay người vung tiễn. “Keng” một tiếng, tiễn của hắn ta không đánh trúng đầu Liệt Minh Dã, mà ngược lại, đánh vào song giản tạo ra âm thanh chói tai kinh người!

Tôi lấy tay che miệng, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh. Màn vừa rồi quá dọa người, nếu Liệt Minh Dã phản ứng chậm nửa nhịp là lập tức bị đánh bể đầu, đi đời nhà ma!

Theo thời gian trôi đi, cuộc chiến giữa hai người càng gay cấn. Thời tiết nóng nực, hai người họ đã đánh được một lúc lâu, quần áo trên người đã ướt sũng mồ hôi. Hai người đồng thời ném binh khí xuống đất, đồng thời cởi bỏ quần áo ướt ra để lộ nửa người trên cường tráng khỏe mạnh.

“Phi!” Liệt Minh Dã quay sang trái nhổ nước bọt, xoay cổ, một chân hất song giản lên cầm trong tay, đợi Đức Thân Vương thu hồi kim tiễn xong mới tiếp tục giao chiến.

Hai người họ đánh từ trên lưng ngựa xuống dưới mặt đất, từ dưới mặt đất đánh đến khi đã có máu chảy. Cuộc chiến đấu này đã được đẩy đến đỉnh cao vô tận, chấn động lòng người, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được!

“Ưm. . . . . .” Mục Ân Húc không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt này, rên một tiếng, khom lưng ôm bụng đi xuống, vẻ mặt hết sức khổ sở, nhìn dáng vẻ của cô ấy sợ là đã động thai rồi.

Chung quy vẫn là tỷ muội tình thâm, Mục Liễu Nhứ nhảy xuống ngựa xông lên phía trước đỡ Mục Ân Húc, lo lắng gọi nhỏ, “Muội muội!”

Mục Ân Húc tựa vào trong ngực Mục Liễu Nhứ, nở một nụ cười miễn cưỡng. Ánh mắt cô ấy chợt lóe, không nói gì thêm nữa, gắng gượng chống đỡ tiếp tục theo dõi trận chiến giữa Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương.

Mặt trời dần lặn về hướng tây. Giữa trưa, ánh mặt trời chói trang dần dịu xuống, cuộc kịch chiến kéo dài hai canh giờ giữa Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương cũng đi đến hồi kết. “Phập” một tiếng, song giản đâm vào hai bên ngực trái phải của Đức Thân Vương, toàn bộ cuộc chiến đều ngừng lại ở giây phút này. Đức Thân Vương khạc ra một ngụm máu tươi, kim tiễn trong tay rơi xuống đất, ý chí chiến đấu lúc trước cũng theo đó mà tan biến.

“Không . . . . . ” Mục Ân Húc kêu lên một tiếng thảm thiết. Cô đẩy Mục Liễu Nhứ ra, chạy về phía Đức Thân Vương.

Liệt Minh Dã thấy thế, đột nhiên rút song giản về, lui sang một bên, nhìn Đức Thân Vương lảo đảo ngã xuống đất.

“Thất ca!” Mục Ân Húc nhào tới bên cạnh ôm lấy Đức Thân Vương đang chảy máu không ngừng, nước mắt tuôn như suối.

Đức Thân Vương thở hổn hển ngước nhìn cô ấy, trên môi là nụ cười yếu ớt.

“Thất ca, chàng không thể chết được, khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau! Khó khăn lắm mới có được đứa con này! Con của chúng ta còn chưa ra đời, chàng còn chưa đặt tên cho nó, chàng còn chưa dạy nó học chữ, binh pháp võ công. . . . . .” Mục Ân Húc ôm Đức Thân Vương khóc đến đứt từng khúc ruột, lời nói ngắt quãng, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng trắng bệch hơn.

Đức Thân Vương muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phun ra máu tươi ho khan dữ dội, “Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Hắn ta nâng cánh tay không ngừng run rẩy lên, Mục Ân Húc vội vàng nắm lấy, “Ta. . . . . . Thất thua rồi. . . . . . Thua hoàn toàn . . . . . . Nàng có xem thường ta. . . . . . không. . . . . .”

“Không hề! Ở trong lòng thiếp, chàng mãi mãi là người mạnh nhất, giỏi nhất, không ai có thể so sánh được với chàng!” Mục Ân Húc lắc đầu quầy quậy, nước mắt của cô ấy như chuỗi hạt châu bị đứt dây, không ngừng rơi xuống.

