Tú Cầu Mèo

Chương 11



Tròn trịa trở về rồi,mặc dù yếu ớt, nhưng cuối cùng Long Nghiêm vẫn giữ được tính mạng cùng chân củanó, nhưng là. . . . . .

Lam Thư Nguyệt lại mấttích!

Sắc mặt Long Nghiêm lạnhlẽo, nhìn chằm chằm Hoa Quế liên tục phát run, khóc đến nỗi nói không ra tiếng.

"Đem chuyện đã xảyra nói rõ ràng!" Hắn hét lớn.

"Đại ca, để tanói!" Trông cậy vào Hoa Quế là không thể nào, Long Ngâm bước tới."Đạitẩu tự nguyện đưa xiêm áo đến thêu lâu, kết quả bởi vì phụ công đợi không thấyđồ được mang đến, liền tới hỏi thăm, mới biết đại tẩu vẫn không tới thêu lâu,dọc theo đường nhỏ đi tây viện tìmkiếm, phát hiện giỏ trúc đặt ở trên đường nhỏ, cùng với chút máu nhưng chung quanh không thấy thân ảnh đạitẩu."

"Cũng đều là nô tỳkhông tốt. . . . . ." Hoa Quế nghẹn ngào nói."Nếu như không phải là. . . . . ."

"Không có nếu như,chuyện đã xảy ra rồi!" Long Ngâm cắt đứt lời nàng, tránh cho nàng càng thêmchọc giận đại ca.

"Hừ! Ba người kiađâu? Đệ cũng vẫn duy trì giám sát bọn họ?"

"Trước mắt bọn họvẫn ở khách sạn, không có tin tức mớitruyền về. . . ."

"Báo!" Tiếngngười đến, thám tử phụ trách giám thị ba người Lý Ứng Vi người bọn họ chạy vàođại sảnh.

"Nói mau, có tin tứcgì?"

"Có cỗ xe ngựa từkinh thành dừng ở khách sạn, người tới là Lận Khúc Vô."

"Lận Khúc Vô tới Mathành!" Long Ngâm kinh ngạc. Hắn tới Ma thành làm cái gì? Chẳng lẽ muốn tựmình xem kết quả của « phản đồ »?

"Đúng vậy, sau khivào khách sạn, không bao lâu, Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ liền điều khiển một xe ngựakhác hướng cửa thành rời đi, thuộc hạ suy đoán chúng định ra khỏi thành."

"Ra khỏithành?" Long Nghiêm cau mày trầm tư."Chỉ có hai người bọn họ?"

"Đúng vậy, chỉ cóđiều trong xe ngựa dường như chở cái gì, bọn họ đem xe ngựa che rất kín."

"Là ThưNguyệt!" Long Nghiêm tiếp theo một cái chớp mắt liền phi thân rời đi Lamtrang.

"Đệ cũng cùngđi." Long Ngâm cũng thi triển khinh công, đi theo phía sau hắn."Đạica, huynh tốt nhất tỉnh táo một chút, đệ lo lắng đây là cái bẫy." Hắn phísức đuổi theo Long Nghiêm.

"Bất kể là bẫy haykhông, ta cũng sẽ đi."

"Đệ biết, nhưng làđại ca cũng phải vì đại tẩu, nếu như đại ca trúng bẫy địch nhân, như vậy ai cứuđại tẩu?"

Không còn kịp rồi, xa xa,bọn họ đã thấy chiếc xe ngựa kia.

Tung người nhảy lên, LongNghiêm nhảy trên xe ngựa, sau khi Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ từ trong khiếp sợ lấylại tinh thần, cả người đã bị đánh bay cách xa xe ngựa, nặng nề rơi trên mặtđất.

Long Nghiêm không có ýđịnh đi để ý tới bọn họ, siết dừng xe ngựa, đưa tay muốn đánh mở cửa đóng chặt.

"Chờ một chút, đạica, cẩn thận một chút, có thể có bẫy."

Long Nghiêm vươn tay ra,không chút do dự mở cửa xe. . . . . .

"Nguyệt!" Hắnnhìn thấy thân ảnh nằm trong xe ngựa, lập tức vọt vào, đem người đỡlên."Nguyệt, tỉnh." Hắn vỗ nhẹ gương mặt của nàng, không có phản ứng.

