Truy Kích Hung Án

Quyển 3 - Chương 35: Nhà hoang



Khoảng cách từ ủy ban thôn đến nơi phát hiện thi thể nam không đầu đương nhiên không gần, Đới Húc và Phương Viên mồ hôi đầm đìa tới ủy ban thôn, cán bộ ủy ban thôn không quá căng thẳng, nghe hai người họ nói rõ tình hình, ít nhiều còn cảm thấy kinh ngạc.

"Chuyện này có gì cần cảnh sát ra mặt chứ?" Một cán bộ ủy ban thôn kinh ngạc nhìn Đới Húc và Phương Viên, "Chúng tôi đều cho rằng đây không phải chuyện gì, ở ngôi mộ đào được thi thể không phải rất bình thường sao? Chẳng lẽ thật sự có người bị giết?"

"Hiện tại chúng tôi vẫn đang điều tra, trong thôn này gần đây có công dân nam nào đột nhiên mất liên lạc không?" Đới Húc hỏi. Tuy rằng trên cơ bản bọn họ đã có thể kết luận thi thể nam không đầu hôm nay và hộp sọ tìm được trước đó của cùng một người, nhưng thân phận người chết rốt cuộc có phải Quản Vĩnh Phúc hay không, điều này vẫn chưa dám chắc, bởi vậy anh mới hỏi thăm cán bộ ủy ban thôn này, hi vọng có thể rà soát tình hình trong thôn, xác nhận xem trong thôn có người dân nào bỗng nhiên mất tích không.

"Được được, chúng tôi lập tức gọi cho từng nhà hỏi, chắc chắn cho anh chị một câu trả lời!" Cán bộ nghe vậy cũng không dám chậm trễ, vội kêu vài người ra ngoài xác nhận tình hình từng hộ thôn dân, sau đó lại hỏi Đới Húc, "Anh chị còn chỉ thị nào khác không? Tôi có thể giải quyết luôn."

"Chỉ thị thì không có, nhưng vừa rồi chúng tôi có nghe kể về một bà lão trong thôn đã qua đời, để lại căn nhà bỏ hoang, mấy hôm trước xảy ra việc lạ đúng không?" Đới Húc hỏi.

Cán bộ ủy ban thôn dở khóc dở cười gãi đầu: "Chuyện này sao cũng bị anh chị hỏi thăm được vậy! Ai da, chẳng qua là mọi người nói hươu nói vượn mà thôi. Anh chị đừng tin là thật, đó đều là mê tín dị đoan à..."

"Không không, có phải mê tín dị đoan hay không không nói, chúng tôi chỉ muốn anh có thể kể lại sự việc cho chúng tôi nghe, càng tỉ mỉ càng tốt." Đới Húc lắc đầu, "Dù có bao nhiêu lời đồn thì vẫn có bản gốc, đúng không? Có thể kể chúng tôi nghe một chút được không?"

"Việc này..." Cán bộ không rõ Đới Húc rốt cuộc muốn hỏi thăm chuyện này làm gì, cũng ngại hỏi lại anh, vì thế đành phải hồi tưởng lại, nói, "Tình hình tôi nghe là thế này, trong thôn của chúng tôi có một căn nhà xây ở lưng chừng sườn núi, vốn dĩ có một bà lão một mình sống ở đó. Mấy năm trước bà ấy qua đời, con cái bà ấy có về làm tang sự, sau đó căn nhà kia vẫn luôn bỏ trống. Sáng mấy hôm trước, trong thôn có người nhìn thấy nơi đó bốc khói, liền chạy tới xem, kết quả kể rằng bếp lò vẫn nóng, còn có mùi nấu thịt. Sau đó chuyện này truyền ra, càng đồn càng sai lệch cũng vì nghĩa trang kia đúng lúc được trên huyện quy hoạch, muốn khai quật những ngôi mộ không chủ, mọi người mới vì vậy mà hoang mang. Thật ra tôi cảm thấy không có chuyện gì, nhưng câu chuyện một người truyền qua một người, cứ thế biến thành chuyện ma quỷ, anh chị nói có đúng không?"

"Anh đúng là người theo chủ nghĩa duy vật." Đới Húc cười khen ngợi đối phương.

Cán bộ nghe xong rất vui, sống lưng cũng thẳng lên không ít: "Đương nhiên, không có tính giác ngộ, sao có thể làm việc ở ủy ban thôn! Năm đó tốt ấu gì tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học hẳn hoi."

"Bà lão đã qua đời kia còn người thân nào sống trong thôn không? Vì sao sau khi bà ấy mất, căn nhà kia vẫn luôn không có ai ở?" Phương Viên muốn tìm hiểu về căn nhà bỏ hoang kia.

