Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 49: Gạo linh khí (2)



Trải qua cái lạnh của mùa đông, thời tiết ấm áp của mùa xuân lại ùa về và yêu thú cũng thế, sau quãng thời gian tránh rét thì những yêu tộc nhỏ lẻ lại quay lại cánh rừng bên ngoài Hoan Châu.

Khoản thời gian này thợ săn cũng bắt đầu nhiều lên, bọn họ đẩy mạnh việc mua vũ khí để săn bắt. Ở trấn Văn Lang này, nói về vũ khí thì không có nơi nào uy tín bằng Trần gia, gia tổ của họ từng là luyện khí đại sư tới từ bên trong thành, trình độ luyện khí, chất lượng vũ khí chế tác ra vượt xa hai nhà Hồ, Bạch kia.

Khoảng tuần trước tại khu vực cách trấn Văn Lang không xa xảy ra thú triều suýt chút nữa đã huỷ diệt toàn bộ trấn, ba nhà Trần, Bạch, Hồ cùng các nhà khác đã tổ chức một cuộc mộ binh lớn đánh lui thành công đám thú.

Đêm tối, tại Trần phủ, rất nhiều khách nhân xuất hiện, nói nói cười cười tại sảnh lớn. Hôm nay tại Trần gia mở tiệc ăn mừng lớn, đón chiến những chiến sĩ của họ khải hoàn trở về, cũng vinh danh, đưa tiễn người đã khuất.

Gia chủ Trần gia, Trần Hạo mở tiệc chiêu đãi khách nhân, ông không tiếc chút tiền mà đem ra tất cả món ngon nhất trên trấn Văn Lang này.

“Chúc mừng Trần huynh khải hoàn trở về.”

“Khà khà, ta nói tình hình chiến sự lúc đó thật nan giải, may mà có Trần gia chủ xuất ra đao pháp Bộc Phá Sơn giết chết một đầu yêu thú linh sĩ bát tinh, đảo ngược toàn bộ trận chiến.” Một mãnh phu của Tả gia vừa nốc một ngụm rượu vừa kể lại.

“Này này, còn đội của ta nữa chứ, không nhờ chúng ta cản bước đám lâu la kia sao Trần huynh có thể giết được con đầu đàn đó chứ.”

Tuy Trần Hạo là gia chủ nhưng tính cách hiếu chiến từ nhỏ vẫn không bỏ được, ông sẵn sàng cầm vũ khí lên chiến đấu với địch nhân, săn giết yêu thú. Cho nên thân hình của ông cao lớn vạm vỡ, từng bắp cơ săn chắc cùng những chiếc sẹo gắn liền với những trận sinh tử.

Có rất nhiều chiếc hòm lớn trong sảnh, đó là thứ cất giữ yêu hạch lấy từ yêu thú, là tài liệu quan trọng nhất khi luyện chế vũ khí. Có một bóng người ngồi trên đó, tay chăm chú vẽ vời.

Đó là Trần Minh Công, con trai Trần Hạo, một thiên tài mang phong linh căn cửu phẩm, là đệ nhất thiên kiêu thế hệ này của Trần gia.

Trần Hạo đi tới chỗ con trai mình, kéo hắn ra khỏi chỗ ngồi, cười lớn với tất cả khách nhân: “Đây, con trai ta, nhờ có những trận pháp xảo diệu của nó mà cuộc viễn chinh này mới thành công mĩ mãn.”

“Phải đấy, Trần thiếu gia chỉ mới là linh Đồ ngũ tinh lại có thể vượt cấp chém giết một con Hào Điện Lang linh Đồ cửu tinh.”

“Những trận pháp thiếu gia vẽ ra còn giết bao nhiêu là Vân Du Tước đến cả ta là linh Đồ bát tinh cũng phải thận trọng.”

Yêu thú cùng cấp bậc với nhân loại thì cơ thể của chúng đã cứng cáp hơn xa rồi, lực lượng cũng mạnh hơn nữa, thế mà Trần Minh Công có thể vượt bốn giai chém giết yêu thú, chiến lực bật này còn muốn vượt xa đám thị vệ trong phủ.

“Ha ha, Trần gia có thiên tài tọa trấn, ngày sau dương quang trấn Văn Lang.”

“Chúc mừng Trần gia chủ...”

“Chúc mừng...”

“...”

Bị những ánh mắt nóng rực chiếu qua, dù bình thường Trần Minh Công có tâm tính vững vàng thế nào cũng hơi ngượng ngùng bối rối. Hắn vội cảm tạ mọi người, khiêm tốn nói: “Đa tạ các thúc bá, ta chỉ là dựa vào thực lực của mọi người mới có thể chém được cái đầu của Hào Điện Lang kia.”

Nghe Trầm Minh Công nói, đám khách nhân và phụ thân hắn không khỏi tán thưởng, còn nhỏ nhưng lại có chiến lực cao, làm người cũng khiêm tốn, không kiêu ngạo, tự mãn thế này quả thật con đường ngày sau rộng mở, thành tựu tương lai không đo được.

