Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 142: Sát nghiệp (1)



Tại trung tâm rừng Ba Vì, đang diễn ra một trận chiến hết sức khốc liệt...

Bọn họ bị cắt đứt liên kết với thiên địa, chỉ sử dụng linh lực đơn thuần chống đỡ với những đợt công kích của ba linh sư thần bí.

Loạn chiến với đám tà linh rồi tới phiên đụng độ ba linh sư thần bí này đã bào mòn liên tục linh lực của bọn họ.

Gào... Tiếng long tru vang lên, lại một linh sư Tấn quốc ngã xuống.

Toàn bộ linh sư bình thường trong đoàn đã ngã xuống, chỉ còn lại đám luyện trận sư.

“Con chuột nhắt kia, có giỏi thì ra mặt đánh với chúng ta này.” Lưu Nghị nổi giận quát. Hắn liên tục giải trừ cấm chế nhưng luôn bị đối phương ngăn chặn ngay lập tức, dẫn đến những linh sư kia bị giết quá dễ dàng.

Dù ba linh sư trước mắt vô cùng mạnh nhưng bọn chúng không có dao động tinh thần lực, chắc chắn kẻ đó vẫn còn ẩn núp ở đâu đó.

Đáp lại lời quát tháo là không gian im ắng.

“Lưu huynh, hãy bình tĩnh, ưu tiên mục tiêu của chúng ta.” Gia Cát Trường Dân nói.

“Ta biết chứ... Nhưng con chuột này, có thể phá giải công pháp của ta chỉ mới lần đầu gặp mặt.” Lưu Nghị không che giấu vẻ kinh hoảng.

Công pháp Địa giai này của hắn, cộng hưởng tận 220 huyệt đạo trong cơ thể, là công pháp phòng hộ đích thân Hoàng ban cho, thế mà lại bị một kẻ chỉ mới gặp gỡ lần đầu phá giải.

Công pháp Địa giai, có cả ngàn chú ngữ, tại sao kẻ đó có thể ngay lập tức tìm thấy chú ngữ trung tâm?

Ba linh sư bí ẩn liên tục tấn công, những linh sư còn lại kia được lệnh sử dụng tinh thần lực, họ bắt đầu dùng trận pháp phản công.

Bôn Lôi kỹ – Cường Lôi Liên Trảm!

Vũ Lâm Phiến – Phượng Diễm!

“Để ta hóa giải...” Gã linh sư gầy tế ra trận pháp kháng lôi hỏa, chặn lại công kích của hai hóa thân. Hắn nhận ra lực đạo đối phương vượt xa linh Sĩ thất tinh thông thường. Bản thân đang bị đẩy lui.

“Mau dùng trận pháp gia trì, đây không phải công kích của linh Sĩ bình thường.” Lưu Nghị ra lệnh.

Minh Long Hóa Kỹ – Long Chi Giới Vực!

Hóa thân của Triệu Việt Vương mở ra Vực phá nát toàn bộ trận pháp thủ hộ.

“Phản Chấn trận...” Ánh sáng chú ngữ trên quyển trục của Gia Cát Trường Dân sáng lên. Trận pháp xuất hiện phản ngược công kích về phía ba hóa thân.

“Cường Lực trận!” Gã linh sư gầy đặt bàn tay lên đất. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một lực lượng vô hình gia trì sức mạnh cho đám linh sư kia.

“Thủy Liêm!”

“Phong Ma Tức!”

“Long Viêm!”

“...”

Bao nhiêu đạo công kích bắn về phía ba linh sư, đánh gãy cả xương bên trong. Nhận bao nhiêu thương tổn vẫn không hề dừng lại, cứ liên tục tập kích Gia Cát Trường Dân và Lưu Nghị.

“Vạn Thạch Hóa Sơn Nhân!” Lưu Nghị có hơi mất kiên nhẫn, hắn hiệu triệu thạch nhân cao hơn bốn trượng, cầm bản đao khổng lồ chém xuống.

Bôn Lôi kỹ – Lôi Đình Nhập Thể!

Toàn bộ linh khí trong người hóa thân Vạn Xuân Vương rút hết ra, huyễn hóa thành tử lôi truyền từ trái tim tới toàn bộ huyệt vị, gân cốt, tỏa ra ngoài da thịt. Bảng đao cũng phát ra tử lôi.

Bôn Lôi kỹ – Nha Đột!

Tử lôi chạy dọc theo bảng đao mãnh liệt đâm nát cả thạch nhân.

“Thạch nhân của ta.” Lưu Nghị kinh ngạc. Mặc dù cấp bậc bị giới hạn ở bậc linh Sĩ nhưng hắn tự tin không có công kích nào ở bậc này có thể xuyên qua lớp phòng hộ được, thế mà kẻ trước mắt chỉ một đòn duy nhất đã hủy diệt cả thạch nhân.