Đức Thân Vương cười, cho đến giấy phút cận kề cái chết trong mắt hắn ta mới không còn chứa hận thù. Hắn ta cười lau đi nước mắt trên mặt Mục Ân Húc, cười rồi lại phun ra vài ngụm máu tươi đỏ thẫm chói mắt.

Bộ dáng này của hắn ta rõ ràng là sẽ không thể sống nổi. Mục Ân Húc đột nhiên hất tay hắn ra, trong đôi mắt ngập nước là quyết tâm sống chết có nhau. “Thất ca, dù sống dù chết thiếp đều muốn ở bên cạnh chàng! Kiếp này thiếp không có duyên trở thành vợ chàng, kiếp sau nhất định thiếp sẽ đợi chàng xuất hiện, đến lúc ấy, chàng vẫn sẽ yêu thiếp chứ? Vẫn sẽ nguyện ý lấy thiếp làm vợ chứ?”

Đức Thân Vương cười hết sức dịu dàng, vô cùng dịu dàng, dùng hơi thở nói đứt quãng, “Ta sẽ yêu nàng. . . . . . Ta sẽ. . . . . . cưới nàng. . . . . . Đời này hai ta vô duyên. . . . . . Kiếp sau cho dù. . . . . . Thế nào đi chăng nữa ta cũng không. . . . . . Buông tay nàng. . . . . . Ra. . . . . .”

Mục Ân Húc cười, sống không lưu luyến, chết không hối tiếc, chỉ thấy cô ấy lấy tốc độ nhanh như chớp cầm kim tiễn trên mặt đất lên, đâm vào cái bụng đã lớn của mình mà không hề do dự!

Thấy thế, tôi liền thét lên! Trong bụng cô ấy là đứa trẻ vẫn chưa chào đời mà, sao cô ấy có thể ra tay kiên quyết như vậy?!

Không chỉ có tôi giật mình, mà những người khác cũng đều kinh hãi.

Mục Ân Húc vừa hộc máu, vừa dịu dàng nắm lấy bàn tay tái nhợt của Đức Thân Vương. Cô ấy nhịn đau, dùng hơi sức cuối cùng nói, “Một nhà ba người chúng ta. . . . . .. . . . . . Cùng nhau tới âm tào địa phủ. . . . . . Kiếp sau, chúng ta sẽ lại làm cha mẹ. . . . . . Của đứa bé này. . . . . .” Mục Ân Húc kéo tay Đức Thân Vương đặt lên cái bụng nhuốm đầy máu của chính mình.

Khóe miệng Đức Thân Vương cười khẽ, tựa vào trong ngực cô ấy từ từ nhắm hai mắt lại, bàn tay đặt trên bụng cô ấy cũng dần dần trượt xuống.

Mục Ân Húc dốc hơi tàn, nắm lấy bàn tay trượt xuống của hắn để mười ngón tay đan vào nhau. Cô ấy cúi đầu xuống run rẩy hôn môi hắn, sau đó thân thể nghiêng dần ngã xuống đất, mỉm cười ra đi. Máu tươi ở thân dưới nhuộm đỏ hoàng cung, dần tràn về phía tôi, xen lẫn tiếng gào thét khàn cả giọng. . . . . .

“Không!!!” Mục Liễu Nhứ thất thanh hét lên, hai chân mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất mà gào khóc thảm thiết. Tỷ muội xa cách nhiều năm cuối cùng lại âm dương cách biệt.

“Huhu…” Tôi dùng tay che miệng, lại một đứa trẻ chưa được nhìn thấy ánh sáng của thế gian này đã phải chết non. Trái tim thật đau đớn! Đau đớn vô cùng! Mục Ân Húc quá dứt khoát, không chừa cho cốt nhục của mình một cơ hội được sống! Quả thật cô ấy và Đức Thân Vương là ‘mệnh uyên ương’, yêu nhau lại không thể đến với nhau, nhưng người đã chết thì làm gì còn có kiếp sau nữa chứ? Chết là hết, sẽ không còn bất cứ cơ hội nào gặp lại nhau cả! Khó khăn lắm họ mới có được giọt máu này nhưng lại tự tay đoạt đi sinh mạng ấy, tôi không thể đồng tình với cách làm như thế! Tôi đau lòng đến không từ nào diễn tả được, chỉ biết nằm trên lưng ngựa khóc, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ tuyệt đối không thể nhẫn tâm như vậy!

Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng khóc của tôi và Mục Liễu Nhứ. Liệt Minh Dã xoay người lên ngựa ôm chặt tôi vào ngực, tôi dựa vào ngực cậu ấy nhưng vẫn không kìm được nước mắt. Vì thiên hạ, vì quyền lợi, đã có quá nhiều đứa trẻ phải bỏ mạng, những sinh mạng mới hình thành đều vô tội, vì sao trời xanh lại tàn nhẫn vô tình như vậy?! Vì sao không cho chúng một cơ hội được sống?!

Bi ai trải rộng khắp hoàng cung không có tình người này, tiếng khóc thảm thiết kéo dài không dứt. . . . . .

Cuộc chiến tranh kéo dài đến năm năm đã hạ màn kết thúc. Kế hoạch ‘Oa Tắc xưng bá thiên hạ’ toàn thắng, phàm là kẻ có liên quan đều bị xử tử, nhổ cỏ tận gốc.

Tất cả các tướng sĩ còn sống sót sau cuộc chiến đẫm máu đều ôm nhau, lệ rơi đầy mặt vì thời khắc huy hoàng mà họ mong chờ bấy lâu, tiếng hoan hô vang dội. Bọn họ hô to tên Y Tư Tạp không biết bao nhiêu lần, một tiếng rồi lại một tiếng. Y Tư Tạp đứng trước điện cúi đầu nhìn những tướng sĩ đang kích động, trên môi là nụ cười nhẹ, đoạt được thiên hạ nghĩa là trọng trách trên vai anh ta đã được tháo xuống.

Cuộc chiến giành thắng lợi, nhưng lòng tôi không thể nào yên bình được. Hành động Mục Ân Húc tự tay giết bào thai trong bụng khiến tim tôi không ngừng run rẩy. Liệt Minh Dã ôm tôi thật chặt, nhíu mày, không hề nói gì. Cậu ấy vì lão tướng quân và sáu mươi vạn đại quân mà báo thù, nói thật, tôi cho rằng Đức Thân Vương nhất định phải chết, hắn ta phải trả giá cho những hành động việc làm của mình. Nhưng cái chết của hắn ta lại dẫn đến việc Mục Ân Húc tự sát, khiến cho bào thai trong bụng chết non, điều này khiến lòng cậu ấy dù ít dù nhiều cũng có chút đau đớn. Cậu ấy là người ân oán phân minh, tuyệt đối không phải là kẻ lạm sát người vô tội!

Phóng tầm mắt nhìn nơi nơi đều là màu đỏ, máu chảy thành sông, hoàng cung trải qua trận tắm máu để nghênh đón vị tân chủ nhân thống trị nó. Một vương triều mới bước sang một trang mới sau cuộc tỷ thí giữa Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương!



Không cần tiếp tục đánh trận, nhưng những việc cần làm vẫn còn rất nhiều. Tôi không chịu nổi rảnh rỗi nên tiến hành sửa sang lại hoàng cung. Bên trong bên ngoài ngoài, phía trước phía sau, đợi xử lý thỏa đáng mọi việc thì đã là hai tháng sau rồi.

Vào khoảng cuối tháng chín, Y Tư Tạp cung nghênh Quốc vương Oa Tắc chuyển tới Hoàng Thành xưng đế. Anh ta là một người tốt, lại rất hiếu thuận với cha. Với binh lực hiện tại của anh ta cùng với những tướng sỹ trung thành với mình, anh ta tự mình xưng đế là chuyện hoàn toàn có thể, nhưng anh ta lại vui mừng gửi thư về nước, mời cha mình đến tiếp quản thiên hạ. Qua đó có thể thấy được, thái độ làm người của Y Tư Tạp đều thấu đáo cả hai mặt, không giữ lại bất kỳ thứ gì không phù hợp.

Quốc vương Oa Tắc đáng sợ là người duy nhất trong cuộc chinh chiến này, không làm gì mà vẫn có được thu hoạch, dễ dàng đoạt được thiên hạ. Nếu sau này khi ông ta mất đi không truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Y Tư Tạp thì cứ mà chờ xem, người trong cả thiên hạ đều sẽ đứng lên tạo phản, lật đổ vương triều của ông ta!

Vẫn luôn bận rộn, nay rốt cuộc tất cả đều đã kết thúc, có thể thở phào một hơi. An tâm rồi, toàn bộ trọng trách trên vai đã được tháo xuống, cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhàng hơn.

