Truy Kích Hung Án

Quyển 3 - Chương 34: Việc lạ trong thôn



"Hai bác có thể kể cháu nghe cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?" Phương Viên nghiêm túc hỏi.

Người đàn ông đội mũ rơm nhìn người cuốn quần, sau đó hỏi: "Cô không phải cảnh sát sao? Cô cũng tin những chuyện này à?"

Phương Viên học theo bộ dáng của Đới Húc, không bày tỏ ý kiến, chỉ nói: "Tin hay không cũng phải nghe hai bác kể rồi mới nói được, đúng không?"

Người đàn ông cuốn quần ngày thường hẳn là người nhiều chuyện, vốn còn hơi băn khoăn, hiện tại thấy cô gái này tình nguyện nghe mình kể chuyện, hơn nữa còn là cảnh sát, lập tức có thêm năng lượng: "Gần đây trên huyện không phải muốn quy hoạch khu mộ này sao, nơi này ngày thường chúng tôi chẳng qua ai muốn tới, có vài mồ mả tổ tiên cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, khi tôi còn nhỏ đã có rồi, không ai dám chạm vào. Cô xem, có ai khai hoang trồng trọt không? Không có! Nói thật, có những lúc, làm người không nên quá mạnh miệng, cái gì cũng không tin, khi chúng tôi còn nhỏ, người lớn trong nhà đã căn dặn không được tới đây chơi, lỡ chọc vào thứ gì không sạch sẽ, vậy sẽ gặp phiền phức lớn. Thời điểm nghe cấp trên muốn cải tạo nơi này, người dân chúng tôi đều hoang mang, kết quả rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện. Gần tới thời hạn quy hoạch, trong thôn chúng tôi có một căn nhà cũ bị ma ám!"

"Nhà cũ sao lại bị ma ám? Căn nhà đó có người ở không?" Phương Viên hỏi.

Người đàn ông cuốn quần xua tay: "Căn nhà đó nếu có người thì đã không tính là bị ma ám rồi! Chuyện là thế này, trong thôn chúng tôi có một căn nhà cũ, vị trí ở giữa sườn núi, xung quanh cũng không có hàng xóm, vốn có người ở, gia đình đó sau này mới dọn tới thôn chúng tôi, hết đất, chỉ có bãi đất trống ở giữa sườn núi bằng phẳng, cho nên xây một căn nhà ở đó. Nhưng người đàn ông của gia đình kia lại ra đi sớm, hình như đã rất lâu trước kia, lúc làm việc bất cẩn gặp sự cố, bị đá đập trúng đầu hay sao đấy tôi cũng không rõ, để lại người phụ nữ nuôi ba bốn đứa con thật không dễ dàng, hơn nữa bà ấy rất quật cường, người trong thôn muốn giúp đỡ, bà ấy lại rất đề phòng, sợ người ta có ý xấu, dần dần ngày càng xa cách với mọi người. Sau này, con của bà ấy đều lớn, hình như rất giỏi, ra ngoài đi học xong thì không trở về nữa, một mình bà lão ở căn nhà cũ kia. Rất nhiều năm trôi qua, mãi đến khi bà ấy chết, căn nhà liền bỏ hoang, cũng không ai rảnh rỗi chạy đến nơi đó làm gì. Nhưng mấy ngày trước, sáng sớm vừa thức dậy, trong thôn chúng tôi có người phát hiện căn nhà đó bốc cháy, còn tưởng gia đình ấy có người trở về, lại cảm thấy không có khả năng, nên vội chạy đi xem, kết quả đi rồi mới phát hiện, trong phòng khắp nơi đều hôi thối, mạng nhện giăng đầy, không giống có người tới. Kết quả thì sao, sau khi tới bếp mới biết, hù chết người, lò dưới bếp vẫn còn nóng, bên trong thoang thoảng mùi thịt, nhưng trong nồi chẳng có gì cả. Trời ơi, thật sự hù chết thôn dân chúng tôi, ai cũng bỏ chạy về nhà, có người thiếu chút từ giữa sườn núi ngã xuống, sau khi về nhà liền sốt cao ngã bệnh, tìm bác sĩ trong thôn tới xem, nói là bị dọa. Người nọ kể, chắc chắn là hồn của bà lão trở về, còn nấu cơm nhóm lửa giống lúc trước."

"Chuyện đó tôi cũng nghe nói, không phải thằng nhóc Lý Nhân cao to sao, tôi có tới nhà cậu ta xem, cậu ta quả thật bị dọa sợ không nhẹ." Người đội mũ rơm hùa theo, "May mà nhà tôi cách xa, hơn nữa tôi cũng không có thói quen vừa tỉnh dậy liền ra ngoài nhìn đông nhìn tây, việc này nếu để tôi chứng kiến, có lẽ tôi cũng bị dọa đến chết khiếp."

