Từ Giả Thành Thật

Chương 21: Hồng môn yến



Mưa phùn lất phất, thời tiết sang xuân.

Bên trong Thuần Viên khắp nơi đều nở hoa, hoa thắm liễu xanh vây quanh hồ nước trong veo. Yến tiệc được tổ chức ở nhà thuỷ tạ bên hồ, mời cả Tiển Xuân Lai của Phú Xuân Sơn cư tới xướng khúc, đứng ở đình giữa hồ mà xướng, tiếng hát êm tai xuôi dòng truyền tới, diễn xuất cũng tương đối phong nhã.

Thế nhưng một bàn người trong yến tiệc lại có chút xấu hổ.

Thẩm Phức hôm nay chính là thành thật kiên định một giấc ngủ đến tận chiều, Lục Ký Minh phải gọi cậu mới dậy, sau đó giống như các cô nương trang điểm cho búp bê Tây Dương mà chọn quần áo ra cửa cho cậu.

Hồng môn yến, Thẩm Phức đương nhiên biết rõ, nhưng cậu cùng Lục Ký Minh phân cao thấp như vậy mấy ngày, sớm đã có chút bất cần đời, liền chờ xem trong hồ lô của Lục Ký Minh rốt cuộc bán thuốc gì, nên cũng mặc cho hắn tự biên tự diễn luôn.

Thẩm Phức vốn tưởng rằng Lục Ký Minh sẽ để cậu mặc âu phục, ai biết được Lục Ký Minh chọn cho cậu một bộ trường bào cách tân, màu xanh nhạt, có chút giống bộ mà cậu mặc hôm qua—— ngày hôm qua bộ trường bào kia bởi vì bị làm bẩn nên Thẩm Phức ném đi rồi, nghĩ đến đây, vành tai cậu không khỏi có chút nóng lên.

Nếu xét về dự tiệc, một thân quần áo như này có hơi quá mức mộc mạc có lệ rồi.

Lục Ký Minh hứng thú bừng bừng mà kéo ngăn kéo ở chiếc tủ năm ngăn trong phòng trang sức, từ bên trong chọn lựa, lấy ra một nhẫn kim cương, viên kim cương to cỡ quả trứng bồ câu rồi đeo lên ngón tay Thẩm Phức, lại lấy ra một cái cài áo nạm kim cương cho cậu, còn đem đồng hồ quả quýt nạm đá quý kim của chính mình đưa cho cậu luôn.

Chiến trận này, trong lòng Thẩm Phức lại có điểm lo sợ bất an. Trái lại Lục Ký Minh thì hứng thú đến nỗi mặt cũng sắp ngửa lên trời được luôn, cái này làm cho Thẩm Phức nhớ tới đi ngày đó đi săn nhạn, Lục ýí Minh cũng hưng phấn như thế này.

Gần thời điểm hoàng hôn, hai người bọn họ mới tới Thuần Viên.

Từ người mở cửa đến người dẫn đường, mỗi người gặp được Thẩm Phức đều có biểu hiện ngạc nhiên, Thẩm Phức càng thêm xác định hôm nay chính mình vốn là không nên xuất hiện ở đây, chờ đến khi hai người bọn họ được dẫn tới nhà thuỷ tạ, cảm giác này liền càng rõ ràng hơn.

Bọn họ rõ ràng là đến muộn, Lục Trọng Sơn đã ngồi ở vị trí đầu, một bộ dáng rất đỗi bình tĩnh, chẳng sợ biến cố đếch gì. Ngồi bên trái ông ta là một nam tử trung niên với khuôn mặt tròn treo ý cười, bên cạnh trung niên nam tử là một thiếu nữ mặc âu phục. Ngồi bên phải Lục Trọng Sơn chính là Chương Chấn Lộ một thân quân phục, Chương Yến Hồi ngồi bên cạnh Chương Chấn Lộ, dáng vẻ cúi đầu trầm mặc không nói.

Chương Chấn Lộ thấy bọn họ khoan thai tới muộn, ánh mắt ở dừng ở trên người Thẩm Phức đánh giá một vòng, cũng là người lên tiếng đầu tiên: "Biểu đệ, chúng ta hôm nay là gia yến......"

Lục Ký Minh không để bụng, ngông nghênh mà kéo Thẩm Phức ngồi xuống, cười nói: "Gia gia không phải cũng mời khách đấy sao?"

Nghe vậy, Lục Trọng Sơn bình tĩnh giới thiệu: "Đây là Phương thúc thúc, ở Tấn Trung làm về súng ống đạn dược, đây là Phương gia thiên kim, vừa mới du học trở về."

Cũng không khác mấy so với lời nghe được trên bàn bài hôm qua, có thể được Lục Trọng Sơn như vậy giới thiệu tất nhiên không phải nhân vật nhỏ gì rồi.

Thiếu nữ mặc âu phục kia sang sảng thanh thúy mà nói tiếp: "Tôi tên Phương Viện."

