Truy Thê

Chương 51: Bát phụ



Tác giả: Luna Huang

Hôm nay, Mã Viễn Luật cùng Lương vương thảo luận chuyện đám thương buôn nên hôm nay lại không bồi Mã Phi Yến đi dạo.

Nói đến vị Lương vương này thì tuổi của hắn còn rất trẻ. Phụ thân của hắn vốn là hoàng đệ của tiên hoàng, phụ thân hắn là thế tử, cách đây không lâu phụ thân hắn qua đời hắn liền kế vị.

Nghe đồn hắn còn có một muội muội là Tịch Nham quận chúa được đương kim hoàng thượng đích thân ngự ban. Nhưng tất cả chỉ là nghe đồn, hoàn toàn chưa có một ai từng gặp qua vị quận chúa này.

Mã Phi Yến nghe được Mã Viễn Luật nói liền muốn đi cùng nhưng lại bị hắn từ chối. Hắn bảo nàng không nên đi tránh hành động thất thố đắc tội Lương vương thì không hay.

Thế nên Mã Phi Yến mang theo ban ha hoàn đi dạo. Hôm nay nàng cố tình bảo trù sư trong viện làm vài món thịt tẩm gia vị để nàng mang ra ngoài picnic với ba nha hoàn.

Lúc này Tuyết Ly cùng Ngân Chỉ đi gom củi, Bạch Chỉ tìm chỗ mát phủ miếng vải to ra. Mã Phi Yến mân mê miếng ngọc tỳ hươu phụ thân tặng cho nàng.

Lát sau có lửa liền mang thịt ra nướng, mùi thịt nướng thơm phức bốc lên làm mọi người đều thèm thuồng liên tục nuốt nước bọt. Nàng thật muốn gọi cả Thiết Trụ xuống cùng ăn nhưng lại ngại Bạch Chỉ, Ngân Chỉ ở đây.

Đột nhiên có một con diều rơi ngay xuống đống lửa thế là bị lửa cứ như thế mà nuốt tiêu. Mã Phi Yến chớp chớp mắt vài lần. Con diều đó nhìn rất quen mắt a.

Nàng còn chưa kịp nhớ ra đã nghe tiếng quát: "Thì ra là ngươi, ngươi mau đền lại con diều cho ta."

Hóa ra lại là nữ nhân đó, khép hờ mắt Mã Phi Yến vẫn tiếp tục nướng thịt. Nữ tử đó thấy nàng không để ý mình liền hung hăng bước đến, đưa tay trước mặt nàng: "Đền diều lại cho ta."

Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ thấy nàng ta bước đến đồng loạt đứng dậy thủ thế. Chỉ cần nàng ta động thủ thì các nàng cũng sẽ không để yên.

"Ta đâu có lấy diều của ngươi." Mã Phi Yến bình tĩnh đáp. Nàng rõ ràng là không có lấy mà, đền cái đầu của nàng ta.

"Diều của ta bị lửa của ngươi làm cháy." Nữ tử kia không nói lý lẽ nhất mực đòi bắt đền nàng.

Mã Phi Yến thấy vậy bản thân cũng không nói lý lẽ nữa: "A, ngươi cũng biết là lửa đốt diều của ngươi, vậy ngươi liền bắt nó đền đi. Cũng chẳng phải ta đốt thì làm thế nào lại bắt ta đền?"

Nữ tử tức giận thở phì phò, đưa tay vuốt ngực cố nén cơn tức giận của mình. Trước giờ nào có ai nói chuyện cùng nàng ta như vậy.

"Không bắt đền nó được thì tránh ra cho người ta nướng thịt, đừng phá hỏng nhã hứng của ta. Đúng là bát phụ hà đông sư mà!" Mã Phi Yến không hề lưu mặt mũi cho nàng ta liền ra lệnh đuổi người.

Ngay lúc nàng ta giận dỗi xoay người đi liền nghe được câu cuối của Mã Phi Yến nên quay lại: "Ngươi mới nói cái gì?" Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đuổi nàng. Hiện nàng ta không những đuổi nàng mà còn mắng nàng là cái gì mà hà đông sư làm sao nàng nhịn được.

Được nha hoàn hộ thân gan của Mã Phi Yến dường như cũng to hơn: "Ta nói ngươi là bát phụ hà đông sư."

Nữ tử tức điên la ầm trời. Nàng ta chỉ có một mình không đánh lại ba nha hoàn của nàng. Giận dỗi quay người đi mất.

Ăn thịt xong trời cũng ngả vàng. Bốn người thu dọn trở về phủ. Đi được nửa đường liền thấy nữ nhân kia ngồi dựa vào gốc cây, bước đến mới thấy chân nàng ta bị rắn độc cắn đến bầm tím. Khuôn mặt khả ái kia tái nhợt, môi cũng tím, đôi mắt lim dim.

Mã Phi Yến liền bảo Tuyết Ly giúp nàng ta giải độc. Ngồi hết hơn hai khắc nàng ta mới tỉnh táo: "Là ngươi cứu ta."

Mã Phi Yến lắc đầu: "Là nàng cứu ngươi." Nàng hướng Tuyết Ly hất cầm.

"Đa tạ." Đôi tai của nàng ta đỏ bừng rồi hạ giọng nói nhỏ.

"Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi trở về." Mã Phi Yến tâm trạng tốt liền ban phát thiện tâm giúp đỡ người khác.

