Tu La Thiên Đế

Chương 145



Tả Vạn Tùng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Làm sao hắn cũng không ngờ được rằng, Tần Thiên lại dùng thời gian một nén nhang, luyện chế được nhiều đan dược như vậy.

"Đan dược mà hắn luyện chế, nhất định đều là đan được nhất phẩm, thậm chí là đan dược không được tính." Tả Vạn Tùng tự an ủi mình.

"Người này, thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt."

"Không ngờ rằng, luyện đan còn có thể chơi như vậy. Vẫn là cục của ta quá nhỏ."

"Hôm nay không uổng công đi chuyến này mà."

Mọi người chung quanh nghị luận ầm ĩ, trong giọng nói tràn đầy sự thán phục.

Qua hồi lâu, mọi người mới khôi phục vẻ bình tĩnh.

"Tần Thiên, ngươi luyện chế là đan dược gì?" Khang Vực hỏi.



Với tuổi tác và kinh nghiệm của ông ta đã có thể gặp biến mà không sợ. Nhưng mà, hôm nay Tần Thiên thể hiện tay nghề vẫn khiến cho Khang Vực kích động vạn phần.

"Kiếm nguyên đan." Tần Thiên trực tiếp nói đơn giản.

Lời vừa dứt, Tả Vạn Tùng liền bật thốt lên, nói: "Kiếm, kiếm nguyên đan, ta nói mà, nhất định là đan dược vớ vẩn.”

Nhưng mà rất nhanh, hắn liền phản ứng lại, cả kinh nói: "Ngươi nói gì? Ngươi luyện chế là kiếm nguyên đan?"

Kiếm nguyên đan là đan được có độ khó cao nhất trong số đan dược nhị phẩm. Cho dù Vạn Tùng dụng hết toàn lực cũng chưa chắc có thể luyện chế thành công chứ đừng nói là trong một khoảng thời gian ngắn nủi ở đây.

Lúc này, Khang Vực vội bước xuống, hắn nói với Tần Thiên: “Mau, mau đưa lão phu xem đan được của ngươi.”

Tần Thiên tùy tiện lấy ra một viên từ trong hai mươi viên đan dược.

Chỉ cần một viên đan dược thành phẩm, hắn coi như thông qua khảo sát.

“Viên… Phía trên viên đan được này có hai đường đan văn.” Khang Vực đầu tiên nhìn lập tức thấy hai đường vân, tiếp theo ông ta nhìn kĩ hơn, chắc chắn viên đan dược này, đúng là kiếm nguyên đan.

Lúc này, những người khác bên trong phòng luyện đan cũng đều cảm khái vạn phần.

Tần Thiên lại luyện chế được kiếm nguyên đan hai vân.

Chỉ một điểm này thôi cũng đã vượt qua những người khác.



"Tần Thiên, có thể cho ta xem những viên đan được khác mà người điều chế ra được không?” Âm thanh của Khang Vực có chút kích động nói.

Sau khi Tần Thiên trầm ngâm chốc lát, cuối cùng gật đầu một cái.

Khang Vực cẩn thận một kiểm tra, trong số mười chín viên đan dược còn dư lại có hơn phân nửa là kiếm nguyên đan hai đường vân, số còn lại là ba đường vân.

“Chuyện này, quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Cho dù lão phu tự mình ra tay cũng chưa chắc đã có thể làm được như ngươi.” Khang Vực khiếp sợ nói.

Mặc dù hắn đã đạt đến luyện đan sư tứ phẩm, nhưng mà, kinh nghiệm và thủ pháp luyện đan của hắn kém xa Tần Thiên.

Nếu như nói ông ta có điểm nào mạnh hơn Tần Thiên thì đó chính là ở năng lực thần hồn.

"Tần Thiên, thầy của ngươi là ai?" Khang Vực không kiềm được hỏi.

Nghe vậy, Tần Thiên lắc đầu một cái, thành tựu tu luyện của hắn đều là do tích luỹ từ đời trước, nào có thầy nào.

“Ngươi nói ngươi không có thầy? Điều này sao có thể?"

“Theo ta biết, bất kì một vị đan sư nào cũng muốn có một người chỉ đường. Chẳng lẽ ngươi là thiên tài trời ban.” Khang Vực kinh ngạc nói.

“Thiên tài trời ban thì chưa dám nói.” Tần Thiên lắc đầu nói.

Khang Vực trầm ngâm chốc lát, giống như là đưa ra một quyết định trọng đại vậy, ông ta nói: “Lão phu đồng ý thu nạp ngươi làm đệ tử thân truyện, không biết, ngươi có đồng ý không?”

Trên thực tế, Khang Vực cũng nóng lòng yêu mến thiên tài.

Với thân phận địa vị của ông ta, nếu muốn thu nhận học trò, chỉ cần mở miệng thì sẽ có vô số những thanh niên ưu tú tràn vào cửa, cầu xin ông ta nhận làm đệ tử.

Nhưng mà, những năm này, Khang Vực bế quan tu luyện, không muốn thu nhận đệ tử.

Bởi vì hôm nay gặp Tần Thiên, ông ta mới động ý niệm thu nhận đệ tử.

Chỉ cần trở thành đệ tử của ông ta, sau này, ở trong hoàng thành, có lẽ không ai dám trêu chọc.

Hơn nữa, trong tay Khang Vực còn nắm giữ nhiều tài nguyên, không biết có bao nhiêu người muốn trở thành đệ tử của ông ta.

Lúc này, đám người Tả Vạn Tùng vô cùng hâm mộ, có thể được Khang Vực thu nhận làm đệ tử, tuyệt đối đã là phúc phận tu luyện.

“Vốn dĩ còn tưởng tiểu tử này cố tình ra vẻ, không ngờ rằng thật sự có bản lĩnh.”

“Nếu hắn thật sự được Khang trưởng lão thu nhân làm đệ tử. Vậy thì, sau này Tề thiếu không thể động vào hắn nữa.” Tôn Phú Quý nhìn chằm chằm Tần Thiên, có chút hâm mộ nói.