“Ha ha, nói cũng đã nói hết rồi.” Trần Hạo cười lớn, nói: “Các vị, xin cứ tự nhiên dùng bữa, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, hôm nay Trần Hạo ta bao hết.”

“Hoan hô gia chủ...”

“Trần huynh muôn năm kha kha...”

“Trần gia chủ, ngươi đúng là hào phóng, ta thích...”

Các khách nhân và tộc nhân Trần gia bắt đầu ngồi vào bàn lớn dùng bữa, hạ nhân liên tục ra vào, đem lên những món ăn cực phẩm thơm ngon nhất.

Tiếng nói cười đùa vang khắp cả sảnh lớn, sau nửa tiếng tiệc tùng, những món ngon trên bàn gần như bị vét sạch sẽ hết, chỉ chừa lại những mâm cơm trắng, so với cơm trắng nhạt nhẽo, hẳn là ai cũng thích thịt thà ngon miệng hơn.

Khách nhân đến từ Tả gia ăn thịt hoài cũng ngán, nổi hứng múc lấy một phần cơm trắng, gắp lên bỏ vô miệng. Cơm trắng thơm mịn, đầy đặn vừa tan vào miệng, ngoài vị tinh bột thường thấy ra hắn còn cảm nhận được một thứ rất hoang đường nữa, là linh khí.

Ánh mắt hắn mở to đầy kinh ngạc, chẳng lẽ hắn cảm giác lầm sao. Hắn liền gắp thêm mấy đũa nữa bỏ vô miệng, quả thật trong hạt cơm chính là linh khí, hạt cơm thuần khiết này còn ngon hơn những món thịt rau trước đó vừa ăn nữa.

“Lệ huynh, thử món này đi...” Khách nhân Tả gia quay sang nói nhỏ.

“Thôi, ta không thích ăn cơm...” Khách nhân Lệ gia bên cạnh từ chối nhưng vị Tả gia một mực thỉnh cầu, không còn cách nào khác hắn bỏ cái đùi đang gặm dở xuống, gắp một đũa cơm lên đưa vào miệng.

Biểu hiện khi nuốt cơm xuống chẳng khác gì khách nhân Tả gia kia, đầy kinh ngạc. Hắn lại quay sang thủ thỉ với những người khác. Từ hai người lúc đầu, các khách nhân khác đã bắt đầu chú ý tới mâm cơm trên bàn.

Trần Hạo đang uống rượu thì nghe thấy những tiếng ồn ào kia, ông khó hiểu hỏi hạ nhân bên cạnh: “Bên đó có chuyện gì mà náo nhiệt thế?”

Vừa dứt lời thì đã có một vị khách bước tới, trên tay cầm chén cơm trắng, trên miệng còn vươn hạt cơm, vội vàng nói: “Trần huynh, cơm này huynh còn nữa không?” Hắn vừa nói xong liền ngồi về chỗ, tranh múc cơm với những người khác.

Cả Trần Hạo cùng Trần Minh Công đều chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì những khách nhân kia đang ăn thịt thì buông xuống, ai nấy múc lấy múc để cơm trong các mâm kia.

Trần Hạo cũng tò mò, cầm chén lên múc một phần, gắp một đũa đưa lên miệng. Biểu cảm của ông chẳng khác gì những khách nhân kia.

“Là linh khí.” Trần Minh Công cũng vừa ăn một đũa, kinh ngạc nhìn qua chỗ Trần Hạo, nói.

Ông quay sang hỏi quản gia: “Triệu thúc, cơm này mua ở đâu thế?”

“Bẩm gia chủ, hôm nay tửu lâu của bạch gia đều được bao hết, hạ nhân chỉ có thể sai người đi tửu lâu Du Vân của Nguyễn gia một chuyến, may mắn mua được chỗ cơm này.” Lão quảng gia họ Triệu thành khẩn đáp.

“Thúc có nếm thử qua chưa?” Trần Hạo hỏi.

“Thưa chưa ạ.” Chủ tử chưa ăn, hạ nhân sao có thể động đũa trước. Tuy nhiên lão thật bất ngờ vì tất cả khách nhân đang vét sạch hết chỗ cơm kia.

Trong ấn tượng của lão, mỗi khi tiệc tùng họ đều vơ vét hết thịt trước tiên, bởi có những món ngon bình thường cực đắt không dám mua ăn, còn cơm trắng thì quá bình thường lúc nào cũng còn nguyên hết. Thế mà hôm nay tất cả chỗ cơm kia đều bị vét sạch như là một mĩ thực ấy.

“Thúc biết không, trong gạo này chứa đựng linh khí còn muốn tinh khiết hơn cả tinh thạch bình thường nữa.” Trần Hạo nói.