Liệt Minh Dã nhắm hai mắt ngâm mình trong thùng, còn tôi giúp cậu lau người. Từ lúc cuộc chiến tranh bắt đầu thấm thoát đã năm năm, cậu đã trưởng thành thật rồi, từ thiếu niên ngây ngô trở thành một người đàn ông chín chắn, trên người cậu không thể tìm được chút trẻ con non nớt của ngày xưa nữa.

Tôi không kiềm chế được mà vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cậu ấy, những năm tháng tang thương đã in dấu giữa hàng lông mày. Ngũ quan sâu sắc, tuấn mỹ tuyệt luân, mày kiếm dài phát ra khí phách tinh anh và nghiêm nghị, da thịt màu đồng cho thấy hương vị đàn ông đầy mạnh mẽ! Đầu ngón tay tôi khẽ vuốt hàng lông mày, mắt, mũi, môi của cậu ấy, dọc theo đường cong ở cổ đi xuống phía dưới, lướt qua xương quai xanh khêu gợi, lồng ngực rắn chắc. . . . . . Thật không thể tin được, Liệt Minh Dã hoàn mỹ như vậy lại chính là người đàn ông của tôi!

Khi đầu ngón tay tôi lướt qua lồng ngực cậu ấy muốn tiếp tục lướt xuống dưới thì cậu ấy bất ngờ bắt lấy bàn tay không an phận của tôi, hai mắt đang nhắm đều mở ra.

Thấy thế, tim tôi giật thót, luống cuống nhìn cậu.

“Ta nói rồi, nếu lại quyến rũ ta nữa thì ta sẽ không cho nàng cơ hội nói ‘ngừng’ đâu.” Ánh mắt cậu ấy kết hợp với giọng nói càng ngày càng trầm, cậu ấy nắm tay tôi rất chặt, trong đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm bốc lên hai ngọn lửa dữ dội.

Tôi nuốt nước miếng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng đưa lưỡi liếm môi. Hành động này trong mắt cậu ấy trở thành quyến rũ. Cậu ấy dùng sức lôi tôi ngã vào thùng gỗ. Tôi sợ hãi kêu lên đồng thời ngã vào ngực cậu ấy. Cậu ấy nắm hai vai tôi, đẩy tôi tới bên thành thùng, rồi cúi đầu khóa chặt môi tôi. Tôi dựa vào thành thùng, hơi thở lập tức trở nên dồn dập, thân mật ở trong nước khiến cơ thể tôi run rẩy.

Từng lớp quần áo bị cởi ra, tôi thản nhiên ôm lấy cậu ấy. Chúng tôi hôn môi nhau, làm bùng cháy ngọn lửa tình cảm mãnh liệt nguyên thủy nhất. Nước tắm theo sự đụng chạm của cậu ấy sóng ra ngoài, tràn trên đất. Tôi vịn vai cậu ấy, ngửa đầu rên rỉ thở dốc. Trong không gian thùng gỗ thu hẹp, chúng tôi tìm tòi lẫn nhau, khuấy đảo kích động mà kịch liệt!

Động tác của cậu ấy đột nhiên nhanh hơn khiến toàn thân tôi run rẩy. Tôi ôm chặt lấy cổ cậu tiếp tục rên rỉ. Khi động tác của cậu ấy trở nên mãnh liệt tôi chỉ có thể há miệng thở nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Cậu ấy gầm nhẹ một tiếng, tôi há miệng cắn đầu vai cậu ấy, sống lưng thẳng tắp, rên rỉ. Ham muốn của cậu ấy tăng vọt, động tác điên cuồng mãnh liệt, đẩy cả hai chúng tôi lên cao trào, tận tình phóng thích!

Nước tắm dao động, tiếng nước chảy không dứt, tôi nằm trên người cậu ấy thở dồn dập mà không thể tin được sự điên cuồng mới vừa rồi là sự thật. Cảm giác kỳ diệu đến không thể tưởng tượng nổi!

Cậu ấy gặm cắn đầu vai trơn bóng của tôi, hơi thở nóng rực khiêu khích thân thế vừa mới đạt đến cao trào của tôi. Tôi nâng khuôn mặt của cậu ấy lên, chủ động hôn môi cậu ấy, phần eo không tự chủ được mà vặn vẹo. Cậu ấy kinh ngạc cùng hưng phấn, nắm chặt eo tôi đoạt lấy tôi lần thứ hai. . . . . .

