Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 121: 25 năm (1)



Càng đến gần, mùi thơm càng rõ ràng, rõ ràng không phải là quá nồng nặc, nhưng lại làm cho trong mũi đầu óc của người khác được thoải mái.

Cậu bé đến gần bàn Mục Sư, nhìn rèm phía dưới bàn Mục Sư, nghĩ một chút, rồi vén rèm lên!

Dưới rèm có một tiểu Thiên Sứ ngủ say, đập vào trong tầm mắt của cậu.

Đó là một Thiên Sứ hạ phàm, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn lộ ra đỏ ửng nhạt, lông mi dày nhỏ dài, lỗ mũi nho nhỏ thanh tú xinh đẹp động lòng người, cái miệng nhỏ nhắn béo mập như anh đào chu lên hình dáng đáng yêu, mái tóc màu vàng khoác lên vành tai, lộ ra vành tai xinh xắn dễ thương.

“Thiên Sứ. . . . . .”

Cậu tự lẩm bẩm hình như đã đánh thức tiểu Thiên Sứ, cô bé chớp chớp lông mi, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Một đôi mắt trong suốt tinh khiết hơn nước biển của biển Aegean, con ngươi màu xanh thẳm, tò mò nhìn cậu, không sợ cũng không khóc, chỉ là tò mò nhìn cậu.

Ngón tay của cậu, không khống chế được mà xoa gương mặt của cô bé, tiểu Thiên Sứ nháy mắt mấy cái, cười ha ha ha.

“Bé tên là gì?” Cậu sợ hù đến cô bé, giọng nói êm ái hỏi cái này còn không biết là bé con không thể nói chuyện, đương nhiên là không thể nhận được trả lời rồi.

Cậu nhìn thấy chăn bao bé lại là một miếng vải thô cũ rách, phía trên còn rất nhiều miếng vá. Đưa tay vào trong chăn lật lật, tìm thấy một mảnh giấy, trên đó viết: “Thiên sứ thượng đế ban cho tôi, tôi mang trả lại cho Thượng Đế. Tha thứ cho mẹ, mẹ yêu con.”

“Người mẹ mà đem con cái bỏ đi, thì có tư cách gì nói yêu chứ. . . . . .”Cậu cười lạnh xé nát bấy tờ giấy, tiện tay ném đi rơi đầy đất.

Ôm lấy tiểu Thiên Sứ, nhìn dung nhan thuần khiết xinh đẹp của bé, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ trước kia bé gọi là gì, bắt đầu từ hôm nay, bé sẽ gọi là Shirley, hoa lài tinh khiết giống như bông tuyết, chính là bé, Shirley. Bé sẽ trở thành công chúa hạnh phúc nhất toàn thế giới, cũng sẽ là thiên sứ của một mình anh.”

Nói xong, ôm lấy bé đi ra cửa giáo đường, các cận vệ vẫn chưa đi vào, đứng ở cửa lên tiếng. Mười cận vệ động tác đều nhịp xếp thành hai hàng, đồng loạt thi lễ: “Điện hạ, xin trở về cùng chúng tôi!”

Thanh âm huyên náo vang vọng ở trong giáo đường nho nhỏ, kinh sợ đến tiểu Shirley ở trong ngực, cậu cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt của tiểu Shirley đỏ lên, chu mỏ, nhưng cuối cùng vẫn không khóc ra ngoài.

Quả nhiên, là một Thiên Sứ đặc biệt. Đây là lễ vật Thượng Đế ban cho cậu, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi, cậu tin chắc.

Ôm đứa bé, thiếu niên tôn quý đi ra cửa giáo đường, đưa lưng về phía đám người đang đợi, thanh âm lành lạnh, giọng nói lạnh nhạt, “Các người, nhìn thấy cái gì?”

Bọn cận vệ nhìn lẫn nhau một cái, trong nháy mắt hiểu hẳn là vương tử điện hạ nói đứa bé kỳ lạ ở trong ngực của cậu. Mặc dù bọn họ không biết vì sao vương tử điện hạ lại ôm một đứa bé không rõ lai lịch, nhưng mà người có thể trở thành thị vệ của hoàng gia chắc chắn không phải là bình thường, ăn ý mười phần nói: “Thuộc hạ cái gì cũng không còn nhìn thấy.”

“Rất tốt, tôi hi vọng các người thật sự không trông thấy, nếu không, tôi sợ tôi sẽ sử dụng mệnh lệnh hắc ám lần đầu tiên khi làm vương tử, tôi nghĩ, điều này chắc chắn không phải là tôi muốn làm, cũng không phải là các người muốn làm .”

Nhẹ nhàng ném xuống một câu nói, vương tử điện hạ cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi giáo đường.

Tuy chỉ có tám tuổi, nhưng là vương tử Nors ra lệnh yên lặng như vậy đã làm người ta không rét mà run từ đáy lòng, mấy chục năm sau, điều bí mật này thật sự không có truyền đi, bởi vì mười người kia, trong ngày hôm ấy khi cậu hồi cung liền biến mất ở ranh giới công quốc Eros, di dân, hay là chết mất, cũng không biết. . . . . .