Cau mày lấy tay bắt mạch,mạch tượng cho thấy nàng trừ giật mình ra thì không có những tổn thương khác.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, ômlấy Lam Thư Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, chạy trở về Lam trang.

Long Ngâm cau mày, nhìnxe ngựa cùng với hai người chết ngất ở cách đó không xa.

Thật là quá kỳ quái, bọnhọ phí tâm tư bắt Lam Thư Nguyệt đi, rồi lại khinh suất như vậy để cho mình đem người cứu đi, làm cho hắnkhông nhịn được hoài nghi bọn họ rốt cuộc đang diễn trò gì?

Hơn nữa. . . . . . Vừalúc sau khi Lận Khúc Vô đến Ma thành. . . . .

Lận Khúc Vô là người âmhiểm ngụy quân tử, coi trọng danh tiếng hơn sinh mạng, lầnnày hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

Hắn có thể đem Trầm Ngũcùng Hứa Vĩ cứu tỉnh, tra hỏi hai người bọn họ, nhưng hắn không nghĩ rằng bọnhọ biết nhiều chuyện hơn so với hắn, cho nên cũng không cần làm điều thừa.

Chuyện khẳng định có ẩntình, hắn vạn phần xác định.

Nhưng là. . . . . . Khôngcó.

--------------------

Hai tháng đã qua, sau khithương thế của Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ khỏi hẳn, hộ tống Lận Khúc Vô về kinhthành, Lý Ứng Vi chẳng biết đi đâu. Mọi việc hết thảy bình thường, gió êm sónglặng, thiên hạ thái bình!

Không, chưa tính là thiênhạ thái bình, ít nhất trong Lam trang đã có một người náo loạn rồi, từ ngàyLong Nghiêm tuyên bố Lam Thư Nguyệt mang thai đã bắt đầu rồi.

"Tiểu tử thúi, ngươilại dám để cho Thư Nguyệt mang thai, ta trước hết giết ngươi. . . . . ."Ngày thứ tư, Lam lão gia sáng sớm nhìn thấy Long Nghiêm thì liền hướng về phíahắn gầm thét những lời giống vậy.

"Meo meo." Tròntrịa đã khôi phục thân thể, nó vẫn yêu thích nằm trên bờ vai rộng của LongNghiêm, hướng về phía Lam lão gia nhe răng trợn mắt, cáu kỉnh gầm thét.

"Tròn trịa thối,ngươi dám chống đối ta, sẽ không sợ ta đem ngươi. . . . . ."

"Cha!" Lam ThưNguyệt từ sau lưng Long Nghiêm nhô đầu ra, trong nháy mắt để cho thanh âm Lamlão gia im bặt, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc.

Khụ!" Nguyệt nhi,con. . . . . . Không sao chứ? Có khỏe không? Có nơi nào không thoảimái ?" Lam lão gia đối với nữ nhi hỏi han ân cần, thuận tiện tặng một cáiliếc mắt cho con rể cùng tròn trịa.

"Cha, con nói rồirất nhiều lần rồi, là con tự mình nghĩ muốn có một hài tử, cho nên năn nỉ LongNghiêm đáp ứng, nếu như cha đối với Long Nghiêm tức giận, con cùng chàng dứtkhoát đến Long gia bảo." Nàng tựa vào trong ngực Long Nghiêm, cảnhcáo nhìn phụ thân.

"Không chophép!" Lam lão gia hoảng sợ rốngto, bất đắc dĩ đầu hàng, "Được được được, cha không tìm hắn trút giận, conkhông thể đến Long gia bảo, có biết hay không?"

"Chỉ cần cha tuânthủ cam kết, nữ nhi dĩ nhiên sẽ không đến Long gia bảo." Nàng ôn nhu cười,mặc dù chỉ là thời kỳ đầu mang thai, nhưng đã dạt dào tình mẫu tử rồi.

Lam lão gia thở dài,"Nguyệt nhi, con thật không sao đúng không?" Ông thật sự lo lắng a,kể từ khi biết được nữ nhi mang thai, mấy ngày nay ban đêm ông luôn mơ thấy áithê sinh xong huynh muội này sau đó kiệt sức mà ra đi.

