Truy Thê

Chương 50: Đanh đá



Tác giả: Luna Huang

Hôm nay Mã Phi Yến vui vẻ mang theo Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ cùng Thiết Trụ đi cùng. Háo hức leo lên xe ngựa ngồi cùng Mã Viễn Luật. Tề thị kéo nàng lại dặn dò đủ điều, kèm theo đó là vài trận nước mắt.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên ái nữ cùng Mã Viễn Luật xa nhà thử hỏi không buồn bã sao được. Mã Tuấn Vĩnh trách móc: "Bảo bối vì đi chơi liền cao hứng chẳng còn nhớ đến phụ mẫu đang đau lòng bên này."

Mã Phi Yến lập tức phản pháo: "Thế lúc phụ mẫu đi chơi vui vẻ có nhớ đến nữ nhi cùng ca ca ở nhà phải đến viện của lão thái thái dùng ké cơm không?"

Mã Tuấn Vĩnh không nói được gì liền ho khan vài tiếng chữa ngượng. Tề thị đang khóc cũng bật cười. Mã Phi Yến chép miệng nói: "Đúng là nữ nhân mà, vừa khóc nay đã cười rồi."

"Đều do ngươi cả." Tề thị mở miệng trách móc, nhưng ai cũng nghe ra được nàng ta đang ngượng.

A Khê đứng bên cạnh nói: "Hai người yên tâm, ta thay hai người chăm sóc phụ mẫu."

Chiếc xe ngựa cứ thế mà lăn bánh hướng cửa thành chạy.

Hơn một tháng mới đến được Tuyên thành. Tất cả đều do Mã Phi Yến mà ra, nàng chịu không nỗi sốc nảy liền nôn đến mật xanh mật đỏ. Thái y phải chạy tới chạy luôn vô cùng vất vả.

Bọn họ xuống xe ngựa ở trong phủ của một tri phủ. Tuyên thành phồn vinh là nơi thương nhân tề tựu nên vô cùng náo nhiệt. Mã Phi Yến vừa xuống xe liền tỉnh táo lôi kéo Mã Viễn Luật đi dạo phố.

Mã Viễn Luật bảo nàng hảo hảo nghỉ ngơi. Để hắn thu thập đồ đạt xong mai liền cùng nàng xuất môn dạo phố. Nàng cùng hắn ở trong một "tiểu viện" trong miệng của Lý tri phủ. Cái viện to như vậy mà gọi là "tiểu viện" sao? Thế này thật là quá khoa trương rồi.

Viện gọi Thư Uyển, bên trong cái gì cũng có, cứ như một cái phủ thu nhỏ vậy. Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ thì không cảm thấy đặc biệt. Bỏi vì trong phủ của chủ tử họ cái gì cũng tốt hơn chỗ này.

Mã Phi Yến cao hứng liền ngồi trên mõn đá gần hồ cho cá ăn. Cả chép đầy đủ kích cỡ, có to có nhỏ đủ rất đẹp mắt. Hễ thấy nàng thả bánh bao xuống là bọn chúng cứ đến há miệng tranh nhau ăn. Xem ra nàng đã quyết định vô cùng chính xác khi theo Mã Viễn Luật đến đây.

Ngày hôm sau, quả thực Mã Viễn Luật đưa nàng đi dạo phố. Mã Phi Yến như khỉ xổng chuồng chạy hết bên này đến bên kia hiếu kỳ. Đồ ở Tuyên thành rất lạ, có lẽ kinh thành cũng sẽ không thể nào có được.

Mã Viễn Luật xuất môn còn có công sự nên không đi cùng nàng mãi được. Hắn chỉ dặn dò nàng chơi xong thì quay về tửu lâu chờ hắn.

Mã Phi Yến nhìn trúng một hà bao trắng được thêu họa tiết bằng chỉ lam lạ mắt rất tinh xảo. Vừa cầm lên chưa kịp nhìn rõ đã bị một nữ tử từ trên tay nàng cướp đi.

"Lão bản, ta lấy cái này." Nữ tử hống hách kia chừng mười sáu tuổi, tóc cài vài cây trâm rất đẹp. Dung mạo cũng rất khả ái, đáng tiếc, tính cách quá tệ hại.

Mã Phi Yến không chịu thua liền cướp lại: "Đây là ta thấy trước, ta cầm trước, ta mua."

"Ngươi chỉ cầm trước như ta là người đưa bạc trước." Nữ tử vênh váo hất cằm thách thức Mã Phi Yến, tay cũng giật lại hà bao.

"Đưa bạc trước thì hay lắm sao?" Mã Phi Yến kéo lại.

Hai người lời qua tiếng lại, mỗi người cầm một bên hà bao không ai nhường nhịn ai. Thấy hai nữ nhân tranh nhau quá lợi hại lão bản lúng túng hồi lâu mới lấp bấp nói được câu: "Ở đây còn một cái hà bao, chỉ là màu sắc và hoa văn hơi khác một chút."

Hai người vẫn không buông tay nhưng cùng nhìn xuống cái hà bao trên tay lão bản rồi không hẹn cùng "xì" một tiếng.

