Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 31: Lăn lộn



Không còn nghi ngờ, người này chính là Lư Khai Tế bọn họ muốn tìm.

"Chào cậu." Đới Húc chào hỏi hắn, từ trong túi lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận, "A, chúng tôi quấy rầy cậu đang ăn cơm sao? Có chút việc, liên quan tới Trương Ức Dao, muốn tìm hiểu tình hình với cậu, hiện tại tiện không?"

Nghe tới cái tên Trương Ức Dao, Lư Khai Tế ngây ra, ánh mắt theo bản năng nhìn giấy tờ của Đới Húc, tuy rằng Đới Húc trông có vẻ tùy tiện trong tay, nhưng trên thực tế là mở ra, liếc mắt một cái liền thấy thông tin bên trên, cho nên sau khi lấy lại tinh thần, Lư Khai Tế vội gật đầu, dùng mu bàn tay quẹt qua miệng, nói: "Được, anh chờ một chút, tôi đi trả đôi đũa này đã."

Dứt lời, hắn liền xoay người vào trong, Mã Khải không yên tâm duỗi đầu từ cửa sổ bên cạnh nhìn xem, Đới Húc trước sau vẫn bình tĩnh, nói cảm ơn với người dẫn đường cho họ. Đối phương cũng biết bản thân không tiện ở lại nghe, vì thế một mình đi trước. Lư Khai Tế rất nhanh lần nữa đi ra, lúc này đã mặc áo khoác vào, đồ ăn khi nãy còn chưa nuốt xuống cũng được xử lý sạch sẽ, sau khi bước ra, câu đầu tiên hắn hỏi Đới Húc là: "Trương Ức Dao sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Chúng ta ra ngoài nói được không?" Đới Húc nghiêng đầu nhìn ra cửa, "Ở đây nói chuyện, trong phòng có lẽ sẽ nghe thấy, chúng tôi thì không sao cả, chỉ không biết cậu có để ý không."

"Vậy chúng ta ra ngoài nói đi." Lư Khai Tế không chút do dự, lập tức nhấc chân ra ngoài.

Phương Viên nhân cơ hội này quan sát người thanh niên trước mặt, Lư Khai Tế dáng người tầm trung, thoạt nhìn rắn chắc, mặt mày chỉ có thể nói là bình thường, cùng Trương Ức Dao xinh đẹp làn da trắng nõn hoàn toàn đối lập, có lẽ do tính chất công việc, hắn ăn mặc vô cùng đơn giản, chỉ có một áo khoác da cũ, một quần jeans viền thô, đôi giày thể thao đã xám xịt, mặt mũi có chút lắm lem, hơn nữa có lẽ vì thường xuyên dãi nắng dầm mưa, thoạt nhìn trưởng thành hơn tuổi thạt.

Ra khỏi cửa, đứng dưới gốc cây ven đường đối diện, Lư Khai Tế có vẻ bất an. Trước khi Đới Húc giải thích tình hình, hắn đã nói: "Tôi đang giúp người dân xem trâu trong nhà bị bệnh, đang đến giờ cơm, người ta một hai muốn giữ tôi ở lại, tôi không từ chối được. Sao anh chị biết tôi ở đây? Xa như vậy còn cố ý tới tìm sao?"

"Vẫn ổn, kỳ thật cũng không khó tìm, các mối quan hệ của cậu khá tốt, có thể nhìn ra, ở đây cậu rất nổi tiếng, vừa nghe tới tên liền có ngươi hỗ trợ tìm cậu." Đới Húc không phủ nhận bản thân đặc biệt tới đây vì Lư Khai Tế, có điều thái độ vô cùng hiền hòa, không hề nghiêm khắc.

Nhưng vì như thế, Lư Khai Tế càng căng thẳng, hai tay đút trong quần, chân cọ vào bụi cỏ ven đường, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân, không hề ngẩng đầu. Trầm mặc một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng chủ động hỏi: "Trương Ức Dao... Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?"

"Trương Ức Dao chết rồi." Đới Húc trong vấn đề này phá lệ lời ít ý nhiều.

