Tử Huyệt Tình Ái

Chương 2: Hương Vị Mùa Hè (2)



Không khí khô nóng làm cho người ta khó mà thở được, con ve sầu trên cây phiền chán kêu ‘ve ve’ không ngừng.

Điều hoà trong phòng học vô cùng lạnh, chỉ cảm thấy cơn gió lạnh kia thấm vào trong xương cốt, toàn thân không thoải mái.

Rốt cục hết giờ học, Mạc Tiểu Bắc theo đám người đi ra khỏi phòng học, còn chưa đi ra khỏi cửa phòng, liền bị một giọng nói êm tai gọi lại.

“Tiểu Bắc.”

Quay đầu, là một người phụ nữ cực kỳ gợi cảm, mái tóc đen gợn sóng để xoã, khuyên tai hình tròn trên vành tai tuyết trắng tản ra ánh sáng nhu hoà. Cô mặc một chiếc váy dây hoa nhỏ, đôi giày cao gót tôn lên đôi chân thon dài, thân hình tuyệt đẹp được triển lộ một cách rõ ràng.

Mạc Tiểu Bắc nhàn nhạt cười rộ lên: “Cô Viên.”

Viên Lôi là giáo sư có tiếng được trường học mời đến, cũng là nhà thiết kế nổi danh trong giới thiết kế. Mạc Tiểu Bắc từng học qua một khoá của cô. Viên Lôi bị năng lực thể hiện trong các tác phẩm của cô hấp dẫn, hai người trò chuyện với nhau rất vui, giao tình coi như không tệ.

“Sách lần trước em muốn mượn cô không mang theo, đang để trong ký túc xá của cô, không thì em theo cô về lấy đi.”


Viên Lôi nhìn cô cười rộ lên, trên mặt hiền hoà ôn nhu, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo.

Mạc Tiểu Bắc chần chờ một chút, thấy cô nói chân thành cũng ngại cự tuyệt, gật gật đầu, cười nói. “Dạ được.”

Viên Lôi ở phòng trọ cách trường học không xa, vốn dĩ nơi đó được xây lên đơn giản là để cho thầy cô thuận tiện nghỉ ngơi. Phòng của Viên Lôi cũng vượt quá tưởng tượng của Mạc Tiểu Bắc, nhà cửa rất lớn, trang hoàng cực kỳ có nét riêng, từng ngọn cây cọng cỏ đều để lộ ra phẩm vị của một nhà thiết kế.

“Cũng tàm tạm, đây chính là do bản thân cô trang hoàng.”


Viên Lôi nhìn cô nghịch ngợm nháy mắt, hai người thay đổi dép lê. Viên Lôi rót cho cô một ly nước trái cây, cười nói: “Em ngồi đi, cô vào phòng làm việc lấy, cứ thoải mái tham quan, không cần khách sáo.”

Mạc Tiểu Bắc gật gật đầu, thấy cô đi vào trong phòng, nhàm chán ngồi ở trên ghế sofa nhìn nhìn bốn phía.

Ánh sáng xuyên thấu qua thuỷ tinh ấm áp chiếu xuống, ánh vào trong đáy mắt trong suốt của cô.

Trên vách tường trắng như tuyết treo đủ loại ảnh chụp của Viên Lôi, xinh đẹp, thanh thuần, được đóng khung trong khung hình bằng gỗ, tản ra hơi thở nghệ thuật nồng đậm.


Cô lại bị một tấm hình trong đó hấp dẫn, đó là ảnh chụp chung của hai người. Trên ảnh chụp Viên Lôi cười đẹp ngọt ngào, người đàn ông bên cạnh cô có một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, một cặp mắt lãnh khốc giống như tuyết rơi trong ngày mùa đông, quai hàm tuyệt đẹp, đường nét lãnh ngạnh hoàn mỹ. Anh nhếch môi mỏng lên, khoé môi khẽ mang ý cười nhàn nhạt.

Hai người giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.

Mạc Tiểu Bắc nhìn đến thất thần, lúc này, lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập không kiên nhẫn. Cô đang muốn nhắc nhở Viên Lôi, Viên Lôi đã từ trong phòng nhô đầu ra: “Tiểu Bắc, giúp cô mở cửa một chút!”

Mạc Tiểu Bắc lên tiếng, từ trong mắt mèo nhìn qua, lại nhìn không thấy ai, nghi hoặc mở khoá cửa.

Cửa vừa mới mở ra một khe nhỏ, đã bị một lực lượng khác đẩy ra. Mạc Tiểu Bắc cảm thấy không đúng, theo bản năng đóng trở lại, nhưng lực tay kia lại lớn hơn nữa, thân thể của cô bị xung động đẩy đến trên tường. Tường lạnh cứng mang theo cảm giác mát mẻ đụng vào lưng, vừa muốn phản ứng, hơi thở đàn ông liền đè ép xuống, nụ hôn rét lạnh ùn ùn kéo tới. Người nọ thô bạo đoạt lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đẩy ra hàm răng của cô, thuần thục khiêu khích.

