Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 105: Truyền lại trăm năm (2)



Thiếu chút nữa quên còn có mẹ ở đây!

Quý Thần Hi giống như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới nắm tay Shirley: “Mẹ, mẹ phải tin tưởng Tô Tô, cô ấy không phải là loại người trộm kim cương!”

Sophie cũng vội vàng nói: “Công chúa Shirley, cô gái này xuất thân vốn là không tốt, lại từng ly dị, có thể thấy được phẩm hạnh của cô ta nhất định cũng bất lương!”

Thấy Sophie tỏ thái độ, Juli lên tiếng ủng hộ trước tiên: “Đúng vậy, hiện tại tang chứng cũng lấy được, cô ta còn chết không thừa nhận, nói rõ cô gái này một chút lòng hối cãi cũng không có!”

“Không sai, cô gái như vậy tuyệt đối không thể khoan thứ” Thanh âm dịu dàng của Thanh Thủy Hoà Nhã nghe cảm động, lại từng chữ một có gai: “Một cô gái già bần tiện ly hôn lại có thể khiến cho điện hạ mềm lòng yêu như vậy, có thể thấy được động cơ của cô ta chắc chắn không tinh khiết, nói không chừng trộm kim cương chỉ là một bắt đầu, cô ta còn có âm mưu gì đó lớn hơn!”

Ở trong bão táp Tô Mạt vẫn như cũ lạnh nhạt mà chống đỡ. Hiện tại cô không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, cũng không biết có bao nhiêu ngừơi đang bàn luận ầm ĩ, trong lòng cô, chỉ có câu kia của Thần Hi “Cô ấy không phải là loại người trộm kim cương!”.

Không hỏi qua cô tại sao kim cương lại xuất hiện ở trên người cô, cũng không có cố ý che giấu sự thực kim cương ở trên người cô, mà là tin tưởng cô, chỉ đơn giản tin tưởng như vậy.

Tô Mạt xoay người, đối mặt với Shirley, và cung kính nói: “Bác gái, tôi không muốn biện bạch cái gì, mặc dù tôi không thể giải thích vì sao kim cương xuất hiện ở trên người tôi, nhưng mà tôi lại không có trộm viên kim cương này.”

Sa Sở Văn cười lạnh: “Cô cho rằng nói không trộm thì chúng tôi sẽ tin tưởng? Cô quá ngây thơ rồi!”

“Cô nghĩ rằng chúng tôi đều là điện hạ sao? Dễ dàng sẽ tin tưởng cô nói dối?”

“Lời của cô, sẽ không bao giờ có người tin nữa.”

Gian kế của bốn cô gái được như ý, lộ ra sắc mặt nhìn có chút hả hê.

“Tại sao không tin chứ?”

Không ngờ công chúa Shirley lộ ra nụ cười nhạt: “Tôi tin tưởng, kim cương không phải là Tô Mạt lấy.”

Hoàn toàn không ngờ rằng Shirley sẽ nói ra lời như thế, bốn cô gái đồng thời cả kinh: “Công chúa! ?”

“Lúc mới vừa rồi, dứơi tình huống cô ấy không biết thân phận của tôi mà nhặt được viên kim cương này cũng trả lại cho tôi. Nếu như cô ấy muốn lấy, cũng đã sớm lấy đi. Cho nên kim cương nhất định không phải là cô ấy trộm.”

“Nhưng mà công chúa Shirley. . . . . .”

“Viên kim cương này hôm nay có một sứ mạng quan trọng phải đạt thành, tôi không hy vọng bởi vì nó mà gây ra bất kỳ cơn sóng nào. Thân là quý tộc các cô nên hiểu”

Nhìn như dịu dàng khuyên, nhưng trên thực tế đã là không được xía vào, chuyện “ăn cắp”này, Shirley hoàn toàn tin Tô Mạt.

Tay của Shirley tao nhã khoác lên trên mu bàn tay của Quý Thần Hi, từ từ đi xuống lầu, đi ngang qua bên cạnh Sophie thì đưa ra một tay khác.

Công chúa Sophie ngẩn ngơ, đưa kim cương ở giữa ngón tay giao vào trong tay Shirley, nhìn Shirley đứng ở trước mặt Tô Mạt cách nửa bước, gỡ xuống vương miện ánh sáng lung linh đầy màu sắc mang trên đầu, cầm kim cương trong tay trám vào chính giữa vương miện.

“Tô Mạt, vương miện này là tượng trưng cho nữ chủ nhân của Eros, tên là Snow white, truyền lại hơn một trăm năm ở Eros.”

Tình huống biến hóa cực nhanh làm Tô Mạt ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu một cái: “Vâng, tôi biết rõ.”

“Trong hơn một trăm năm nay, chỉ có mỗi một mình vợ của quốc vương mới được mang, mà tôi, chẳng qua là tạm thời bảo quản, chờ đợi có một ngày tôi sẽ đem vương miện này giao cho ngừơi có thể chân chính mang nó. Hiện tại, tôi đã tìm được người này, chính là cô, cô gái Trung Quốc thiện lương.”

Trong con ngươi màu xanh thẳm của Shirley mềm mại ấm áp, lại nói lời mà mình không thể tin được. Ánh mắt của Tô Mạt, lần đầu tiên xuất hiện hốt hoảng.

“Ngài. . . . . .”