“Ta bực rồi đấy.” Lúc Lưu Nghị định xông lên thì bị Gia Cát Trường Dân cản lại: “Lưu huynh, đây không phải chiến trường chính của chúng ta, có thể tiết kiệm sức được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Có điều...”

“Bọn chúng không hề cảm thấy đau đớn khi nhận nhiều sát thương như thế, cứ xông lên đánh giết, là thuật con rối sao?” Gia Cát Trường Dân đã nhận ra gì đó rồi.

Để xác minh, hắn lập tức vẽ trận. Ánh sáng chú ngữ vừa xuất hiện, ba luồng khí tức kia dần tan đi, để lộ ra ba thân ảnh quen thuộc, là ba linh sư Tấn quốc trong đoàn.

“Khương Mạch, Tấn Phong, Lục Nha...” Đám linh sư kia tới kiểm tra, ba hóa thân kia chỉ còn là cái xác lạnh.

“Liên tục tập kích vào những thời khắc mấu chốt khiến ta không thể nhìn thấu thủ đoạn. Kẻ phía sau là nhằm vào chúng ta.” Gia Cát Trường Dân truyền âm cho Lưu Nghị.

“Chậc...” Mỗi trận pháp họ sử dụng, Thanh Liên đều ghi nhớ lại. Chỉ là... từ đầu tới giờ, hai kẻ kia vẫn chưa thật sự ra tay.

Ba hóa thân vô hình hướng công kích về phía họ, kết quả toàn bộ đòn tấn công đều bị chặn lại hoặc bị hóa giải khiến nàng không thể thu được thông tin gì về họ cả, đặc biệt là tên mặc lam y kia, hắn nắm vai trò vô cùng quan trọng trong quân đoàn này.

Lưu Nghị và Gia Cát Trường Dân đột nhiên cảm nhận được một tồn tại vừa xuất hiện. Ngay khoảnh khắc đó, bọn họ biến mất.

“Đại nhân...” Một linh sư trong số họ đã bị chém đầu. Khoảnh khắc chết đi, mắt vẫn trừng lớn, không thể tin đối phương có thể vượt qua linh lực hộ thuẫn, trực tiếp trảm sát bản thân.

Bọn họ cuối cùng cũng đã thấy kẻ phục kích mình. Một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn trong bộ hắc y, đôi tử nhãn ẩn hiện dưới mái tóc trắng dài nhìn chằm họ như những kẻ đã chết.

“Long Viêm!”

“Vũ Nhận Kinh Phong!”

“Chấn Lôi Quyết!”

“...”

Một tràng công kích nhắm vào Thanh Liên. Ánh mắt nàng tĩnh lặng không chút gợn sóng, trận pháp xuất hiện đầu ngón tay chặn toàn bộ công kích.

“Thủy trận!” Gã linh sư gầy đặt bàn tay lên đất. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, mặt đất khu vực xung quanh Thanh Liên trở thành vùng nước lạnh.

“Khế Ước trận! Thiết Hải Sa.”

“Khế Ước trận! Độc Giác Uyên Giao.”

“Khế Ước trận! Dạ Thủy Mẫu Thanh Oa.”

“...”

Bao nhiêu là thủy yêu được triệu hồi, môi trường nước cường hóa thân thể chúng, tất cả chỉ để đối chiến với Thanh Liên.

“Nếu là linh sư bình thường, có lẽ ta đã bị thế trận này dọa sợ.” Phô trương thanh thế thế này mà không tập trung tấn công nàng, bọn họ không hề có nắm chắc, chỉ muốn câu kéo thời gian.

Khi có hai kẻ kia ở đây và khi không có quả là khác biệt một trời một vực. Bằng chứng là bọn họ sử dụng các trận pháp không theo bất cứ trật tự nào, cũng không hề tổ chức phòng bị với những bước đi tiếp theo của nàng.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện...

Gã linh sư gầy vừa điều động thủy trận kia bị bóng đen bao phủ, khoảnh khắc ánh mắt hắn đối diện với đôi tử nhãn vô hồn kia, đã xác định là cái chết.

Thanh Liên đặt tay xuống đất, vòng tròn pháp trận xuất hiện, trung tâm mở rộng như vực sâu không đáy. Vô số hắc thủ trồi lên tóm lấy đám thủy yêu, kéo xuống vực.

“Á...” Thủy yêu bị cưỡng ép lôi ra khỏi ký chủ khiến cơ thể một vài linh sư không chịu nổi, tuyệt khí bỏ mình.

“Nhanh, thu hồi triệu hồi thú...” Một gã linh sư quát lên nhưng tất cả đã quá muộn, toàn bộ Khế Ước trận bị vô hiệu.

Những kẻ khác hoàn hồn, vội vàng công kích Thanh Liên nhằm giải cứu đồng bọn. Bao nhiêu trận pháp vây hãm xung quanh...