Chúng tôi làm liên tục ba lần, nước tắm còn dư lại không nhiều, tôi mệt mỏi đến nỗi không nâng nổi một ngón tay. Cậu ấy đứng dậy bước ra khỏi thùng gỗ, trải khăn xong xuôi mới ôm tôi lên từ thùng nước lên nhẹ nhàng đặt xuống giường, tự mình lau thân thể giúp tôi. Tôi ngượng ngùng xoay tầm mắt nhìn về phía bên cạnh, càng ngày cậu ấy càng dịu dàng, càng ngày cậu ấy càng biết cách chăm sóc tôi rồi.

Cậu ấy lau khô thân thể tôi rồi đến thân thể mình, sau đó quăng khăn bông lên giá rồi trèo lên giường. Cậu ấy mở chăn mỏng ra đắp lên hai thân thể trần trụi, vươn tay kéo tôi vào trong lòng.

Tôi rũ mi không dám nhìn vào đôi mắt chứa đầy tình yêu nóng bỏng của cậu ấy, tim đập thình thịch, mặt đỏ tía tai.

“Ta không có bất kỳ năng lực chống cự nào đối với nàng. Nếu không muốn sau mỗi lần đều mệt mỏi như vậy, thì trước khi nàng quyến rũ ta phải suy nghĩ đến hậu quả.” Cậu ấy dùng giọng khàn khàn ghé vào tai tôi mỉm cười nói, nói xong còn xấu xa dùng đầu lưỡi liếm vành tai tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cảm giác tê dại từ vành tai truyền khắp tứ chi. Tôi cắn môi, cố gằng để không phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, chỉ biết vùi mặt vào trước ngực cậu không dám lên tiếng. Tôi hối hận vì đã quyến rũ cậu ấy. Cậu ấy còn trẻ, sức khỏe dồi dào nào có nghĩ đến cảm nhận của ‘người già’ như tôi, thật may là chỉ có ba lần, nếu không ngày mai có thể rời giường hay không thì lại là vấn đề nghiêm trọng khác!

Bộ dạng tôi như vậy khiến cậu ấy cười như nắc nẻ, liên tục hôn lên trán tôi, sung sướng ôm tôi lăn lộn trên giường. Tôi không còn mặt mũi nào đi gặp người khác, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, để mặc cậu ấy muốn nổi khùng nổi điên thế nào thì tùy.

Hôm sau, mặt trời lên cao ba sào rồi tôi mới mơ mơ màng màng mở mắt, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt chính là đôi mắt dịu dàng như nước của Liệt Minh Dã. Mặt tôi đỏ lên, tặng cho cậu ấy một nụ hôn chào buổi sáng. Cậu ấy quấn lấy tôi, hôn tôi sâu hơn, cho đến khi tôi thở hồng hộc mới buông tha.

Tôi nhướng đôi mắt mờ mịt si ngốc lên ngắm nhìn cậu ấy, trái tim khó kiểm soát lại đập rộn lên. Cậu ấy nâng ngón trỏ, chạm nhẹ vào cánh môi sưng đỏ của tôi, cảnh cáo một cách xấu xa, “Nhắm đôi mắt câu hồn của nàng lại đi, nếu không ta đảm bảo nàng sẽ phải nằm trên giường cho đến lúc chạng vạng đó.”

Nghe vậy, tôi sợ hãi, vội vàng nhắm mắt laị. Cậu ấy bật cười hôn lên mặt tôi, dùng trán thân mật cọ nhẹ vào cổ tôi, sau một lúc lâu mới ngồi dậy, lấy ra hai bộ quần áo sạch sẽ trở lại.

Lúc mặc quần áo, tôi không dám nhìn cậu ấy, mà chỉ dám nhìn vào cái thùng gỗ – nơi chúng tôi đã hoan ái đêm hôm qua. Nước ở xung quanh thùng vẫn chưa khô hẳn, vẫn lưu lại hơi nước, bên trong gian phòng cũng tràn ngập hơi nước ẩm ướt. Hình ảnh kích tình đêm qua xuất hiện trong đầu, tôi bất ngờ quay lưng lại để che đi gò má nóng bỏng của mình. Biến đi, xấu hổ chết mất!

“Ta cực kỳ dũng mãnh, có phải không?” Cậu ấy ôm lấy tôi từ phía sau, miệng vừa mở ra là nói những lời hạ lưu không đứng đắn.