“Bác biết rõ, Thần Hi thật sự yêu con, mà con mặc dù trải qua đấu tranh khổ sở, cuối cùng vẫn là yêu nó, thân là mẹ của nó, bác rất cảm tạ con, cũng sẽ chúc phúc các con, vĩnh viễn.”

“Cám ơn ngài. . . . . .”

“Trách nhiệm bẩm sinh của Thần Hi vẫn áp chế nó, cho dù bác từng khấn cầu hi vọng nó có thể ra đời bình thường, cả đời không lo, nhưng nguyện vọng lại không có biện pháp đạt thành, đây là số mệnh, không thể thay đổi. Cũng may, ông trời đối với con của bác không tệ, ban con cho nó, để cho trong sinh mệnh của nó nhiều hơn một chữ ‘ yêu’. Nhưng mà Tô Mạt, phần yêu này mang đến gánh nặng rất nặng nề, con có nguyện ý cùng nói nâng lên không?”

Hơi thở của Tô Mạt ngừng một nhịp, nhìn Quý Thần Hi một chút, cũng là xanh thẳm, đó là dùng bầu trời bao la kết thành ‘ yêu’.

“Con, nguyện ý.”

Đem vương miện cầm trong tay đẩy mạnh mái tóc của Tô Mạt, Shirley đặt tay run rẩy của Tô Mạt chồng lên một chỗ với Quý Thần Hi, dịu dàng nói: “Hạnh phúc là chuyện của hai người, kiên trì, phía trước nhất định là hi vọng.”

Nâng một tay lên, Tô Mạt vuốt vương miện sang trọng trên đầu, mắt mở thật to, khó tin, khó có thể tiếp nhận.

Quý Thần Hi trong nháy mắt tiếp xúc được làn da đầu ngón tay của Tô Mạt, mừng rỡ như điên: “Tô Tô! Thật tốt quá Tô Tô!”

Toàn trường cũng lây vui vẻ của Quý Thần Hi, không hẹn mà cùng vỗ tay. Mặc dù vẫn không đồng ý cô gái Phương Đông xa lạ này trở thành Vương Hậu tương lai của Eros, nhưng mà điện hạ Elroy là người mà tất cả Eros bọn họ kiêu ngạo, anh vui vẻ thì quan trọng hơn tất cả.

“Thần Hi. . . . . .” Tô Mạt không biết nên nói cái gì cho đúng, hàm răng cắn cánh môi, khẽ run.

“Anh biết ngay mà, mẹ nhất định sẽ đồng ý!”

Quý Thần Hi kéo tay Tô Mạt, cho Shirley một cái ôm: “Cám ơn mẹ, cám ơn!”

Xoay người, cùng Tô Mạt đối mặt với mấy trăm người ở chỗ này, lớn tiếng tuyên cáo: “Cám ơn mọi người!”

Shirley nhìn hành động của con mà mỉm cười nhẹ, tồn tại của Tô Mạt quả nhiên là bảo vật hiếm có mà Thượng Đế ban cho Thần Hi, để cho con yêu quý như vậy, đã nhiều năm rồi bà chưa từng nhìn thấy nụ cười của Thần Hi thành thật như thế. . . . . .

“Không! Tôi không đồng ý!”

Công chúa Sophie mắt thấy chuyện thoát khỏi nắm giữ của mình thì mất khống chế mà rống to: “Cô gái này không xứng với điện hạ Elroy!”

Tương đối với càn quấy của công chúa Sophie, ba cô gái khác thì thông minh hơn nhiều, không hẹn mà cùng lựa chọn lặng im. Tình thế trước mắt đã phản bội, vì không muốn tự chuốc lấy hoạ, cần phải tạm thời thừa nhận Tô Mạt, nghĩ biện pháp khác.

Quý Thần Hi hừ lạnh một tiếng với Sophie: “Tô Tô là cô gái duy nhất xứng với tôi ở cõi đời này, mà cô, cho dù 50 năm nữa vẫn không vào được mắt của tôi!”

“Anh! Anh!” Công chúa Sophie không nghĩ tới Quý Thần Hi ở chỗ này khiến cho mình khó chịu, giận đến độ không nói ra một câu.

“Như thế nào! Tôi đã sớm nói qua với cô, cuộc đời của tôi là tôi nắm giữ ở trong tay mình, bất luận kẻ nào cũng không thể quyết định dùm tôi, bao gồm cô công chúa Sophie!”

“Elroy! Anh sẽ phải hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!”

Nói xong, trừng mắt liếc Tô Mạt rồi nâng lên làn váy, chạy ra khỏi hội trường.

Cảm giác trước khi đi ánh mắt ác độc của công chúa Sophie giống như muốn giết chết mình, Tô Mạt tựa vào trong ngực Quý Thần Hi nhỏ giọng hỏi: “Làm như vậy, được không?”

Quý Thần Hi ôm chặt eo nhỏ của cô, đem lấy đầu cô tựa ở bộ ngực mình: “Không có gì không được, nơi này là Eros, dù thế nào cô ta phách lối cũng không giở trò được, yên tâm đi.”

“Ừ. . . . . .”

Không có cô gái chướng mắt, Quý Thần Hi cùng Tô Mạt hưởng thụ hạnh phúc thuộc về mình.

Vậy mà, nguy cơ tiềm ẩn ở một nơi cũng không một ai nhìn thấy đang từ từ nổi lên. . . . . . .