“Tất cả các ngươi... Trở thành sức mạnh của ta đi.” Mái tóc trắng khẽ lay trước gió, đôi tử nhãn trầm tĩnh đối diện với công kích rầm rộ kia.



Gia Cát Trường Dân và Lưu Nghị xuất hiện trong không gian tăm tối, khắp nơi là bóng đêm, không có chút ánh sáng nào.

“Vô gian?” Lưu Nghị quay sang hỏi: “Có phá được trận này không?”

Gia Cát Trường Dân gật đầu, vừa vẽ vừa nói: “Ta sử dụng tín trận để truy ra đối phương nhưng lúc nào kẻ đó cũng thoát đi ở thời khắc mấu chốt.”

Gia Cát Trường Dân phân tích: “Tuy nhiên các chú ngữ cho thấy kẻ đó chỉ có một mình, những trận pháp bên ngoài, đều từ một nguồn...”

“Có thể tạo ra trận pháp vây hãm kia, chẳng lẽ từ đầu đến giờ chúng ta bị kẻ đó chơi đùa?” Lưu Nghị thắc mắc hỏi, trận pháp mà có thể làm khó được Gia Cát Trường Dân không phải kẻ tầm thường.

“Nếu là chơi đùa, tại sao đám rối kia lại liên tục 'vô ý' nhắm vào chúng ta? Nếu chỉ là đùa giỡn, đâu cần phải kéo chúng ta vào vô gian này? Nếu là Tướng lĩnh, tuyệt đối chẳng rảnh hơi thế này.” Gia Cát Trường Dân trầm giọng nói.

“Kẻ đó là luyện trận sư linh Sĩ, hơn nữa đã chạm đến đỉnh phong rồi, mặc dù tu vi chân thật của ta là linh Sĩ nhưng trên phương diện trận pháp, ta không thể so được.”

“Vì chúng ta chưa từng ra tay đã trở thành một biến số, mà để giảm thiểu biến số, tốt nhất là thanh trừ đám lâu la trước.”

“Gia Cát huynh, theo ý huynh...” Lưu Nghị nhíu mi.

“Phải.” Gia Cát Trường Dân vẽ trận, ánh sáng chú ngữ xuất hiện giải khai giam cầm bọn họ khỏi vô gian.

“Đoàn quân của chúng ta bị tiêu diệt rồi.”

Xung quanh là quang cảnh tan hoang, đất bị đào xới, toàn bộ linh sư Tấn quốc nằm la liệt trên đất lạnh. Lưu Nghị còn thấy xác của một vài thủy yêu...

Ánh hoàng hôn đặt ngang vai, gió chiều tà lướt nhẹ trên mái tóc trắng, đôi tử nhãn nhìn chằm vào hai kẻ cuối cùng trong đoàn. Bàn tay quấn băng vải trắng đẩy ngã xác của đồng bọn xuống.

“Cuối cùng cũng gặp mặt... Kẻ núp trong bóng tối .”

“Con chuột đê hèn lại là... Một nữ hài?” Cả Lưu Nghị và Gia Cát Trường Dân đều kinh ngạc.

Từ đầu đến giờ, cả một đoàn quân thế mà lại thua trong tay một thiếu nữ ư? Không hiểu sao Lưu Nghị có một loại xúc cảm muốn giết người.

Gia Cát Trường Dân nhận ra chú ngữ cấu tạo của trận pháp vây hãm lại được gia trì thêm rồi, ngay cả thủ đoạn dùng tinh thần khóa chặt tinh thần đối phương hắn cũng không thể dùng. Xem ra đối phương là muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ rồi.

Gia Cát Trường Dân cắn răng, đã đi đến bước này rồi, không thể quay đầu nữa.

“Gia Cát huynh, nàng ta giết đám linh Sĩ như giết mấy con gà...” Lưu Nghị cảm nhận được thiếu nữ trước mắt cực kỳ nguy hiểm, không thể dùng tiêu chuẩn linh Sĩ thông thường đánh giá được.

“Lưu huynh, công pháp Địa giai nếu sử dụng sẽ lập tức bị giải trừ, có lẽ phải dùng đến Thiên giai công pháp rồi.” Gia Cát Trường Dân truyền âm.

“Đúng ý ta, nhanh giết nàng ta rồi tới Hoan Châu nào.” Lưu Nghị và Gia Cát Trường Dân bộc phát thực lực, hơn 240 huyệt đạo cộng hưởng.

Bọn họ cùng thuấn di khỏi mặt đất, cùng lúc tiếp cận Thanh Liên hai bên trái phải, tạo thành hợp kích.

Tấn Triều Tam Thức - Thổ Hành Đọa Nhân Quang!

Tấn Triều Tam Thức – Tâm Ma Nộ Diệm!

Kình phong từ hai đạo công kích quét ngang qua mái tóc trắng, để lộ ra đôi tử nhãn đầy hứng thú.

“Cuối cùng cũng ra tay rồi...”