Nàng ta nhìn cái chân sưng to của mình rồi lại nhìn đám người Mã Phi Yến. Rất lâu mới mở miệng nói: "Thành nam, ngươi đưa ta đến đó liền được."

Thả nàng ta ở cổng thành nam nàng liền trở về phủ.

Một hôm tuyết rơi lả tả, Mã Phi Yến cầm dù xuất phủ. Ở Tuyên thành phồn vinh đến độ đến đây bao nhiêu ngày nàng vẫn chưa hề gặp qua một khất cái nào cả. Hôm nay Tuyết Ly bệnh, chỉ có Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ đi cùng nàng.

May mắn Mã Viễn Luật ngồi trên lầu cao thấy nàng liền goi lên cùng dùng bữa. Lúc đầu thấy hắn nhìn Lương vương hỏi hắn mới nói đó là muội muội của mình. Lương vương có nhã ý mời nàng lên cùng dùng bữa hắn mới dám mở miệng gọi nàng.

Mã Phi Yến vui mừng chạy như bay lên trên lầu, Mã Viễn Luật mỉm cười giúp nàng chỉnh lại tóc tai: "Muội muội vì sao thời tiết thế này không ở trong phủ?"

"Ở đó chán chết được, muội muốn ra ngoài chơi a." Mã Phi Yến đứng trước cửa ngó nghiên vào trong: " Lão nhị cùng ai bên trong dùng bữa thế."

"Khụ khụ" Hai tiếng nhắc nhở nàng chú ý hình tượng rồi mới nói: "Huynh cùng Lương vương dùng bữa."

Mã Phi Yến vừa nghe được hai từ "Lương vương" mắt liền phát sáng. Từ lâu nghe bên trong Tuyên thành đồn đãi Lương vương rất tuấn mỹ, nàng cũng muốn xem thử.

Bước vào trong, nam tử một thân cẩm bào ngồi trên ghế, ngũ quan hoàn mỹ hệt như thiên tiên vậy. Mã Phi Yến nhúng người hành lễ qua loa: "Thần nữ tham kiến Lương vương gia, Vương gia vạn phúc."

"Mã tiểu thư hữu lễ." Âm thanh tao nhã vang lên, khiến tim của Mã Phi Yến muốn bay luôn đến chỗ hắn định cư. Cứ hệt như lần đầu nàng gặp Cung Vô Khuyết vậy.

Đáng tiếc ánh nhìn si mê đó của nàng đối với hắn liền bị chính hắn làm mất đi. Hiện ánh mắt si mê của nàng trao cho Lương vương mất rồi, có nên hay không sau khi giải trừ hôn ước với Cung Vô Khuyết liền cùng Lương vương sánh đôi.

Mã Phi Yến được ban ngồi, bên trên bàn toàn là những món nàng yêu thích. Mọi người cùng nhau dùng bữa, nàng nhiệt tình đến nỗi quên mất bản thân đang thất thố trước mặt nam thân, liên tục cho thức ăn vào miệng.

Mã Viễn Luật thì đã quen với tính cách này của nàng nên không sao. Lương vương lại khác a, hắn đứng hình nhìn nàng ăn mà không ăn được miếng nào.

Mã Viễn Luật vội thay muội muội đỡ lời: "Muội muội bêu xấu rồi, hy vọng không ảnh hưởng đến khẩu vị của Vương gia. Mỗi lần muội muội dùng bữa đều sẽ là như vậy." Ý hắn là lần sau không nên mời nàng ăn cùng nếu không muốn mất khẩu vị.

Lương vương đúng là phúc hậu, chỉ gật đầu mà không hề có một câu trách móc nàng. Bù lại Tề thị cùng đám huynh trưởng liên tục lải nhải về chuyện này khiến nàng buồn bực chết được.

Dùng bữa xong, Mã Phi Yến như được nạp đủ năng lượng liền liên tục mang câu hỏi ra ném vào người của Lương vương. Hắn không hề giận mà điềm đạm, kiên nhẫn trả lời hết các câu hỏi đó.

Qua đó mới biết mẫu thân của hắn là thân muội muội của Cung Lạc Thiên. Sao Cung gia nhiều rễ thế này không biết, toàn quen biết những nhân vật lợi hại như vậy. Gen cũng cực kỳ tốt, chẳng trách người ta bào xuyên về cổ đại toàn gặp soái ca.

Mã Viễn Luật ở bên cạnh liên tục đá chân nhắc nhở nàng không nên hỏi quá nhiều. Mã Phi Yến đang cáo hứng làm sao có thể để hắn làm hỏng được liền bĩu môi nói: "Lão nhị làm sao? Vì sao cứ mãi đá muội thế?"

Bị vạch trần hắn liền xấu hổ ho khan chữa ngượng rồi trừng mắt nhìn nàng. Biết trước hắn đã làm bộ như không quen nàng rồi. Gì đâu mà mới thấy soái ca đã ném hắn sang một bên. Lương vương không phải ngươi dễ chạm đến đâu. Lại nói nàng cùng Cung Vô khuyết vẫn là có hôn ước làm sao có thể dùng ánh mắt si mê đó nhìn người khác chứ. Người này lại còn là biểu ca của Cung Vô Khuyết nữa đấy.

Mã Phi Yến mặc kệ hắn, nàng hỏi kệ nàng. Lương vương chỉ phì cười nhìn hai huynh muội ba hoa chích chòe thôi.