Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 32: EQ cao



"Nếu nói như vậy, tôi cảm thấy tình cảm trước đó giữa anh và Trương Ức Dao cũng chỉ có thế thôi." Lư Khai Tế nói xong, Đới Húc không lập tức lên tiếng, trong đầu Phương Viên bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, điều Lư Khai Tế băn khoăn lúc này, rất nhiều người đều có, muốn họ gạt bỏ tâm trạng này có rất nhiều cách dẫn đường, trong đó có kế khích tướng, tính cách Lư Khai Tế thế nào, Phương Viên vẫn chưa thể nói chuẩn xác, nhưng so với từng bước làm công tác tư tưởng, kế khích tướng có lẽ sẽ cho hiệu quả nhanh hơn, đồng thời có thể tiết kiệm thời gian. Điều này với một cô gái còn trẻ tuổi như cô tương đối có ưu thế, bản thân khích tướng đối phương, cho dù hắn không vui, chính mình kịp thời xin lỗi, hắn cũng sẽ không biết xấu hổ mà đi so đo, hơn nữa Đới Húc luôn giữ thái độ ôn hòa, cho dù Lư Khai Tế thẹn quá hóa giận, có anh ở cạnh trấn an, kế khích tướng sẽ càng thuận lợi. Nghĩ như thế, cô chủ động nói.

"Cô có ý gì?" Quả nhiên nghe Phương Viên nói, Lư Khai Tế liền cảm thấy không vui, mày nhíu chặt lại, có lẽ vì Đới Húc và Mã Khải đều ở đây, cho nên hắn cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, nếu không lời nói đã nặng nề hơn nhiều.

Phương Viên không hề bị hắn dọa sợ, ngược lại còn đứng thẳng người, đáp trả: "Có ý gì tự anh rõ, hà tất phải hỏi lại? Chúng tôi đã nói anh biết Trương Ức Dao xảy ra chuyện, cô ấy chết rồi, nếu anh đối với cô ấy thật sự tình thâm ý trọng, đó là một mạng người, hơn nữa còn từng là người mình yêu, anh ở thời điểm mấu chốt này còn bận tâm vấn đề nói xấu sau lưng bạn bè của bạn gái cũ sao? Rốt cuộc là anh cảm thấy mạng của Trương Ức Dao không nên gây thêm phiền phức cho mình, hay là nói khi biết Trương Ức Dao đã chết, anh cảm thấy kết cục của cô ấy là tự làm tự chịu, chết không hết tội, cho nên có bắt được hung thủ hay không, với anh mà nói đều không sao cả?"

"Cô đừng nói hươu nói vượn! Cô quen tôi sao! Cô biết tôi là người thế nào sao! Dựa vào cái gì cô có thể nói tôi như thế!" Lư Khai Tế lập tức phản bác, "Nếu không yêu Trương Ức Dao, tôi cần gì vì cô ấy chịu khổ chịu mệt nhiều như vậy! Nếu không yêu Trương Ức Dao, tôi cần gì phải nhường nhịn cô ấy! Tôi trơ mắt nhìn Trương Ức Dao vốn là một cô gái đơn thuần bị người bên cạnh gọi là sư tỷ sư muội dạy hư, dù nói với cô ấy đừng tiếp xúc với loại người này, nhưng tôi vẫn không ngăn cản được. Cô ấy không vui, chê tôi mắng bạn cô ấy, còn thuận tiện trách tôi không có tiền đồ không có năng lực. Tất cả tôi đều nhịn, trước nay không hề chấp nhặt với cô ấy, nếu không yêu, tôi có thể vì cô ấy làm những việc này sao! Làm sao cô biết lúc nghe nói Trương Ức Dao xảy ra chuyện tôi không khổ sở? Tôi là đàn ông, chẳng lẽ tôi phải ngồi bệt xuống khóc lóc cho cô xem sao?"

"Tôi hiểu, nước mắt của đàn ông sao có thể dễ dàng rơi!" Đới Húc vỗ vai Lư Khai Tế, nhìn như đang an ủi hắn, lại trong lúc lơ đãng điều chỉnh vị trí của mình, nửa người đã đứng giữa Lư Khai Tế và Phương Viên, tránh cho hắn vì nhất thời kích động mà có hành vi mất không chế, "Sư tỷ sư muội của Trương Ức Dao mà cậu nhắc tới là bạn cùng phòng của cô ấy, hay bạn trong lớp? Dạy hư cô ấy chỗ nào? Rủ đi quán bar sao?"

"Đó cũng không tính là chuyện lớn, theo tôi được biết, bọn họ xác thật dẫn Trương Ức Dao tới những nơi đó chơi, con người tôi có lẽ hơi cổ hủ, tóm lại tôi không thích bạn gái mình chạy tới những nơi như thế, một nhóm nữ sinh tới đó, không bị người ta nhớ thương mới lạ." Lư Khai Tế đã bình tĩnh lại một chút, bụng đầy uất ức mà nói, "Nhưng tôi cản không được, kêu cô ấy dẫn tôi theo, cô ấy lại không muốn, mà bản thân tôi cũng không muốn lãng phí tiền vào chỗ đó, bên ngoài một lon chỉ có hai ba đồng, bên trong bán gấp mười lần, vào đó không phải quăng tiền như rác sao? Đi quán bar xong xảy ra chuyện gì, tôi cũng mở một mắt nhắm một mắt, làm bộ không biết, không hỏi tới miễn cho bản thân tức giận. Tôi nói bọn họ dạy hư Trương Ức Dao không phải những việc này, là quan niệm sống của họ có vấn đề, vốn dĩ Trương Ức Dao ở cạnh tôi không oán hận gì, nhưng chơi với họ, cả ngày đều muốn tìm bạn trai là đại gia, thích được tặng tiền, tặng bó hoa 999 đóa gì đó, thời gian dài, cô ấy bắt đầu cảm thấy tôi không có tiền đồ và năng lực. Có một lần sinh nhật của cô ấy, tôi đã đặt sẵn cái bánh kem, dùng các ảnh chụp giữa chúng tôi làm đoạn phim, còn cố ý bàn bạc với bên trường họ, định giờ tự học sẽ chiếu cho cô ấy bất ngờ, kết quả, mọi người đều cảm động, mà cô ấy lúc đó cũng không nói gì, giống như rất hạnh phúc, nhưng tôi nhìn ra cô ấy chỉ là tỏ vẻ cho mọi người xem, tới lúc chỉ còn hai chúng tôi, cô ấy liền lật mặt, nói tôi phí thời gian vào những việc vô ích, còn không bằng ra ngoài làm thêm, kiếm tiền mua cho cô ấy túi xách, ít nhất lúc cô ấy ra ngoài cũng có mặt mũi."