"Phu quân, chàng nóicho cha, ta không sao." Nàng hướng về phía Long Nghiêm mỉm cười.

". . . . . . ThưNguyệt không sao, có con phụng bồi, không có việc gì." Long Nghiêm yênlặng một lát, mới chậm rãi nói.

"Đều là ngươi làmhại còn dám nói, nếu không phải là ngươi. . . . . ." Lam lão gia khôngnhịn được lại muốn bắt đầu oán trách.

"Cha." Lam ThưNguyệt liếc ông, ý vị cảnh cáo mười phần.

"Quên đi ! Ta đi tìmHoa Quế học điêu khắc." Ông hừ hừ, xoay người rời đi.

Long Nghiêm dắt nàng trởlại trong phòng.

Tròn trịa vừa vào phòng,liền lập tức nhảy xuống vai Long Nghiêm, chạy đến gian phòng nhỏ phía sau, nơiđó hiện tại thành chỗ ở riêng của nó.

"Mệt mỏi sao?"Đem nàng nâng lên giường, hắn thay nàng kéo chăn.

"Không mệt."Lam Thư Nguyệt lắc đầu, ngồi dựa trên giường, đối với hắn bày ra nụ cười vuivẻ."Phu quân, chàng thích nam hài hay là nữ hài tử? Không thể nói là khôngquan trọng đó!" Nàng tức thì nói, vừa đúng cắt đứt ba chữchưa kịp ra khỏi miệng hắn.

"Nữ nhi, một nữ nhigiống nàng, dáng ngoài giống như nàng, cá tính giống như nàng, bởi như vậy nữnhi nhất định sẽ được mọi người nâng niu che chở trong lòng bàn tay."

Lam Thư Nguyệt lắc đầumột cái."Nhưng ta thích nam hài, một nam hài giống phu quân, dáng ngoàigiống như chàng, cá tính giống như chàng, thường ngày chàng dạy võ công chocon, ta ở một bên bảo vệ phụ tử hai người, lúc chàng dạy con thổi tiêu, ta sẽngâm xướng một khúc Thượng tà, về sau, nếu như con có muội muội, ta tin tưởngcon nhất bảo vệ muội muội thật tốt. . . . . ." Có chút dừng lại, đáy mắtnàng nhiễm một tầng sương."Phu quân, chàng nói có được hay không?"

"Ừ, nam hài cũngtốt, nam hài tương đối kiên cường, chúng ta làm cha mẹ cũng không cần quá quan tâm." Long Nghiêm thuậntheo nói. Khẽ vuốt gương mặtcó vẻ tái nhợt của nàng, ở môi nàng ấn xuống một nụ hôn triền miên.

"Ưm. . . . . ."Nàng thở nhẹ, xụi lơ trong ngực hắn.

"Ngủ đi, chờ tỉnhngủ còn phải uống thuốc."

"Ừ." Nhắm mắtlại, mặc cho hắn đỡ nàng nằm xuống, nàng rất nhanh liền chìm vào trong giấcmộng.

Long Nghiêm ngắm nhìnnàng thật lâu thật lâu, mới đứng dậy rời đi, nhìn thấy Hoa Quế đứng ở một bên,thấp giọng phân phó nói: "Nếu như sau khi tiểu thư tỉnh ta còn chưa trở về phòng, nhớ để cho tiểu thư uống thuốc dùng bữa,còn có, tốt nhất một tấc cũng không rời tiểu thư, biết không?"

"Dạ, Hoa Quếbiết."

Long Nghiêm gật đầu, xoayngười rời khỏi phòng ngủ.

Ngoài cửa phòng, LongNgâm chờ ở nơi đó.

"Đại ca." LongNgâm ngăn cản hắn.

"Có chuyện?"Hắn lãnh đạm hỏi.

"Đại ca, thái tử chỉcòn lại thời gian là bốn tháng."

"Ta sẽ không đi kinhthành." Long Nghiêm cự tuyệt, lướt qua hắn, thẳng đi tới dược phòng vừamới xây xong mười ngày trước, bắt đầu bốc thuốc chế thuốc.