“Đáng . . . đáng ghét! Không được nói nữa!” Tôi trách móc, nhưng lại phát hiện ra lời nói không có lực, ngược lại còn lộ ra vẻ muốn mời chào.

“Hahaha…” Cậu ấy cười đầy xấu xa ngậm vành tai tôi, lẩm bẩm những từ ngữ ngọt ngào, “Ta yêu nàng. . . . . . rất yêu. . . . . . rất yêu. . . . . .”

Mũi tôi cay cay, vài giọt nước mắt rơi xuống. Sau nhiều năm như vậy cuối cùng cậu ấy cũng nói với tôi từ ‘Yêu’ kia! Kích động và xúc động, tôi bất ngờ xoay người lại ôm lấy hông cậu ấy, khóc thút thít trong ngực cậu ấy, “Em cũng yêu chàng, yêu chàng nhiều hơn cả tưởng tượng của chàng!”

“Đồ ngốc, chuỗi ngày hạnh phúc của chúng ta vẫn còn ở phía sau, khóc cái gì chứ.” Cậu ấy đau lòng nâng khuôn mặt tôi lên lau đi nước mắt. Cậu ấy dịu dàng hôn lên đôi mắt đẫm nước của tôi, ngập tràn tình yêu ôm tôi vào lòng, thật ngọt ngào, thật ấm áp. Có được tình yêu của cậu ấy, đoạt được trái tim cậu ấy, dẫu cho sau khi chết hồn bay phách tán tôi cũng mãn nguyện!

Cái ôm an ủi. Đợi cho tâm trạng kích động bình tĩnh lại chúng tôi mới cùng nhau nắm tay nhau bước ra khỏi phòng.

Cháo, bánh bao hấp, món xào. Tôi, Liệt Minh Dã, Tiểu Thương Sí, Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ, Thảo Hồ cùng ngồi quây quần dùng bữa. Đúng lúc này, Nhiếp Quang hỏi, “Minh Dã, tiểu muội, hai người có dự định gì cho sau này chưa?”

Nghe vậy, tôi và Liệt Minh Dã nhìn nhau. Cậu ấy gật đầu với tôi, tôi để đũa xuống nhìn mọi người xung quanh bàn ăn, nói cho họ biết tâm nguyện “Giàu nhất thiên hạ” của mình.

Sau khi nghe xong, Nhiếp Quang vỗ đùi khen, “Được! Tiểu muội rất có chí khí!”

“Đại ca thì sao? Vẫn muốn ở lại triều làm quan à?”

Anh ta xua tay, trả lời một cách kiên định, “Ta đã chán ghét sự tranh giành đấu đá trong triều đình lắm rồi, mấy năm qua nam chinh bắc chiến đã đủ, ta cũng muốn tạo cho mình một cuộc sống bình thường, tự do tự tại.”

“Thật hay quá!” Tôi vỗ bàn, khiến những mọi người khác kinh ngạc, không hiểu gì nhìn tôi. Mà tôi thì lại cười đến run cả người, “Chúng ta đều không có ý định làm quan, không bằng đợi sau khi từ biệt Y Tư Tạp, chúng ta sẽ rời khỏi Hoàng Thành để hợp tác làm ăn buôn bán. Muội thấy Triêu Dương cũng không tệ, phong cảnh tuyệt đẹp, phố xá sầm uất, là một nơi làm ăn rất tốt!”

Đề nghị của tôi được mọi người tán thành, chỉ có Thảo Hồ chuyển sắc mặt vui mừng thành ủ rũ cúi đầu buồn rầu nói, “Ta chỉ biết y thuật thôi, làm gì bây giờ?”

“Ngốc quá! Y thuật của huynh cao siêu như vậy đương nhiên là phải mở một y quán cứu trợ dân chúng bị bệnh rồi!” Tôi đấm ngực giậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ha, đúng rồi! Ta có thể mở y quán!” Anh ta bừng hiểu ra, hai mắt sáng lên, nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền đáng yêu, cực kỳ đẹp mắt!

“Mẹ, mẹ, vậy con sẽ làm gì ạ?” Tiểu Thương Sí thấy chúng tôi đều đã có việc để làm nên nóng nảy, lắc lắc cánh tay của tôi vội vàng hỏi, như thể sợ rằng tôi sẽ quên mất thằng bé.