"Bà lão kia có tổng cộng hai trai hai gái, hình như có một đứa con gái vì xuất huyết não mà mất ngay khi bà lão còn sống, hiện giờ còn lại hai trai một gái. Người nhà đó rất giỏi, ai nấy đều tốt nghiệp đại học, không muốn quay về đây, nghe nói cuộc sống trên thành phố rất khá, vốn dĩ bọn họ muốn trở về đón bà lão ra ngoài an hưởng tuổi già, nhưng tính tình bà ấy quá quật cường, một mực sống ở đây, con cái ai cung bận rộn, nếu không thể chăm sóc được các cháu thì đưa về cho bà ấy giúp đỡ, dù thế nào bà ấy cũng thà sống một mình chứ không dọn đi. Con cái của bà ấy không lay chuyện được, nên chỉ đành theo ý bà ấy. Trước đây mỗi dịp lễ bọn họ đều đưa con mình về thăm bà, lâu dần số lần về thôn cũng ít đi. Tính tình bà lão kia không tốt lắm, không thích đi lại với người trong thôn, bởi vậy dù mất thì phải rất lâu sau mới có người phát hiện, vất vả lắm mới liên lạc được với con của bà ấy, bọn họ tới xử lý một chút rồi rời đi, hậu sự cũng làm trên thành phố. Có lẽ vì điều kiện không tệ, nên căn nhà kia cứ thế bỏ trống, bà lão cũng không để lại gì, cứ thế bị bỏ xó ở đó, không có ai ở, mãi đến gần đây truyền ra tin đồn kia."

"Con cái của bà lão kia gần đây cũng không trở về xử lý ngôi nhà đó à? Hoặc là có ai từng tới đó không?" Phương Viên lắc đầu.

Cán bộ ủy ban thôn lắc đầu: "Không có, ít nhất là tôi nghe nói con cái của bà ấy không trở về, nếu về, trong thôn chắc chắn có người nhìn thấy, cho dù không thân nhau nhưng cũng quen biết. Còn về người trong thôn thì chắc chắn không ai tới đó, không gạt gì anh chị, trong thôn chúng tôi vẫn có rất nhiều người mê tín, con nít trong nhà đều bị người lớn dặn dò không được tới đó."

"Trong thôn này các nhà có phải đều nghỉ ngơi khá sớm không?" Đới Húc hỏi.

Cán bộ ủy ban thôn nghe anh đột nhiên thay đổi đề tài, gật đầu, thái độ có chút mờ mịt: "À, đúng vậy, chỗ chúng tôi buổi tối chẳng có gì, trời tối thì ai nấy đều về nhà xem TV, hôm sau sẽ dậy sớm ra đồng."

"Vậy nếu ban đêm có người vào thôn thì không dễ bị phát hiện đúng không?" Phương Viên hiểu ý Đới Húc, bởi vậy muốn xác nhận thêm với cán bộ ủy ban thôn.

Cán bộ nghe cô hỏi như vậy, cũng hiểu: "Cũng đúng. Trừ phi ồn ào lắm, bằng không sẽ không có ai chú ý. Ý của anh chị là có người ban đêm chạy tới đốt lửa nhà bà lão kia sao? Vậy chuyện này có liên quan gì đến chuyện hôm nay đào được xác chết?"

"Hiện tại vẫn chưa chắc chắn, anh có thể dẫn tôi đi xem ngôi nhà kia không?" Đới Húc hỏi.

Cán bộ gật đầu: "Được, dù sao căn nhà kia cũng đang bỏ hoang, ai đi đều được. Tôi dẫn anh chị tới xem một chút, nhưng ngôi nhà kia có lẽ rất dơ bẩn, hai người phải có chuẩn bị."

Đới Húc gật đầu, bọn họ theo cánh bộ ủy ban thôn tới nhà bà lão kia từng sống. Từ ủy ban thôn đến ngôi nhà đó không tính là xa, chẳng qua vì nó nằm giữa sườn núi, đường không dễ đi, hôm trước còn mưa, đường đi trơn trượt, cho dù Phương Viên mang giày thể thao cũng phải đi rất cẩn thận, có hai lần thiếu chút trượt chân té ngã, may mà Đới Húc ở bên cạnh, lúc nào cũng kịp thời kéo cô lại, tránh để cô phải xấu hổ.

"Lúc trước bà lão kia một mình ở đây sao?" Tới nơi, Phương Viên thở hổn hển, cô nhìn căn nhà lẻ loi phía trước cách mình 10m cùng đất hoang xung quanh, kinh ngạc hỏi cán bộ, "Một mình bà ấy có thể lên xuống sườn núi sao? Muốn đi lên phải dùng rất nhiều sức, còn con đường nào khác dễ đi không?"