Mạc Tiểu Bắc chưa bao giờ trải qua loại tình huống này. Nụ hôn với Hạo là nhàn nhạt, ôn nhu. Nụ hôn của người đàn ông này lại thô bạo không kiềm chế được, mang theo dục vọng nguyên thuỷ, như lửa thiêu đốt.

Cô bối rối đẩy anh ra, tay lại bị anh giam cầm trong lòng bàn tay. Trong lúc mê ly, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đẹp rét lạnh, giống như ngôi sao trong đêm lạnh, rực rỡ nhưng lại không có nhiệt độ.

Theo bản năng cô nhấc chân lên đá vào dưới háng anh, anh lại như phát giác được, một tay nắm lấy chân thon dài trơn bóng của cô, một đường hướng về phía trước, thăm dò vào đũng váy.

Bàn tay to nóng bỏng của anh vuốt ve da thịt của cô, hơi thở hơi hơi dày đặc, ánh sáng mờ tối trong hành lang, ánh mắt mê ly, một cảnh ngắn như hiện lên.

Mạc Tiểu Bắc hoàn toàn bị chọc giận, nhấc chân giẫm mạnh xuống phía dưới. Người đàn ông bị đau, hừ một tiếng. Mạc Tiểu Bắc nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm kẹp, ‘bốp’ một tiếng, cho người nọ một cái tát tay vang dội.

Trên mặt cực kỳ tuấn mỹ của người đàn ông nhất thời xuất hiện một màu hồng nhàn nhạt, anh tựa hồ cũng thật không ngờ sẽ bị bạt tay, nhướng mày nhìn cô, góc cạnh rõ ràng trên mặt tràn đầy hài hước.

Mạc Tiểu Bắc ngớ ra. Người đàn ông kia đúng là người trong ảnh chụp chung với Viên Lôi. Cô nhất thời có chút mơ hồ, khuôn mặt vốn trắng nõn tức giận đến đỏ bừng, ngực phập phồng lên xuống.

“Ưm….. Anh…”

Mạc Tiểu Bắc kinh ngạc tìm từ.

“Em dám đánh tôi?”

Mặt người đàn ông nhất thời đen lại, một tay anh kéo cổ tay Mạc Tiểu Bắc, hướng phòng ngủ Viên Lôi mà đi.

“Anh… anh làm gì vậy?”

Mạc Tiểu Bắc vốn tưởng rằng anh lầm cô với Viên Lôi, có lòng giải thích. Anh lại lôi kéo cô hướng phòng ngủ mà đi, trong lòng nhất thời cảm thấy không được ổn, dùng lực lui về sau. Anh không chút nhúc nhích, một tay áp cô ngã xuống giường, đóng cửa, đường cong trên mặt lãnh ngạnh cương trực.

Mạc Tiểu Bắc hoảng sợ từ trên giường đứng lên, cứng ngắc nhìn anh, tế bào toàn thân đều ở trong trạng thái cảnh giác.

“Tôi thích phụ nữ mạnh mẽ.”

Anh ôm cánh tay đứng ở cửa, đánh giá cô giống như nhìn con mồi.

Cánh môi Mạc Tiểu Bắc đã bắt đầu run rẩy, miệng chưa từng mắng người lại không đắn đo bắt đầu mắng chửi: “Quỷ háo sắc, cút ngay!”

“Quỷ háo sắc?”

Anh nhướng mày tiếp cận, môi mỏng nhếch lên rất có thâm ý. “Hôm nay sẽ để cho em nhìn thấy cái gì gọi là quỷ háo sắc!”

“A –“

Mạc Tiểu Bắc hét lên một tiếng, dùng lực đẩy anh ra, lấy tốc độ nhanh nhất chạy thẳng ra khỏi phòng. Người đàn ông cũng không tiếp tục cản trở cô, mặc cho cô mở cửa chạy ra ngoài.

Cửa vừa mở là lúc nhìn thấy Viên Lôi mang vẻ mặt không hiểu ra sao chạy tới, nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc, cô kỳ quái hỏi: “Tiểu Bắc, làm sao vậy?”

Mạc Tiểu Bắc vừa nóng vừa giận, cũng không kịp chào hỏi, vội vàng thay giày, chạy như bay xông ra ngoài.

“Này, Tiểu Bắc –“

Viên Lôi nhịn không được gọi cô lại, giơ quyển sách trên tay: “Sách em muốn…”

Cửa ‘ầm’ một tiếng đóng lại, dư âm của cô bên cạnh cửa đột nhiên dừng lại.

Quay đầu, thấy người đàn ông đen mặt đi tới, trên mặt bị đánh ửng hồng như ẩn như hiện.

Viên Lôi muốn cười lại không dám cười, sau cùng chỉ có thể khó xử trách nói: “Thiên Vũ Vũ Thần, anh doạ đến cô ấy rồi!”

Thiên Vũ Vũ Thần đen mặt, tao nhã đi xuyên qua phòng khách ngồi trên ghế sofa, sâu xa liếc mắt nhìn ly nước trái cây trên bàn, đột nhiên nhớ lại mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người cô cùng làn môi mềm mại, hơi hơi thất thần. Giương mắt vừa lúc bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Viên Lôi, khoé miệng lạnh lùng gợi lên, tuấn mi thâm thuý nhếch lên: “Người dọa mới là cô ấy.”