"Đại ca, thái tử làmột thái tử tốt, nếu khiến Nhị hoàng tử quỷ kế được như ý, hậu quả thật không chịu nổi !" Long Ngâm chưa từ bỏ ý định,liều chết khuyên.

"Không nên nói nữa,ta sẽ không rời đi." Hắn quả quyết cự tuyệt.

"Đại ca!" LongNgâm bịch một tiếng quỳ xuống, "Đại ca nếu không đáp ứng, Nhị đệ quỳ ở chỗnày không đứng dậy."

Long Nghiêm làm như khôngthấy, tiếp tục công việc của hắn, thỉnh thoảng vùi đầu viết nhanh, thỉnh thoảngcau mày suy nghĩ, sẽ tiếp tục bốc thuốc chế thuốc, thời gian cứ như vậy qua mấycanh giờ, sắc trời dần dần tối.

Đã thấy sắc trời tối, hắnthở dài, vươn tay lên rồi lại ngồi trong chốc lát, mới đứng dậy rời đi dượcphòng, không liếc mắt nhìn Long Ngâm đang quỳ gối một chỗ.

Đêm khuya, sau khi LamThư Nguyệt ngủ say, hắn xách theo đèn lồng lại tới dược phòng, dưới ánh nếnvàng, nhìn thấy Long Ngâm vẫn quỳ bên ngoài dược phòng.

"Đứng lên đi, đệ quỳnữa cũng vô ích." Hắn than nhẹ.

Long Ngâm không nói, kiêntrì quỳ.

"Hừ, coi như ta đếnkinh thành cũng vô ích."

"Đại ca không đi thửmột chút, làm sao chắc chắn là không được!" Long Ngâm không đồng ý.

Đáy mắt Long Nghiêm nhấtthời bi thương, nhìn hắn, thấp giọng than thở.

"Bởi vì ta đã chẩnqua người trúng độc của Lận Khúc Vô."

"Cái gì? Ngườinào?" Long Ngâm kinh ngạc, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra."Là đại tẩu?!"

Long Nghiêm gật đầu.

Hắn đứng lên, "Đệliền biết chuyện có cái gì không đúng, nhưng không nghĩ tới Lận Khúc Vô lại sẽhạ độc thủ đối với đại tẩu? !"

"Hắn muốn chứng minhhắn lợi hại hơn ta, chứng minh ta chẩn không ra độc, chứng minh ta không giảiđược độc, chứng minh hắn mới xứng đáng là『đệ nhất 』!" Long Nghiêm cắn răng.

"Nhưng là huynh chẩnra." Độc này vào cơ thể người sẽ không lập tức bị mất mạng, có thời giangần mười tháng, có thể để cho người trúng độc suy yếu, chết vô cùng tự nhiên,ngay cả chẩn không ra nguyên nhân.

"Ta chẩn ra, nhưnglàm không ra giải dược cũng vẫn là uổng công, dược liệu giải dược tổng cộng có hai mươi loại, chỉ là phân biệt mỗi mộtloại dùng bao nhiêu liều lượng đã rất khó khăn, huống chi trong quá trình sắcthuốc, chỉ cần sai lầm thứ tự một chút, cũng không thể dùng."

"Phức tạp nhưvậy!" Ngay thứ tự sắc dược liệu đều phải suy nghĩ, vậy muốn thử nghiệm tớikhi nào?

"Đại tẩu nàng. . . .. . Biết chuyện mình trúng độc sao?"

"Lận Khúc Vô khi bắtđầu liền nói cho nàng biết rồi, mà nàng lại vẫn có ý định gạt ta, nếu khôngphải là ta chẩn ra, ngay cả nàng chết thế nào ta cũng không biết!"

"Đã như vậy, tại saocòn phải mang thai?"

"Bởi vì Thư Nguyệtmuốn dùng thời gian còn lại sinh cho ta hài tử, nàng nghĩ rằng sau khi có hài tử, cho dù mất đi nàng, ta cũng đều vì hài tử sống thật tốt, nhưng là nàng sai lầm rồi, nếunhư ta không cách nào hoá giải độc cho nàng, hài tử sinh hạ sẽ nhất định là cô nhi!"