"Không có, chỉ có đường này, khi còn sống sức khỏe bà lão rất tốt, hơn nữa có lẽ do chị không quen, quen thì tốt rồi. Có điều sau này lúc bà ấy yếu đi, số lần ra ngoài cũng ít lại, muốn mua gì hình như đều gọi điện cho cửa hàng, dù sao mọi người cũng quen nhau, bên cửa hàng sẽ giao đồ tới, bà ấy chỉ cần ở nhà chờ là được."

Phương Viên gật đầu, vấn đề của vừa hỏi, một phần là thật sự tò mò trước kia bà lão ra vào thế nào, phương diện còn lại, cũng là chính yếu, cô muốn xác nhận xem có còn con đường nào khác lên đây hay không, dù sao con đường họ vừa đi, một người đi lên tuy rằng hơi thở hổn hển, nhưng khó khăn không lớn, đi xe chắc chắn không lên được, nếu phải cõng hoặc kéo thi thể, cho dù là người có thể lực, e rằng cũng phải tốn hết sức.

Tới trước cửa, trên cánh cửa có xích sắt rỉ sét loang lổ, dường như vốn dùng nó để khóa cửa lại, nhưng hiện giờ bên trên lại không thấy ổ khóa, giữa hai cánh cửa cung có khe hở rõ ràng, nếu người dáng nhỏ gầy một chút, không cần mở cửa ra cũng có thể trực tiếp chui vào. Trước sân và bên ngoài không khác nhau lắm, đều là cỏ hoang đầy đất.

Cán bộ ủy ban thôn vừa muốn vào trong, Đới Húc gọi anh ta lại, đưa cho anh ta một đôi găng tay và một đôi bọc giày: "Để đảm bảo giữ nguyên hiện trạng, chúng ta vẫn nên đeo trang bị vào trước."

Cán bộ ủy ban thôn hưng phấn gật đầu, anh ta chẳng qua chỉ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, có lẽ trước giờ chỉ thấy những cảnh này trong TV hay tin tức, chưa từng tận mắt nhìn thấy, đặc biệt là như hiện tại, bản thân anh ta cũng bị yêu cầu mang găng tay cùng bọc giày, nghiễm nhiên là tư thế được tham dự vào, cho nên không nhịn được mà vừa căng thẳng vừa kích động.

Đới Húc và Phương Viên thì không như vậy, đối với bọn họ, ngôi nhà chỉ sợ rất có khả năng liên quan tới vụ án không đầu kia, bởi vậy việc bọn họ đang làm chính là muốn tìm được chứng cứ trực tiếp, xác định nơi này có phải hiện trường đầu tiên bọn họ muốn tìm hay không, sau đó thông báo những khác tới khám nghiệm.

Ba người xuyên qua sân mọc đầy cỏ dại, cán bộ ủy ban thôn không biết rõ tình hình ở đây, anh ta xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, sau đó duỗi tay mở cửa thử, cửa phòng co chặt, không kéo ra. Cán bộ nói thầm: "Không đúng, trước đây không phải nói có người tới, còn kể lò vẫn nóng sao? Cửa này đã khóa cứng, sao cậu ta có thể vào được?"

"Ngôi nhà này có cửa sau gì không?" Đới Húc nhìn một vòng.

Cán bộ ủy ban thôn gõ đầu: "Đúng đúng, còn không phải có cửa sau sao! Anh xem tôi này, sao quên mất vấn đề đơn giản như thế chứ! Đi đi đi, tôi dẫn anh chị đi vòng qua đó!"

Ba người họ xuyên qua con đường nhỏ, từ sân trước vòng tới sân sau, tình hình sân sau không khác phía trước là mấy, mọc đầy cỏ dại, dưới mái hiên còn đầy mạng nhện, một con nhện cực lớn đang mắc võng ở đó, an tĩnh chờ bữa ngon của nó đụng vào cửa.

Cán bộ ủy ban thôn tới, duỗi tay mở cửa, cửa vừa mở, đối diện chính là phòng bếp, cũng là nơi bọn họ muốn xem xét nhất.

"Tôi không vào đâu, đứng ở cửa là được." Khi nãy cán bộ còn nói mình thuộc chủ nghĩa duy vật, nhưng tới nơi rồi, cũng không biết do sợ lời đồn hay sợ nơi này từng có người chết, anh ta hơi lùi bước, không dám đi vào.

Đới Húc gật đầu, cũng không làm khó anh ta, bảo anh ta chờ ở đó, mình cùng Phương Viên vào.