"Chẳng lẽ trong thôn không có ai cảm thấy nhàm chán rồi chạy đến đó sao?" Phương Viên cố ý hỏi.

"Chắc chắn không có! Trong thôn chúng tôi từ trên xuống dưới có ai mà không biết bà lão ấy chết thảm thế nào chứ! Nằm đơ trong nhà mấy ngày, mùi hôi thối cũng có, người xưa thường nói chết càng thảm càng không an bình, cho nên thôn dân chúng tôi không ai dám bén mảng tới căn nhà đó, ngay cả trẻ con trong nhà chắc chắn cũng được dặn dò, không thể có đứa nhỏ nào chạy qua đó chơi, tốt nhất ngay cả triền núi gần ấy cũng không được đi!" Người cuốn quần nói, "Hôm đó có lẽ Lý Nhân sáng sớm mới dậy, còn chưa tỉnh táo nên mới chạy qua, kết quả tự dọa chính mình."

"Đúng thế, hơn nữa cô xem, sự việc sao lại trùng hợp đến kỳ hạn dời mộ cuối cùng vậy!" Người đội mũ rơm cũng bụng đày nghi vấn, "Hơn nữa bà lão ở cái nhà đó thật ra cũng không chôn ở bên này, cho dù muốn gây chuyện cũng không nên tìm tới chúng tôi đúng không? Đây còn không phải là đã chết nhưng vẫn lưu luyến trần thế à!"

"Thôi ông đừng nói nữa! Nghe thôi tôi đã thấy sợ!" Người đàn ông cuốn quần rùng mình.

Đối với Phương Viên mà nói, câu chuyện này hiển nhiên có chút hoang đường, thứ nhất là vì căn nhà hoang bỗng bốc cháy, thôn dân liền bảo có ma quỷ phá, thật sự hơi buồn cười, nhưng kết hợp với những việc trước đó bọn họ kể, Phương Viên lại vô cùng coi trọng chuyện có vẻ buồn cười hoang đường này, có lẽ đối với thôn dân, căn nhà của bà lão kia bốc cháy là một chuyện, hiện tại ở bãi tha ma này phát hiện một thi thể nam không đầu là chuyện khác, nhưng đối với Phương Viên, giữa hai chuyện này rất có khả năng tồn tại sự liên hệ nào đó. Cùng khu vực phát hiện thi thể không đầu, một căn nhà hoang không người ở bỗng có dấu vết của người nấu nướng, hơn nữa còn có mùi thịt, mà hộp sọ bọn họ tìm được trùng hợp bị người ta cạo hết da thịt trên đầu, hai việc này liên hệ lại rất có thể nói rõ được vấn đề.

Nghe bọn họ nói xong, Phương Viên vội đi tìm Đới Húc. Trong thời gian cô và hai thôn dân nói chuyện, Đới Húc đã đi xa, thời điểm Phương Viên qua tìm, anh vẫn còn ngồi xổm kiểm tra bùn đất, thấy cô tới liền vẫy tay với cô. Phương Viên thầy anh dùng tay đào một cái hố nhỏ, chờ tới gần, Đới Húc cầm ít bùn đất lên đưa tới cho cô xem, hỏi: "Em ngửi thử xem chỗ đất này có mùi gì đặc biệt không."

Vừa rồi Phương Viên cũng coi như bị mùi hôi dọa sợ, Đới Húc bảo cô ngửi, cô biết nhất định có nguyên nhân, chắc chắn không phải là trò đùa dai gì, vì thế cô phá lệ cẩn thận, ngửi một chút, không phát hiện mùi gì khác thường.

Phương Viên còn sợ bản thân ngửi không cẩn thận, vội vàng dùng khăn ướt lau khô dầu cù là quanh mũi, lại cẩn thận ngửi, vẫn thế. Ngoài mùi của đất thì chẳng có gì cả. Bởi vậy, cô lắc đầu với Triệu Húc: "Em ngửi rồi, hình như không có mùi gì đặc biệt cả, chỉ có mùi đất."

"Vậy thì đúng rồi." Đới Húc gật đầu, dường như thứ anh muốn là một đáp ánh như vậy, "Khi nãy tôi lấy chỗ tìm được thi thể làm tâm, kiểm tra phần đất xung quanh, ngoại trừ nơi đào được thi thể, đất chỗ khác đều chỉ là bùn đất mà thôi, không có mùi nào khác thường, nhưng tại sao chỗ tìm thấy thi thể lại có mùi hôi thối như vậy? Em cảm thấy là trùng hợp sao?"