Trần Minh Công đưa một hạt gạo cho lão quản gia coi. Lão vừa cầm hạt gạo lên, cảm nhận thì thấy quả đúng là thế, tuy lượng linh khí cực nhỏ, nhỏ hơn cả khối hạ phẩm tinh thạch nhưng lại rất thuần khiết, không hề có tạp chất lẫn vào.

Đây chính là vàng. Tất cả những ai có mặt ở đây đều có ý nghĩ này trong đầu.

“Trần huynh, làm sao trong gạo lại có linh khí được, lại còn thuần khiết đến vậy?”

“Trần gia chủ, xin hãy cho ta biết nơi bán gạo này.”

“Trần huynh, có thể cho ta xin thêm cơm không?”

“Trần gia chủ, ta có thể bỏ ra tinh thạch mua thêm cơm cũng được.”

Trần Hạo thấy những khách nhân gặng hỏi ông cũng thấy hơi ngộp, bởi bây giờ ông cũng mới biết, cũng có ý định sẽ đi bái phỏng Nguyễn gia chủ, hỏi về loại gạo này.

Cùng lúc đó, tại căn hộ của Nguyễn gia lúc này, tuy trời đã tối nhưng tiếng mắng mỏ của phụ nhân trong phủ vẫn chưa ngưng lại.

“Trời ơi, sao ta lại khổ thế này...”

“Ngươi đã mười tuổi rồi mà còn bị lừa nữa.”

“Nương...” Nguyễn Thiên Phước nhỏ giọng muốn chen vào.

“Trên đời nào có ai bán một bao gạo với giá bảy tinh thạch đâu.”

“Nương, người nghe con nói đã...”

“Ta không nghe, hôm nay ta phải đánh ngươi một trận mới được.” Phu nhân Mai Lệ, mẫu thân của Nguyễn Thiên Phước giận dữ mắng.

Bà điều hành tửu lâu Du Vân này, hôm nay các gia tộc lớn ăn mừng khải hoàn, đặt đồ ăn rất nhiều, xui xẻo thay trong quán lại hết cơm đúng lúc, bà sai Nguyễn Thiên Phước đi mua cơm, tối đến mới nghe hạ nhân nói hắn mua về cái bao gạo bình thường giá bảy khối tinh thạch, coi có tức không chứ?

“Nương à, người nhìn thử gạo này một lần đi.” Nguyễn Thiên Phước vội vàng bốc nắm gạo đưa ra, hắn sợ đánh đó.

“Hừ.” Mai phu nhân hừ lạnh chộp lấy nắm gạo, đưa lên xem thử có dát vàng chỗ nào không. Đột nhiên bà cảm nhận được dòng linh khí nhàn nhạt trong nắm gạo.

“Gì thế này, sao trong hạt gạo lại có linh khí?” Mai phu nhân kinh ngạc hô, không chỉ một mà tất cả các hạt đều chứa linh khí, hơn nữa còn rất thuần khiết.

Bà vội vàng bốc từng nắm ra khỏi cái bao gạo, đưa lên xem. Tất cả đều có linh khí.

“Phước nhi, con mua gạo này ở đâu?” Mai phu nhân không còn tức giận nữa, trong mắt bà lúc này, đống gạo trắng này chính là tiền, là món hời.

Văn Lang trấn về đêm yên tĩnh, trăng hôm nay cũng không sáng như mọi ngày tô thêm vắng vẻ hiu quạnh.

Như mọi ngày, cứ tới nửa đêm Thanh Liên liền trèo lên nóc nhà ngồi, cô bé lấy cây sáo trong người ra, lau nhẹ một lượt. Có một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thanh Liên, là Chí Nam.

Dù không nói ra nhưng Chí Nam thật sự rất thích thưởng thức tiếng sáo của Thanh Liên, tiếng sáo của Thanh Liên không như những kẻ biểu diễn ngoài kia, nó không hề có mục đích, không nhiễm tạp chất gì cả, nó trong trẻo dịu êm làm say lòng người.

“Nè sư muội, muội đoán xem chừng nào chỗ gạo này mới có thể thanh lí hết?” Chí Nam bỗng nhiên hỏi.

“Mai.” Thanh Liên vừa lau cây sáo vừa trả lời.

“Mai sao, hôm nay nếu không phải ta đi kéo khách e rằng còn chẳng bán được một bao, sao có thể bán hết trong ngày mai được.” Chí Nam nằm lên nóc nhà, cười nói.

Bỗng nhiên có những ánh lửa phía xa xa tiến về y quán, tiếng ồn xa xa truyền tới làm Chí Nam bật người dậy.

“Không phải chứ, chẳng lẽ họ tới đây mua gạo sao?”

Chí Nam nhìn qua chỗ Thanh Liên, cô bé đã nhắm mắt lại, dường như đã đoán biết từ trước nên chẳng có gì ngạc nhiên cả.

Gió đêm lung lay trong ánh trăng mờ, tiếng sáo du dương êm dịu cất lên trong đêm.