Tử Huyệt Tình Ái

Chương 47: Dao Động (17)



Thấy anh vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, Mạc Tiểu Bắc có chút bối rối, phân không rõ cảm giác của bản thân, lại luôn sợ hãi loại im lặng giữa hai người này, như là quả bóng phồng lên tùy lúc có thể nổ, sự ngột ngạt cùng nghẹt thở trước đó giống như một đám mây áp suất thấp trước cơn bão khiến cô không nhịn được bỏ đi.

Cô tự nhiên cũng không dám giải thích với anh, uống một ngụm sau đó cũng im lặng trốn vào phòng mình.

Nằm ở trên giường nhưng lăn qua lộn lại ngủ không được, trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu quanh quẩn không đi chính là thỏa thuận gắn kết hai người cùng một chỗ kia, nghĩ lại nếu không có thỏa thuận kia thì sẽ thế nào, nghĩ đến khi thỏa thuận kia mất hiệu lực sẽ như thế nào, đột nhiên liền nở nụ cười.

Còn có thể thế nào nữa, đại khái chính là bị mẹ Mạc lải nhải phải đi ứng phó mấy vụ xem mắt hết lần này tới lần khác. Thế nhưng cô vẫn còn nhỏ, đến đây xem mắt không phải mấy ông chú thì chính là tới bày trò náo nhiệt, đương nhiên giống Thiên Vũ Vũ Thần như vậy hẳn là cũng không ít.

Thế nhưng giữa bọn họ rốt cuộc xuất hiện tình huống gì mới biến thành như vậy?

Bọn họ… có cần nói chuyện cho rõ ràng hay không?

Nghĩ như vậy cũng choáng váng hồ đồ ngủ thiếp đi.

Thiên Vũ Vũ Thần vẫn ngồi ở chỗ kia, sau một lúc lâu mới lấy điện thoại ra, nhìn ngôi sao sáng ngoài cửa sổ, giọng nói có chút khàn khàn: “Alo, bác trai, con là Vũ Thần…”

Anh ngây người, nheo mắt, giống như đưa ra một quyết định rất lớn: “Con muốn cùng bác nói về chuyện Nhan Hạo!”

Ngày hôm sau, Mạc Tiểu Bắc vội vã rời giường cũng không quên đi đến phòng Thiên Vũ Vũ Thần, trong phòng ngay ngắn chỉnh tề, không có dấu vết có người ngủ qua, đặt một miếng bánh mì vào miệng, lúc này mới mở cửa ra ngoài.

Trong kỳ nghỉ hè, đường xá vẫn nhộn nhịp không cách nào yên tĩnh, một chốc thì lại kẹt xe, nắng đến đầu óc choáng váng, rất không dễ dàng gì mới tới khách sạn, lại phát hiện ra đến muộn.

Mạc Tiểu Bắc từ trong đáy lòng bi thương hô một tiếng, công việc này tuy thanh nhàn, mặc dù tiền lương không cao bằng các chức vụ khác thế nhưng sau cùng là nhờ vào chị họ của Chu Huệ mà vào, ngày đầu tiên nhận training lại đến muộn, làm thế nào cũng không giải thích được.

Do dự tại cửa một lúc lâu, vẫn nhịn không được kiên trì đi vào.

Lễ tân Tư sớm đứng thẳng tại cửa chờ cô, Mạc Tiểu Bắc nhìn không thấy, trực tiếp đi vào, phía sau lập tức vang lên tiếng quát nghiêm khắc: “Đứng lại!”

Mạc Tiểu Bắc nhất thời cứng người, lúc xoay người vừa hay nhìn thấy Chu Huệ nháy mắt với cô, trong lòng cô nhất thời cảm thấy hỏng bét rồi.

Trước kia khi đi học ngẫu nhiên gặp được giáo viên hung dữ, nói chung chính là tính cách của Dung ma ma kia, tức là tính cách vừa cứng nhắc vừa xấu, mỗi khi đến tiết của giáo viên kia, hai người đều nháy mắt với đối phương. Xem ra người này cũng gần giống như vậy.

“Mạc Tiểu Bắc, cô mới bắt đầu buổi training đã đến muộn, có biết tôi có thể vì vậy mà nướng cô luôn, cho cô cuốn gói rời đi? Nhìn cô tuổi còn nhỏ sao lại không biết đúng giờ, người trẻ tuổi nên chăm chỉ một chút…”

Mạc Tiểu Bắc vô cùng đau đầu, cúi đầu nhìn chân mình, ‘thật sự’ tiếp thu dạy dỗ.