“Con ấy hả, tiểu quỷ thông minh, con sẽ theo cha con đọc sách, viết chữ, luyện võ, học việc buôn bán. Mẹ muốn rèn rũa con từ khi còn nhỏ! Ha ha, con thông minh như vậy, trong tương lai nhất định sẽ vượt qua cha con….” Tôi cười híp cả mắt lại xoa đầu thằng bé, rồi hôn thật mạnh lên trán nó.

“Hay quá! Hay quá! Cuối cùng con cũng có thể được học võ công rồi, con muốn vượt qua cha! Vượt qua cha!” Thằng bé hưng phấn nhảy nhót, giơ cao hai hay nhiệt tình hoan hô, đôi mắt trong sáng lóe lên tia sáng rực rỡ.

“Ha ha…” Liệt Minh Dã gật đầu liên tục, chỉ cười mà không nói. Giờ cậu đã trưởng thành rồi, sẽ không giận dỗi với một đứa bé như trước kia nữa.

“Nhanh dùng bữa thôi! Sau khi ăn xong, hai người hãy vào cung từ biệt Y Tư Tạp, rồi nói với anh ta để cho chúng ta nhiều ngân lượng một chút để làm vốn liếng! Ha ha… có tiền rồi, ha ha… ha ha ha…” Chưa bắt đầu sự nghiệp mà tôi đã hưng phấn không thôi, cười không ngừng.

Vẫn biết Y Tư Tạp sẽ cho chúng tôi ngân lượng, nhưng không nghĩ rằng lại nhiều đến như vậy! Tôi nghẹn họng nhìn trân trối vào những cái rương lớn, một rương, hai rương, ba rương . . . . . ba mươi rương! Có tới ba mươi rương lận!! “Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . .” Tay tôi run run chỉ vào rương tiền, kinh ngạc đến nỗi nói lắp bắp.

“Hai mươi rương vàng, mười rương bạc trắng, sao, có đủ không?” Liệt Minh Dã cầm tay tôi cười ‘ha hả’ hỏi. Tôi vội vàng gật đầu như giã tỏi, “Đủ đủ đủ, quá đủ ấy chứ!” Nhiều ngân lượng như vậy, mấy đời tiêu cũng không hết được!

“Lúc chúng ta đến chào từ biệt Y Tư Tạp, cậu ta liền đồng ý. Tiểu muội, muội có đoán được cậu ta đã nói gì với chúng ta không?” Nhiếp Quang cười híp mắt không ngậm miệng được.

Tôi tò mò hỏi, “Nói gì vậy?”

“Cậu ta nói thay vì giữ chúng ta làm quan trong triều không bằng để chúng ta đến sống trong nhân gian. Cậu ta tình nguyện bảo vệ tình cảm nhiều năm cũng không muốn sẽ có một ngày dẫm vào vết xe đổi của hoàng đế Long triều.”

Sau khi nghe xong, tôi dùng tay che miệng gia sức gật đầu. Y Tư Tạp là người thông minh nhất. Anh ta đã rút ra được bài học từ sự diệt vong thê thảm của Long triều, buông tay để cho chúng tôi đi. Nếu không ở lại triều thì vĩnh viễn là tình cảm tay chân đơn thuần. Nhưng nếu ở lại làm quan trong triều thì thật sự không biết lúc nào ‘thủ túc’ sẽ ‘tương tàn’! Cho dù tới lúc đó có tình nghĩa sâu nặng đến mấy cũng không ngăn lại được sự hấp dẫn của quyền lực!

Liệt Minh Dã ôm vai tôi dịu dàng an ủi, “Kết cục này tất cả đều vui vẻ, đừng khóc, đợi chúng ta dọn dẹp xong một vài thứ nữa rồi sẽ lên đường đến Triêu Dương định cư, biến ước mơ ‘Giàu nhất thiên hạ’ của nàng trở thành hiện thực!”

“Ừm!” Tôi đáp lại, bỏ tay che miệng xuống, vui vẻ ra mặt. Đúng, kết cục này tất cả đều vui vẻ. Về sau triều đình sẽ không còn có bất kỳ quan hệ gì với chúng tôi nữa! Dù sao Triêu Dương và Hoàng Thành cũng ở gần nhau, nếu như có nhớ thì sẽ trở về thành thăm, đúng vậy! Tôi ôm lấy cổ cậu ấy, ở trong lòng cậu ấy không ngừng lặp lại, “Giàu nhất thiên hạ”, tôi thực sự rất mong chờ!