Tu La Thiên Đế

Chương 144



Có không ít người cũng bày tỏ sự khó hiểu đối với hành động của Tần Thiên.

Khang Vực cũng cảm thấy rất nghi hoặc.

Cho tới tận bây giờ chưa thấy ai trực tiếp bỏ vào hai mươi loại dược liệu vào. Truyện Thám Hiểm

"Tần Thiên này ngu xuẩn, thật sự là quá nghiệp dư.”

“Hắn đồng thời bỏ nhiều dược liệu như vậy vào trong lò luyện đan, như vậy chỉ dẫn đến hai kết quả. Một là nổ lò, hai là phá huỷ toàn bộ tất cả dược liệu.” Tôn Phú Quý kết luận.

Ông ta gặp rất nhiều người luyện đan, duy chỉ chưa từng thấy ai giống như Tần Thiên.

Ngược lại thì hai thầy trò Triệu Thiên Phong tỏ ra vô cùng lãnh đạm, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, thủ pháp luyện đan này chỉ có Tần Thiên mới biết.

Lúc này, bên ngoài phòng luyện đan có không ít người đang quan sát.

Ở bên trong công hội có một quy định, trong quá trình những đan sư đang làm khảo sát thì cho phép người ngoài học hỏi.



“Cô nương, người này là ai vậy? hắn làm như vậy, chẳng lẽ không sợ thất bại sao?” Một thiếu niên dáng dấp mập lùn, hỏi Trần Thiến.

Tên thiếu niên vừa lùn vừa mập này tên là Ngô Khuê, thấy nơi này náo nhiệt, cho nên cũng chỉ vây quanh xem.

“Đó là sư đệ của ta, Tần Thiên. Hắn tự mình có cách, tuyệt đối sẽ không thất bại." Trần Thiến kiêu ngạo nói, dường như đang giới thiệu chính bản thân nàng vậy.

“Ồ, là tân đệ tử đệ nhất của năm nay đó sao?” Ngô khuê có chút kinh ngạc nói.

Trần Thiến gật đầu một cái, nói: " Không sai, chẳng lẽ ngươi cũng biết sư đệ của ta?"

“Đại danh của Tần Thủ, trong võ phủ có ai là không biết đâu. Nhưng mà đây vẫn là lần đầu ta gặp hắn, không ngờ rằng hắn còn biết luyện đan. Đúng là ưu tú.” Lúc Ngô Khuê nói những lời này tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Ngô gia ở Hoàng thành cũng coi là gia tộc không lớn không nhỏ, rất là giàu có.

Ngô Khuê vốn là con em dòng chính của Ngô gia. Nhưng bởi vì thiên phú võ đạo quá kém, vẫn không có tiến bộ. Sau đó bị tước đi thân phận dòng chính, biến thành dòng thứ.

Bây giờ hắn cũng đệ tử của võ phủ nhưng mà đó là do Ngô gia tốn rất nhiều tiền bạc mới đưa được hắn vào.

Các tộc nhân của Ngô gia thường xuyên giễu cợt hắn, nói hắn là một phế vật tu luyện, kết giao với những cẩu bằng hữu, không một ai có tài cán gì.

Vì thế, Ngô Khuê tương đối tự ti.

Vì vậy, sau khi thấy Tần Thiên là người ưu tú như vậy, theo bản năng hắn chỉ muốn tiếp xúc một chút.



Cha của Ngô Khuê cũng thường xuyên dạy dỗ hắn, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

“Vậy, ngươi cứ chờ đi, nhất định Tần sư đệ sẽ thành công." Trần Thiến nói.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những người khảo sát bên trong phòng luyện đan đều lần lượt dừng lại.

Đại đa số trên mặt ai cũng tràn đầy nụ cười, hiển nhiên là luyện đan thành công.

Cũng có mấy người mặt như đưa đám.

Tả Vạn Tùng đã xong từ sớm, hắn luyện chế Phong Dũng đan, thuộc tính tu luyện rất có tác dụng với linh khí võ tu.

Phong Dũng đan trong số các đan dược nhị phẩm bên, mức độ khó thuộc hàng trung bình.

Tả Vạn Tùng có thể luyện chế thành công một lần duy nhất, cũng có một chút may mắn trong đó.

Hắn nắm đan trong tay, thần thái tương đối tự tin.

“Đến tận bây giờ vẫn chưa kết thúc, chắc là thất bại rồi.” Tả Vạn Tùng nhìn chằm chằm Tần Thiên, lắc đầu một cái nói: “Sao ta lại coi loại người như này làm đối thủ không biết, đúng là quá đề cao hắn.”

Chỉ qua một lát sao, Khang Vực cao giọng nói: “Thời gian khảo sát sắp hết.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Tần Thiên ở bên kia.

“Mở ra.” Bỗng nhiên, Tần Thiên khẽ quát một tiếng, vỗ mở lò luyện đan ra, một luồng năng lượng mạnh mẽ lượn lờ quanh lò luyện đan.

Cùng lúc đó, mùi đan vô cùng đậm đà lập tức truyền ra ngoài bộ phòng luyện đan.

Cho dù ở bên ngoài, cũng có thể ngửi được.

Ngay sau đó, một viên đan được bay ra, rơi vào trong tay Tần Thiên.

Hai mươi viên kiếm nguyên đan, toàn bộ đều luyện chế thành công.

Tần Thiên vẫn tương đối hài lòng với thành quả luyện đan lần này.

Mọi người chung quanh, bao gồm Khang Vực ở bên trong, nhìn số đan dược bay ra kia, trong lúc nhất thời đều trợn tròn mắt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ còn hoài nghi, Tần Thiên đã luyện đan trong lò từ trước rồi giấu đan được.

“Cái này… Chuyện này, lần đầu tiên trong đời lão phu được thấy.” Khang Vực xoa xoa đôi mắt đục ngầu, rung động nói.