Lễ tân Tư lại dời sự chú ý lên cách ăn mặc của cô. “Cô xem cô ăn mặc kiểu gì thế này, lộ cả giày sandal! Trước khi tới cô không phối đồ thử à?”

Mạc Tiểu Bắc đột nhiên thấy sao đầy đầu…

Lúc này quản lý sảnh đã chạy tới, toàn thân mặc tây trang đen, là một người đàn ông ước chừng 30 tuổi, nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi: “Sao thế này, muốn dạy đến chỗ khác mà dạy, cậu chủ sắp qua đây, muốn mất việc hết phải không?”

Lễ tân Tư lập tức khúm núm, trừng mắt nhìn Mạc Tiểu Bắc liếc một cái, luống cuống tay chân đẩy cô: “Nhanh lên nhanh lên…”

Mạc Tiểu Bắc không hiểu gì cả, lại bị cô đẩy một cái, lảo đảo té ngồi trên đất.

Lúc này, một đám đàn ông mặc tây trang ùa vào trong đại sảnh, động tác đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh, đi lại có trật tự. Mạc Tiểu Bắc cho rằng gặp xã hội đen.

Lễ tân Tư không nghĩ tới Mạc Tiểu Bắc lại té ngã, gấp đến độ đổ mồ hôi trán, một tay kéo cô, miệng còn không ngừng nói: “Bà cô của tôi ơi, cô thật đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa!”

Chu Huệ nhìn không được, cũng đi qua đỡ Mạc Tiểu Bắc. Cô cũng không phải người yên lặng chịu khinh bỉ, nhịn không được cãi lại: “Cái gì mà hư việc nhiều hơn thành công, chẳng qua là muộn một lần, làm sao chứ?”

Lễ tân Tư chán nản, trong lúc quan trọng lại không thể nổi nóng, da mặt run bần bật. “Được được, hai người các cô chờ tôi!”

“Chờ thì chờ!”

Chu Huệ không sợ chết cãi lại.

Mạc Tiểu Bắc chỉ cảm thấy chung quanh hỗn loạn, mù mờ ngỡ ngàng đứng lên từ trên đất, liền nghe tiếng Chu Huệ dỗi, vội vàng kéo cô giải thích với lễ tân Tư: “Là tôi không tốt, lần sau nhất định sẽ không đến muộn, chuyện này không liên quan tới Chu Huệ.”

Lễ tân Tư lại có chút đắc ý, càng được nước lấn tới: “Hai người các cô đều cút cho tôi!”

Mạc Tiểu Bắc cũng có chút giận: “Lần này tôi đến muộn là tôi không đúng, cô muốn đuổi thì đuổi tôi, dựa vào cái gì mà lại đuổi cả Chu Huệ.”

Sắc mặt Chu Huệ trắng bệch, kéo Mạc Tiểu Bắc, tức giận nói: “Tiểu Bắc, đừng tốn nước bọt với loại người này!”

Ba người không hề cố kỵ nhao nhao ầm ĩ, không chú ý tới người chung quanh đã tản ra, yên tĩnh vô cùng, quản lý sảnh kia lau mồ hôi đứng ở một bên, một bóng dáng thon dài màu trắng tao nhã đi tới, trên mặt tràn đầy ý cười ôn hòa: “Cô Mạc?”

Mạc Tiểu Bắc ngẩn ra, lễ tân Tư cùng Chu Huệ cũng quên cả tranh cãi, theo tiếng nhìn qua, đã thấy Trì Mạch cười nhạt đứng bên cạnh, áo sơ mi trắng giống như tuyết tinh khiết, mà nụ cười trên mặt đó là ánh nắng có thể hòa tan băng.

Mỗi lần nhìn thấy anh, Mạc Tiểu Bắc luôn không lưu tâm thất thần, trong trí nhớ thoáng qua nụ cười cũng ôn hòa như vậy, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, lại đơn thuần hơn so với nụ cười trước mắt.

Mạc Tiểu Bắc không nghĩ tới lại gặp được anh ở chỗ này, cười chào hỏi với anh: “Anh Trì!” Cô nhìn nhìn chung quanh có chút kinh ngạc: “Anh ở chỗ này?”

Cô không thấy được vào lúc cô mở miệng, mặt lễ tân Tư nhất thời xám xịt.