Lục Ký Minh hờ hững gật gật đầu, mặc dù đã được giới thiệu qua nhưng mấy người trong bàn vẫn bàn tán tới kinh thiên động địa, trong lúc đối thoại có rất nhiều lời thổi phồng cha con Phương gia, Thẩm Phức trầm mặc không nói, cũng không có người giới thiệu cậu. Người ngồi đầy đều là người thông minh, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, hiển nhiên đều xem nhẹ cậu. Chỉ có Chương Yến Hồi trầm mặc giống cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, Thẩm Phức cười cười với nàng, nàng tựa như giật mình mà vội vàng cúi đầu.

Cố tình Lục Ký Minh dường như còn sợ người khác không phát hiện ra Thẩm Phức, thường thường mà cùng cậu nói chuyện, thanh âm một chút cũng không nhỏ.

"Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không? Sao em ăn ít như vậy?"

Bởi vì nhàm chán nên chỉ có thể vùi đầu ăn uống, vừa mới ăn ba cái bánh bao thịt cua nhỏ, một chén vi cá kho, hai muỗng thịt heo hấp lá sen lớn, Thẩm Phức đánh cái không tiếng động no cách, trong nháy mắt nhìn hướng Lục Ký Minh: "......"

Lục Ký Minh căn bản không để ý tới những người còn lại trên bàn chợt lâm vào trầm mặc, đầy mặt quan tâm mà oán trách nói: "Đầu bếp Thuần Viên luôn thích nấu những món ăn nhạt nhẽo như vậy, chả trách không hợp khẩu vị của em, tôi gọi người đi Phú Xuân Sơn cư mua khói xông thỏ tới, em thích cái này nhất mà......"

Nói xong liền gọi người tới chạy việc ngay được, Thẩm Phức cảm thấy chính mình sắp bị ánh mắt mấy người khác đóng đinh chết ở chỗ này, vội vàng túm chặt Lục Ký Minh, đang muốn lắc đầu, Phương Viện ngồi đối diện cười hỏi tủm tỉm hỏi cậu: "Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Nàng trước mắt đều là dáng vẻ thông tuệ linh động, lại cố tình phải làm ra một bộ dáng ngây thơ gì cũng không biết, nhìn là biết khó đối phó rồi.

Lục Ký Minh hướng nàng cười, sau lại nhìn về phía Thẩm Phức, nói: "Chẳng lẽ là đêm qua quá sức sao?"

Hắn nói đến là ái muội, ánh mắt phảng phất dính vào trên người Thẩm Phức, người đang ngồi trên bàn ai mà chẳng nghe ra được ngụ ý? Cũng chỉ có Phương Viện mặt không đổi sắc, cười tủm tỉm như cũ. Thẩm Phức lúc này liền có chút như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, đặc biệt không dám nhìn hướng Lục Trọng Sơn —— đây chính là chưởng quản quân quyền lục quân sáu tỉnh trọng trấn đấy, lần này thật sự là lên thuyền giặc với Lục Ký Minh rồi.

Lục Ký Minh giống như không hề phát giác, thật sự sai người đi mua thỏ khói xông.

Thẩm Phức rũ mắt, yên lặng mà nhìn Lục Kí Minh gióng trống khua chiêng mà "chiếu cố" cậu, xem như có chút minh bạch. Lục Ký Minh chính là lấy cậu làm khiên chắn để cự tuyệt hôn ước với Phương Viện, giống như lần trước cự tuyệt Chương Yến Hồi vậy. Chỉ là lần này, là Lục Trọng Sơn ra mặt tác hợp, sợ là không dễ cự tuyệt như vậy.

Một bữa cơm ăn đến là xấu hổ, sau khi ăn xong, cha con Phương gia sớm rời đi.

Trước khi đi, Phương Viện còn cố ý hướng Thẩm Phức nói lời từ biệt, Thẩm Phức hướng nàng cười cười, một bộ dáng ôn hòa mềm mại.

Ở trên đình giữa hồ, ca hát đã tàn cuộc, đám người hầu hạ cũng lui xuống, ngay cả Chương Chấn Lộ cũng lấy cớ rửa tay tránh đi. Thẩm Phức biết đây là lão gia tử muốn cùng Lục Ký Minh nói chuyện, vội cũng đứng lên, nói chính mình cũng phải đi rửa tay.

Ai biết Lục Ký Minh một phen túm chặt cậu, cười nói: "Tôi cũng muốn đi, cùng nhau đi đi."

Thẩm Phức: "......"

Lục Trọng Sơn đặt mạnh chén trà xuống, "cạch" một tiếng. Thẩm Phức đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ chính mình không ở hiện trường.

"Cháu cũng tới tuổi nên thành hôn rồi." Lục Trọng Sơn trầm giọng nói.

Lục Ký Minh vắt chéo chân, một bộ căn bản không có đang nghe, tư thế muốn người khác tức chết, cười nói: "Cùng ai cơ? Với cái con nhóc một đầu vàng chóe kia á? Cháu không thích con nhóc đó. Biểu ca cũng chưa thành hôn, không bằng để hắn tới cưới?"