Cho nên hắn nói thích nữnhi, có hình dáng cùng tính cách như nàng, vậy sẽ để cho mọi người thương nữnhi, yêu nữ nhi, bọn họ có thể an tâm rời đi. Nếu là nam hài cũng tốt, hắn sẽcó ông ngoại cùng cậu thương yêu, hơnnữa bé trai tương đối kiên cường, bọn họ làm cha mẹ có thể an tâm."Chonên, hừ, ta không đi kinh thành, bởi vì đi cũng không có tác dụng, không bằngđể cho ta ở chỗ này thí nghiệm, nếu ông trời thương ta, thương nàng, để cho tađiều chế chính xác phương thuốc, như vậy đệ cũng có thể đưa đến kinh thành đicứu mạng Thái tử."

"Đại ca, dứt khoátđem Lận Khúc Vô bắt tới, buộc hắn giao ra giải dược!"

Long Nghiêm lắc đầu,"Lận Khúc Vô chỉ có một viên giải dược, hắn đã sớm tự mình dùng."

"Vậy chúng ta buộchắn giao ra cách điều chế."

"Vô dụng, hừ, làmnhững chuyện uổng công vô ích, ta tình nguyện tự mình điều chế ."

Trên khuôn mặt xinh đẹpcủa Long Ngâm tinh thần suy sụp."Những người khác biết không?"

"Thư Nhật cùng LongHoa cũng biết."