Phương Viên suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Nếu là ở chỗ khác em sẽ cảm thấy có lẽ là trùng hợp, nhưng ở đây thì chắc chắn không, vừa rồi em có hỏi thôn dân, bọn họ nói người địa phương rất kiêng kị nơi này, căn bản không hay tới đây, mà nơi tìm được thi thể quả thật như Đường Hoằng Nghiệp miêu tả, có mùi rất nặng, em cảm thấy cho dù là phân bón thôn dân sử dụng cũng không nên xuất hiện ở đây mới đúng."

"Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên em xem." Đới Húc từ trong túi áo lấy ra ba cái túi vật chứng nhỏ, bên trong đều đựng ít bùn đất, "Tôi đã thu thập ít đất gần đây, lát nữa sẽ đưa cho bên kiểm tra vật chứng mang cả đất chỗ thi thể về xét nghiệm. Tôi cảm thấy hung thủ của vụ án này nếu không quen thuộc cuộc sống ở nông thôn thì trình độ văn hóa không quá thấp, nếu phán đoán của tôi không sai, vị trí chôn thi thể nhất định đã bị trộn lẫn phân chuồng, phân chuồng khiến vi khuẩn trong thổ nhưỡng phát triển, làm tăng tốc đô hư thối của thi thể. Nếu ở bãi đất đó thật sự có phân chuồng, vậy thời gian tử vong thực tế chỉ sợ sẽ ngắn hơn hình ảnh thi thể cho thấy, mục đích hung thủ làm như vậy hoặc là làm tăng tốc độ hư thối, tranh thủ tiêu hủy thi thể, hoặc là hi vọng thông qua cách này khiến chúng ta có sai lầm trong phán đoán thời gian tử vong, nhờ đó, hung thủ có thể ngụy tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường."

Phương Viên gật đầu.

"Đương nhiên, tiền đề thành lập những giả thiết này là thi thể nam không đầu ở đây phù hợp hộp sọ chúng ta tìm thấy trước đó, nếu không một chút ý nghĩa cũng không còn." Đới Húc cẩn thận bổ sung một câu, sau đó hỏi Phương Viên, "Khi nãy em nói gì với hai người kia vậy?"

Phương Viên vội kể lại tình hình mình vừa tìm hiểu được với Đới Húc, Đới Húc nghe xong, cảm thấy chuyện cô vô tình nghe được rất quan trọng, khen Phương Viên vài câu, sa đó cùng Phương Viên trở về tìm pháp y Lưu nghe xong kiểm tra thi thể có kết quả gì.

Chỗ của pháp y Lưu cũng đã tiến hành xong bước đều kiểm tra, vốn dĩ thời tiết nóng bức, tuy rằng gần chỗ phát hiện thi thể có cây cổ thụ ít nhiều có thể che nắng, nhưng ngồi xổm kiểm tra thi thể hư thối gay mũi này vẫn khiến pháp y Lưu mệt mỏi, ông nhìn Đới Húc tay cầm mấy bao đất về, mắt liền sáng lên, cười gật đầu: "Cậu đúng là suy nghĩ chu đáo, tôi vốn định cân nhắc nói với các cậu thời điểm tôi kiểm tra thi thể, cảm thấy xung quanh có mùi phân bón, hơn nữa lại không giống mùi phân hóa học, đang định nhờ cậu xem xung quanh có cặn bã như vậy không, kết quả cậu đã mang đất về! Không tồi không tồi! Cậu như vậy mới là người làm việc thật sự, rất bỏ công!"

Đới Húc cười xua tay, giao mấy túi vật chứng cho đồng nghiệp kỹ thuật, hỏi pháp y Lưu: "Thế nào rồi?"

"Thi thể này tuy đã rất hư thối, nhưng từ tiết diện cắt ở cổ, tôi đoán là phù hợp với hộp sọ chúng ta tìm được trước đó, chờ trở về, tôi lại cẩn thận kiểm tra một chút liền có thể đưa ra kết luận. Thật ra, trị an ở thành phố A chúng ta còn chưa tệ tới mức trong một khoảng thời gian ngắn đã phải đối mặt với hai vụ án không có đầu mối." Pháp y Lưu cười khổ, "À đúng rồi, gần đây hai người có đọc báo không..."

Đới Húc gật đầu, thở dài bất lực, xua tay, ý nói nhiều lời cũng vô ích. Pháp y Lưu ngầm hiểu, vỗ cánh tay anh, xem như đồng tình, sau đó bận đi làm việc khác.

"Đi thôi, bên này đã có Thang Lực và Đường Hoằng Nghiệp, hai chúng ta đến ủy ban thôn." Đới Húc muốn Phương Viên đi cùng mình một chuyến, vừa rồi chuyện Phương Viên nghe được rất có khả năng tìm giúp họ tìm được hung thủ phanh thây người, manh mối này vô cùng quan trọng.

Phương Viên gật đầu, tin tức bản thân vô tình có được rất có khả năng vô cùng quan trọng, điều này khiến cô tràn ngập tự tin, có cảm giác thành tựu khó nói nên lời.