Ba ngày sau, phụ vương của bệ hạ Nors lập tức tuyên bố với cả nước gần đây Vương Hậu ít xuất hiện không ra ngoài ở nửa tháng trước đã sanh hạ người thừa kế thuận vị thứ hai của công quốc Eros, đây là một vị công chúa, cô bé là công chúa đệ nhất Eros, tên là Shirley. . . . . .

Từ trong hồi ức của mình rút ra suy nghĩ, Nors nhếch môi cười một tiếng, “Đây là lý do thuyết phục cậu?”

“Không, con chỉ muốn nói một chuyện.” Quý Thần Hi buông xuống nụ cười côn đồ của mình, nghiêm túc trầm giọng nói, “Vô luận cậu xuất phát từ trong lòng là yêu ai yêu cả đường đi hay là cái khác, con vốn không phải là người thừa kế có huyết thống thuần chánh của Eros, cái vương vị này cái hoàng cung này đến nỗi quốc gia này đều không phải thuộc về con. Cho nên cậu à, vốn đó không phải là đồ của con, dù cho con buông tha, con cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ tiếc nuối nào.”

Những lời này của Quý Thần Hi tương đối mịt mờ, thật ra thì dùng câu nói đầu tiên có thể khái quát: nếu Quý Thần Hi không phải vương tử chân chánh, vậy nếu như anh buông tha vương vị ở chung một chỗ với Tô Mạt cũng sẽ không cảm giác mình thua thiệt cái gì, thế thôi.

Bệ hạ Nors cần gì thông minh, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý trong lời nói của Quý Thần Hi, nheo lại con ngươi nguy hiểm, cười lạnh: “Con là đang uy hiếp cậu?”

“Cậu nên biết, con tuyệt đối sẽ không uy hiếp cậu.” Con ngươi của Quý Thần Hi bình tĩnh nhìn Nors, “Cậu là cậu của con, còn là người thân của con, cậu hiểu con, có mấy lời mặc dù con không nói nhưng cậu cũng sẽ hiểu, tỷ như, con đối với tình yêu liều lĩnh.”

“Con liều lĩnh chính là muốn buông tha cho quốc gia này?”

“Quốc gia này vốn không phải là của con.”

“Nhưng cậu nguyện ý đem quốc gia này phó thác cho con.”

“Con cũng không nguyện ý giữ lấy một quốc gia, mà làm một người đàn ông cô độc.”

“Nhưng bây giờ con là người thừa kế.”

“Người thừa kế này con đã làm 25 năm rồi.” Nhìn Nors, ông thậm chí có chút gấp gáp.

“Đối với cậu không có một ngày là vui vẻ!” Quý Thần Hi đứng lên, cúi người xuống thi lễ Nors, và ngẩng đầu lên, “Cậu, cuộc sống như thế cậu rõ ràng hơn con, nếu như năm đó cậu không có gặp được mẹ con, hoặc là con không có gặp được Tô Tô, như vậy chúng ta đều sẽ là người đáng thương giàu có quyền thế nhất trên thế giới này, cả đời cô độc. 25 năm trước con chính là như thế, con không muốn, cũng không muốn liên lụy 52 năm sau nữa.”

Quý Thần Hi nâng người lên, lui một bước, “Cậu, vì Tô Tô, vì con của con, con đều không thể buông tha tình cảm dễ dàng như vậy, nếu quả thật là cá và tay gấu không thể kiêm được, con nhất định sẽ chọn thứ quan trọng nhất đối với con.”

Nói xong rồi nhẹ nhàng thở dài, đi ra khỏi phòng làm việc của Nors.

Quý Thần Hi đi ra ngoài rồi, Nors lại bởi vì lời của cháu mình mà lâm vào suy nghĩ.

Thần Hi nói không sai, nếu như không có gặp phải Shirley, vậy cuộc sống của ông cũng sẽ không có bất kỳ vui vẻ nào.

Shirley xuất hiện giống như vũng nước trong suốt cứu vớt sinh mạng khô kiệt, con người và trái tim của ông. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy thiện lương như vậy, dịu dàng như vậy, bất cứ lúc nào chỗ nào, bờ môi của cô ấy luôn vẽ lên nụ cười dịu dàng, mắt màu lam chớp động tia sáng giống như gợn sóng, cô ấy là một người duy nhất, thật lòng chân thật sẽ không giả vờ dịu dàng gọi ông: “Anh”. Cô ấy rời khỏi Eros 25 năm, thì suốt cả hai mươi lăm năm này, ông nhớ cô ấy, một lần lại một lần, thanh âm của cô ấy đang ở bên tai, gọi ông “Anh”

“Anh. . . . . .”

Tiếng kêu gần trong gang tấc làm Nors ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Một bộ váy dài màu xanh lụa mỏng, cô gái tóc vàng mắt màu lam, dịu dàng điềm tĩnh cười đứng ở trước mắt.

“Shirley. . . . . .”