Truyền Nhân Thiên Y

Chương 123



Chương 123

Thấy hai người này đã bắt đầu nói chuyện thân thiết, Phùng Luân tức giận đến lỗ mũi phun khói, như vậy là không coi mình ra gì, không buồn nhìn đến một cái đúng không?

“Dương Thi Vũ, cô cũng ngừng lại được rồi đó!”

“Mau mau tránh ra, nếu không lát nữa ra tay lỡ làm cô bị thương thì thiếu gia đây cũng không phụ trách.”

Nghe xong, Dương Thi Vũ lạnh lùng nhìn về hướng Phùng Luân: “Trước đó anh không nghe rõ à? Lương Siêu là bạn của Dương gia, ai dám động đến ngài ấy chính là đối đầu với Dương gia.”

“Hừ!”

“Con mẹ nó, đừng có dùng Dương gia các người để hù tôi, huống chi thứ đàn bà như cô có thể đại diện cho Dương gia à.”

Nói xong, anh ta lại đưa mắt ra hiệu với Triệu Thiết Trụ một cái.

“Anh Trụ Tử, đừng quan tâm gì cả, đánh!”

Triệu Thiết Trụ nhếch miệng cười gật gật đầu, chỉ chờ có câu này, lúc này thân thể bỗng trầm xuống, như một con mãnh hổ xuống núi mà vọt tới!

“Anh dám!”

Dương Thi Vũ không khỏi giận dữ, không những không tránh ngược lại còn chủ động đứng ở trước người Lương Siêu, có ý bảo vệ, làm Lương Siêu cũng hơi cảm động.

Sau một khắc, Triệu Thiết Trụ thật sự mạnh mẽ hơn tưởng tượng của Lương Siêu, gần như trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Dương Thi Vũ, không quan tâm gì mà giáng ra một quyền!

().

“Cẩn thận.” Lương Siêu khẽ quát một tiếng rồi vội vàng đẩy Dương Thi Vũ ra, tiện tay dùng một quyền va chạm với nắm đấm của Triệu Thiết Trụ, mạnh đến mức làm gã lùi nhanh lại ba bước!

Khó khăn lắm mới ổn định lại thân về, trong lòng Triệu Thiết Trụ trầm xuống. Sức lực của thằng ranh này cũng rất lớn!

“Cũng khó nuốt lắm, cùng xong lên!”

Ba tên tướng tài đắc lực của gã nghe vậy thì lập tức vọt tới từ ba hướng khác nhau, cùng Triệu Thiết Trụ bao vây tấn công Lương Siêu, thể hiện ra rất lão lạt kinh nghiệm chiến đấu.

Thấy thế, Dương Thi Vũ vốn còn muốn muốn xen vào, nhưng Phùng Luân đã đưa mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ của mình khống chế Dương Thi Vũ, cô ta lập tức tức giận đến chửi ầm lên.

“Phùng Luân, anh là đồ chết tiệt!”

“Tôi không biết giữa anh và ngài Lương có ân oán gì, nhưng tôi có thể cam đoan, sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ hối hận vì hành động hôm nay!”

Phùng Luân hừ lạnh một tiếng, đố kị trong lòng càng tăng lên.

Con mẹ nó, đoạt gái với mình đã rất đáng ghét, ma còn có thể được Dương Thi Vũ che chở như thế!

Không chơi chết hắn thì khó mà xả được cơn hận trong lòng!

Mấy phút sau, mấy người còn đang triền đấu, nhưng khi nhìn thấy trong ba đại tướng của mình đã có hai tên bị Lương Siêu đánh phế, Triệu Thiết Trụ càng ngày càng kinh hãi.

Đúng lúc này, gã đột nhiên lơ đãng liếc Lương Nghiên một chút, lập tức loé lên một suy nghĩ. Thằng anh khó giải quyết thì cứ xuống tay với con em gái đi!

Giải quyết nhỏ em thì không sợ tên họ Lương này không bó tay chịu trói!