"Đệ giúp đại ca, nóicho đệ biết, đệ phải làm gì?"

~~~~~~~~~~~~

Lại qua một tháng, chuyệngiải dược vẫn không có tiến triển.

Lam Thư Nguyệt thườngxuyên một người lẳng lặng ngồi ở dưới tàngcây, khẽ vuốt ve bụng, đáy mắt có chút lo âu.

Nàng cũng không lo lắngcho mình có chết hay không, nàng lo lắng có đủ thời gian để cho nàng sinh hạhài tử không, nàng mong mỏi đứa bé này có thể ngăn cản ý định cùng nàng xuốngHoàng Tuyền của Long Nghiêm.

Mỗi sinh mạng đều là trânquý, không có người nào nên vì ai mà chết, nếu tính mạng của nàng nhất địnhhết, nàng yên lòng tiếp nhận, nhưng hắn không được!

"Tiểu thư, nên dùngđồ ăn." Hoa Quế đi tới dưới tàng cây, nhẹ nhàng chạm vào Lam Thư Nguyệtđang xuất thần, ưu tâm lo lắng nhìn hai hàng lệ trên má tiểu thư. Tiểu thư thế nào? Vì sao thương tâm? Bởi vì côgia lạnh nhạt sao?

Lam Thư Nguyệt nháy mắtmấy cái, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy vẻ mặt Hoa Quế lo lắng,nàng bày ra nụ cười, cũng không được lâu đột nhiên lại rơi xuống hai giọt lệ.

"Tiểu thư. . . . .."

"Ta không sao, làbởi vì mang thai, cho nên mới động một chút là chảy nước mắt, tâm tình có thểkhông cách nào khống chế, đây là bình thường, em không cần lo lắng." Nànglau nước mắt.

"Tiểu thư, nàngkhông cần gạt nô tỳ, nô tỳ cũng biết."

"Em biết? !"

"Cô gia gần đâydường như rất ít trở về phòng, có đúng hay không?"

Lam Thư Nguyệt gật đầu,bởi vì hắn không ngủ không nghỉ muốncứu nàng a!

"Tiểu thư, tại sao nàngkhông tố cáo với lão gia hoặc thiếu gia chứ? Cô gia như vậy thật là quá đáng, nô tỳ nhìn không được, nô tỳ nhất định phải.. . . . ." Lời nói căm phẫn của Hoa Quế đột nhiên bị cắt đứt, khiếp sợnhìn chằm chằm người phía trước cách đó không xa, tiếp theo một cái chớp mắt,nàng kịp thời phản ứng, ôm lấy Lam Thư Nguyệt bỏ chạy.

"Hoa Quế?" LamThư Nguyệt bị giật mình.

"Có ai không! Người đâu mau tới a!" Hoa Quế không giải thích,liều chết hô to, triển khaitoàn bộ công lực dưới chân, ôm Thư Nguyệt chạy trối chết.

"Chạy nữa, ta đạikhai sát giới." Thanh âm lãnh khốc vang lên đồng thời Lý Ứng Vi đã phithân đến phía trước Hoa Quế, chặn lại đường đi của các nàng.

Lam Thư Nguyệt giờ mớibiết hành động của Hoa Quế là vì cái gì .

"Ngươi muốn làm cáigì?" Hoa Quế chất vấn.

"Ngươi. . . . . .Ngươi đừng làm loạn đó, tiếng kêu của ta rất nhanh sẽ làm mọi người tới, ngươithức thời liền chạy ngay đi!" Hoa Quế để nàng xuống, hộ ở phía sau.

"Là thế này phảikhông?" Lý Ứng Vi cười lạnh, nói như vậy, đúng ý hắn.

"Đương nhiên là nhưvậy!" Hoa Quế hừ nói.

"Lý Ứng Vi , ngươirốt cuộc muốn làm gì?"

"Hừ, đừng nóng vội,chờ người tới nói sau, ta tự nhiên sẽ nói ra mục đích của ta." Lý Ứng Vilạnh lùng nói.

Quả nhiên, chỉ lập tức,Long Nghiêm liền phi thân chạy tới, đáy mắt bao hàm lạnh lẽo nhìn chằm chằm LýỨng Vi.

"Đừng vội nổi giận, Tiêu đoạn hồn, ta hôm nay tới nơi này làmuốn làm một giao dịch."

Tiêu đoạn hồn? Chân màyLong Nghiêm nhăn lại, "Giao dịch gì?"

"Ta đưa cho ngươicách điều chế giải dược, mà ngươi, cùng ta chiến một cuộc!" Hắn là đệ nhấtthiên hạ, tuyệt đối không cho phép có người gọi là "Tiêu đoạn hồn" đủđể cùng hắn đối kháng!

"Được, ta đápứng!"

"Không!" LamThư Nguyệt kêu lên, muốn ngăn cản, đáng tiếc đã tới không kịp.

Lý Ứng Vi bỏ lại cáchđiều chế sau đó liền phi thân rời đi, chỉ để lại một câu nói, "Mười ngàysau, trên Cô Phong nhai."

"Phụng bồi!"Bắt được cách điều chế, Long Nghiêm khó nén kích động, chạy vội tới trước mặtLam Thư Nguyêt."Thư Nguyệt, ta. . . . . ."

"Nếu như chàng điứng chiến, ta tuyệt đối sẽ không ăn giải dược !" Nàng cắt đứt lời của hắn,người kia là cao thủ đệ nhất trong giới sát thủ, nàng không cách nào trơ mắtnhìn hắn vì nàng chịu chết!

Long Nghiêm caumày."Thư Nguyệt, giống như Lận Khúc Vô chấp nhất với danh tiếng thần y đệnhất, Lý Ứng Vi cũng là vì tranh 『đệ nhất 』. Mà ta, là vì mình, cho nên trận chiến này là khôngthể tránh khỏi ."

Nàng liều chết lắcđầu."Chàng căn bản là vì ta, nếu không phải là ta, chàng như thế nào. . .. . ."

Ngón trỏ nhẹ chặn môi củanàng, "Ta thật sự là vì ta, vì để cho mình có thể cùng thê tử sống đến đầubạc, vì để cho mình có thể cả đời dắt tay của nàng, vì mình có thể cùng nàngcùng hưởng niềm vui thú của người già, vì mình có thể lúc nào cũng nhìn thấy nụcười ôn nhu của nàng, vì mình có được. . . . . . Hạnh phúc. Thư Nguyệt, ta tất cả đều là vì chính ta."

Lam Thư Nguyệt nghẹnngào, châu lệ chậm rãi rơi xuống.

"Như vậy, phu quân,chàng có thể đáp ứng ta một chuyện sao?"

Hắn ôn nhu cười mộttiếng."Nàng biết ta sẽ đáp ứng nàng bất cứ chuyện gì."

"Vì ta, nhất địnhphải còn sống trở về."

Hắn ôn nhu hôn nàng,"Ta đáp ứng nàng."