"Nếu đã đến mức này... Không còn là nhân tình nữa! Không phải tấm lòng quan trọng hơn sao?" Đới Húc tỏ vẻ khó hiểu, thái độ hoàn toàn đứng theo lập trường của Lư Khai Tế.

Việc này làm Lư Khai Tế rất hưởng thụ, cho nên mặc dù hắn vẫn thở hổn hển, nhưng phẫn nộ đã dần chuyển thành uất ức và bất bình: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, tuy rằng thích vật chất không sai, người cũng phải cần cơm, việc này tôi hiểu, nhưng mấy thứ đó nào có tiêu chuẩn gì chứ, nếu đã không thỏa mãn, cho dù cho cả núi vàng núi bạc đối phương cũng đòi núi kim cương không phải sao? Tôi không phải không nỗ lực, tôi yêu cô ấy, nếu vừa đi học vừa dành thời gian đi làm thêm, việc gì kiếm được nhiều tiền tôi đều làm. Ba năm đi học đó, vì Trương Ức Dao, tôi việc gì cũng làm, tôi ở trên đường phát tờ rơi, đi giao cơm cho người ta, tôi còn đến tiệm thú cưng tắm rửa cho chúng. Có một lần bị con chó lớn cắn, chủ của nó bồi thường hai ngàn nhân dân tệ, kêu tôi đi tiêm vắc-xin với mua ít đồ bổ, tôi chỉ tiêm vắc-xin, hơn một ngàn dư đó tôi lấy đi mua vòng cổ cho Trương Ức Dao. Nói thật, tôi cố hết sức rồi, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy nói với tôi cô ấy có một sư tỷ quan hệ khá tốt, vô cùng xinh đẹp, từ khi vào đại học cùng lúc quen mấy bạn trai, ai cũng đối tốt với chị ấy, chị ấy lúc nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa vì thông minh, các chàng trai kia không hề biết được sự thật, cô ấy cảm thấy sư tỷ này rất có thủ đoạn. Tôi nói người chơi trò tình cảm này sớm muộn gì cũng bị té ngã, kết quả cô ấy nói với tôi, chị gái kia sau khi tốt nghiệp đã gả cho ông chồng rất có tiền, ngày tháng rất hạnh phúc, cô ấy còn vì việc này mà cãi nhau một trận?"

"Cô ấy hâm mộ người khác được gả cho đàn ông có tiền, hay hâm mộ thủ đoạn cùng một lúc quen nhiều người?" Mã Khải nhịn không được mà hỏi. Là một nam thanh niên độc thân, nghe Lư Khai nói, đối với Trương Ức Dao cậu rất phản cảm.

Lư Khai Tế lắc đầu: "Không phải hâm mộ hai việc đó, chúng tôi cãi nhau vì tôi cảm thấy sư tỷ này của cô ấy có vấn đề về nhân phẩm, rõ ràng coi tình cảm của mình là vật mua bán, treo giá, ai ra giá cao thì được. Trương Ức Dao cảm thấy chị ta EQ cao, thông minh, đối với cuộc sống của mình có kế hoạch, trách nhiệm. Lần cãi nhau đó cách lúc chúng tôi chia tay không đến nửa năm, bây giờ nghĩ lại, kỳ thật tình cảm giữa chúng tôi bắt đầu từ lúc ấy đã không thể cứu vãn, nhưng tôi khi đó vẫn không từ bỏ ý định, không muốn đối diện với hiện thực, cho nên mù quáng, luôn cho rằng Trương Ức Dao là Trương Ức Dao trước kia tôi quen, không ngờ lên đại học, tiếp xúc với mấy người đó, trái tim cô ấy liền thay đổi, tôi căn bản không giữ được cô ấy." . truyện ngôn tình

"Lư Khai Tế, tôi cảm thấy kỳ thật cậu cũng là người thông minh, rõ ràng, cậu là bạn trai cũ của Trương Ức Dao, hiện tại Trương Ức Dao xảy ra chuyện, thân phận này tương đối mẫn cảm, nếu Trương Ức Dao ngoại trừ cậu còn qua lại với người khác, cho dù là suy đoán hay sự thật, cũng mong cậu cung cấp manh mối cho chúng tôi, đối với cậu, đối với công việc của chúng tôi, cả hai đều có lợi." Đới Húc khuyên bảo.

Lư Khai Tế lập tức đỏ mặt, Mã Khải và Phương Viên nhìn hắn, đều không khỏi kinh ngạc, không biết vì sao thời điểm bị hỏi vấn đề này, phản ứng đầu tiên của hắn thế mà là túng quẫn.