"Cái gì mà hơi khác chứ. Rõ ràng là một chút cũng không có giống."

"Còn dám lừa ta sao? Ta là muốn cái này."

Lão bản bất lực nói: "Hai người mỗi người nhường nhau một chút đi." Hắn sắp đau đầu vì hai nữ nhân đanh đá này rồi. Tuyên thành lời nơi nữ tử phóng khoáng nhưng không đến nỗi như hai nữ nhân này a.

Lão bản vừa dứt lời thì hà bao trên tay của hai người bị xé rách làm đôi. Mã Phi Yến nhanh chóng nói: "Ngươi trả bạc trước thì ngươi mua đi, ta không có hứng thú nữa." Tay cũng không quen ném một nửa cái hà bao vào người của nàng ta. Dứt lời nàng hất tóc xoay người bỏ đi.

Nữ tử kia tức giận giậm mạnh chân dùng nửa hà bao còn lại ném nàng. Bạch Chỉ thấy được liền nhanh tay chụp lại. Nữ tử kia mang trường tiên bên thắt lưng rút ra, phụt một phát thị uy hô to: "Ngươi đứng lại cho ta."

"Ta không đứng thì làm sao?" Mã Phi Yến không quay đầu lại mà cứ chậm rãi bước, giọng nói vang lên mang thêm nửa phần thách thức.

Nữ tử tức đến điên chạy lên ngăn lại. Bạch Chỉ, Ngân chỉ che chắn trước mặt nàng. Tuyết Ly lẳng lặng hổ trợ phía sau lưng. Mã Phi Yến chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe được tiếng của nữ tử kia quát: "Ngươi biết ta là ai không?"

"Ngươi là ai ta cũng không sợ." Mã Phi Yến cao ngạo hét to.

Nàng ghét nhất chính là loại người hay mang gia thế của người khác ra hù dọa. Nàng đây cũng rất gia thế a, phụ thân là thượng thư, đại bá là đế sư, ca ca là ngự sử, khâm sai, phu quân tương lai là quốc công tuy là nàng không thừa nhận nhưng trên danh nghĩa là như vậy. Thế thì việc gì nàng phải sợ nàng ta chứ?

Dân chúng bu lại xem tuồng hay. Tuyết Ly ở phía sau nhẹ giọng nói: "Thiếu...tiểu thư, không nên ở đây gây sự chú ý."

Tối qua Mã Phi Yến sớm dặn dò nàng ta không được gọi "thiếu phu nhân" với lý do vô cùng chính đáng: hiện không phải ở kinh thành, không ai biết nàng có hôn ước với Cung Vô Khuyết, nàng lại chưa bới tóc không nên gọi lung tung kẻo người ta hiểu nhầm.

Mã Phi Yến hạ hỏa nói: "Ta và ngươi cùng làm rách liền mỗi người một nữa." Nàng quay lại hỏi giá lão bản rồi đưa một nửa bạc mới rời đi.

Nữ tử kia mím chặt môi, tay cầm trường tiên rất lâu mới đưa lão bản số bạc còn lại rồi rời đi. Nàng nhất thời tức giận nên thu hút sự chú ý của nhiều người. Lần sau nàng sẽ cẩn thận hơn.

Mã Phi Yến đi vòng qua nhiều con phố bỗng dưng lại nổi hứng muốn thả diều. Nàng chạy đến chỗ bán diều, mắt thấy con diều hình chim ưng vẽ rất chân thực. Nàng liền đưa tay với lấy. Thật không nghĩ đến, nữ tử lúc nãy cũng nhìn trúng con diều này nên lại dành với nàng.

Hai người chống hông lời qua tiếng lại. Lát sau liền chơi búa kéo bao để chọn ra người thắng cuộc. Chơi hơn mười lăm ván mà đều là hòa. Mã Phi Yến mất hứng liền hừ một cái rồi bỏ đi. Nữ tử kia vui vẻ mua cả con diều.

Mã Phi Yến trở về tửu lâu chờ Mã Viễn Luật. Lát sau hắn đến, vui vẻ bước vào hỏi: "Muội muội chơi có vui không?"

Mã Phi Yến trưng ra bộ mặt ấm ức kể lể với hắn chuyện sáng giờ nàng gặp. Hắn liếc mắt nhìn đến đống đồ chất đầy trên ghế: "Theo như muội muội nói thì là đi chơi không vui rồi." Mã Phi Yến không ngừng ngại gật đầu, hắn lại nói: "Thế đống đồ bên kia giải thích thế nào?"

Mã Phi Yến hơi xấu hổ, mặt cũng ửng hồng nhưng vẫn là cứng miệng: "Người ta không vui nên mới tiêu nhiều bạc như vậy đấy."

"A, thì ra là không vui nên mới tiêu bạc." Mã Viễn Luật xấu xa vờ tin tưởng nàng, ngửi cũng ngửi ra được mùi vị châm chọc bên trong.

Mã Phi Yến bĩu môi cầm đũa đem thịt xem như là nữ tử kia ra sức mà nghiền nát. Mã Viễn Luật thấy nàng như vậy liền bật cười. Hai huynh muội cùng nhau dùng bữa rồi hồi phủ.