Lục Trọng Sơn chợt làm khó dễ, vung tay, chung trà rơi xuống đất choang cái. Trong giọng nói của ông ta ẩn chứa tức giận, nói: "Cháu nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của cháu xem, có làm cha mẹ cháu thất vọng không?"

Tươi cười trên mặt Lục Ký Minh vẫn còn đấy, nhưng Thẩm Phức rõ ràng cảm giác ánh mắt hắn lạnh đi không ít.

Hắn nói: "Lão nhân gia ngài không làm bọn họ thất vọng chắc?"

Lục Trọng Sơn chỉ vào hắn, nhất thời nói không ra lời. Lục Ký Minh kéo Thẩm Phức lên, nói thanh: "Đi thôi."

Chương Chấn Lộ canh giữ ở bên ngoài thấy hai người Lục Kí Minh kề vai đi ra thì tiến vào, nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lục Trọng Sơn, vội vàng tới giúp ông ta thuận khí, an ủi nói: "Ông trẻ bớt giận, Ký Minh còn nhỏ không hiểu chuyện, lại nói, nói không chừng bọn họ thật sự không hợp ý."

Bọn họ không hợp ý, vậy ai hợp ý?

Lục Trọng Sơn ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Chương Chấn Lộ, Chương Chấn Lộ vội vàng cúi đầu không nói lời nào. Lục Trọng Sơn hất tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng, đi về. Chương Chấn Lộ lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt dưới vành nón quân phục có chút phẫn hận, lại có chút oán độc.

Hắn gọi phó quan đang đứng chờ ở phía ngoài vào, nhìn bóng dáng Lục Trọng Sơn đi xa, nhỏ giọng hỏi: "Lão gia tử gần đây hút thuốc phiện sao?"

Phó quan kia khoanh tay cúi đầu, đầy mặt kính cẩn nghe theo, đáp: "Đúng vậy, hình như là Dương di thái thái* hút trước, sau đó đại soái cũng hút."

______________________________

*Di thái thái: tên gọi chỉ vợ lẽ

_____________________________

"Dương thị?"

"Vâng," kia phó quan nói, "Dương di thái thái cùng một tiểu nhị tên Ngô Hương ở Thụy Phúc Tường khá thân cận, chính là Ngô Hương kia xúi giục Dương di thái thái hút."

Chương Chấn Lộ nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, tán thưởng mà vỗ vỗ bả vai phó quan, nói: "Chuyện này đừng để cho đại soái biết, lúc cần thiết thì tạo cơ hội cho Ngô Hương kia tiến hành hành thuận lợi chút, thuốc phiện là thứ tốt, để cho bọn họ đều hút nhiều chút. Ngươi được đấy, ta ở cần sự giúp đỡ của ngươi ở Dự Bắc, làm cho tốt, đi theo ta tất nhiên sẽ không làm ngươi thiệt thòi."

Nói xong, hắn liền bước đi, phó quan kia nhắm mắt theo đuôi mà theo ở phía sau, vẫn luôn sụp mi thuận mắt.

Lục Ký Minh kéo Thẩm Phức, thời điểm đi qua đình trên hồ, dõi mắt phía sân xa nơi treo đèn lồng đỏ, hắn nói với Thẩm Phức: "Em đi ngoài cửa lên xe trước đi, chờ tôi một lát."

Nói xong, hắn liền đi đến bên kia.

Thẩm Phức không dám nán lại lâu ở Thuần Viên, vội vàng đi ra ngoài, ngồi vào ô tô, phân phó tài xế lái dịch ra xa một chút rồi chờ. Một lúc sau liền thấy Chương Yến Hồi cũng đi ra, phía sau chỉ đi theo một tiểu nha đầu. Thẩm Phức cách cửa sổ xe cùng nàng nhìn nhau, hướng nàng cười cười.

Chương Yến hồi kỳ thật lớn lên không tồi, chỉ là vẫn luôn rụt rè nhút nhát, nửa khuôn mặt đều bị mành che đầu thật dày che khuất, nhìn có chút âm u.

Nàng nhỏ giọng hỏi câu: "Biểu ca đâu rồi?"

Thẩm Phức trong lòng vừa động, nhìn nàng, cố ý nói: "Tôi chờ hắn một lúc rồi, hắn đi tới sân đối diện đình, cũng không biết đó là nơi nào, treo đèn lồng màu đỏ, một bộ dáng quạnh quẽ."

Chương Yến Hồi hoảng loạn, sợ hãi đến độ mặt mũi trắng bệch, cũng không nói gì, lung tung gật gật đầu, dẫn tiểu nha đầu vội vàng rời đi.

Thẩm Phức nhìn dáng vẻ nàng đi xa, thầm nghĩ, cha mẹ Lục Ký Minh ở chỗ đó phỏng chừng có không ít cố sự đâu.