Lư Khai Tế đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mơ hồ nhìn Đới Húc, sửng sốt một hồi mới lấy lại tinh thần, thở dài, lắc đầu, trên mặt lộ nụ cười khổ: "Thành thật mà nói ngày tháng như vậy một chút thú vị, cứ lăn lộn mãi, cuối cùng cô ấy vẫn bị cuốn vào. Anh trai, hút thuốc không?"

Đới Húc lắc đầu, Lư Khai Tế từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá loại thường, lại đưa cho Mã Khải, Mã Khải xua tay, ý bảo mình cũng không hút. Hắn không kiêng kị, lấy một điếu ra bỏ vào miệng, lại lấy hột quẹt đốt lửa, nhưng vì hai tay run lên bần bật, ngọn lửa không ngừng nhấp nháy, rất lâu mới châm nổi điếu thốt.

"Hai người trước kia từng ở bên nhau đúng không? Hiện tại Trương Ức Dao xảy ra chuyện, tình hình của cô ấy ở thành phố A người nhà không rõ cho lắm, vì thế chúng tôi cảm thấy cậu có lẽ là người hiểu cuộc sống sinh hoạt của cô ấy nhất." Đới Húc nhìn hắn run rẩy đốt điếu thuốc, chậm rãi giải thích.

Lư Khai Tế ra sức gật đầu, giật mạnh điếu thuốc ra, giống như điếu thuốc có thù với hắn: "Đúng vậy, tôi và Trương Ức Dao từng ở bên nhau, nhưng nếu anh chị hỏi chuyện của cô ấy, tôi chỉ có thể kể trong khoảng thời gian từ cao trung đến đại học đầu năm hai, sau tốt nghiệp, cô ấy đề nghị chia tay, từ đó chúng tôi không còn liên lạc, tôi chỉ sợ không giúp được gì cho anh chị."

"Không sao, cậu biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu." Đới Húc không quá xoi mói cách dùng từ của Lư Khai Tế, tiếp tục, "Nghe nói hai người trước kia tình cảm rất tốt?"

"Tình cảm tôi dành cho Trương Ức Dao khá tốt, nhưng Trương Ức Dao đối với tôi... Trước kia tôi cho rằng cũng tốt, nhưng về sau lại không phải." Lư Khai Tễ miễn cưỡng cười khổ, "Hai chúng tôi là bạn học thời cao trung, khi đó tôi đã thích cô ấy, không ngừng theo đuổi cô ấy, cô ấy xinh đẹp, người thích cũng nhiều, thậm chí còn giỏi hơn tôi, cho nên cô ấy từ chối, nhưng vì không quá quyết liệt, nên tôi cảm thấy bản thân còn hi vọng, vì vậy quyết không từ bỏ. Năm đầu tiên cô ấy thi đại học không tốt, phải học lại, những bạn học của chúng tôi lúc trước có ý với cô ấy đều lên đại học, cuối cùng người theo đuổi cô ấy chỉ còn lại mình tôi, tôi cũng không biết có phải nguyên nhân này không, dù sao sau đó Trương Ức Dao vừa khéo thi đậu vào đại học thành phố A, cho nên chúng tôi cũng tính là ở bên nhau. Thời gian đó, tôi rất chăm sóc cô ấy, tôi cũng coi đó là thói quen, nên không cảm thấy khó chịu, nhưng sau cô ấy lại nói chia tay, tôi cũng muốn nói rõ với cô ấy, thổ lộ tình cảm lại, không chia tay, nhưng cô ấy không muốn, tôi cũng không thể ép buộc, cho nên chia tay."

"Lý do chia tay là gì? Trương Ức Dao có người khác?" Đới Húc cố ý suy đoán theo hướng nhạy cảm nhất.

Lư Khai Tế giật mình, lắc đầu: "Không biết, sau khi chia tay tôi không đi hỏi thăm nhiều như thế, có một số việc không nên biết quá rõ ràng, biết rồi, lòng càng khó chịu, dù sao cũng là tôi cố mở một mắt nhắm một mắt tiếp tục mối quan hệ này, nhưng cô ấy không muốn, vậy thì chia tay. Lúc đó lý do của cô ấy là chê tôi sau khi tốt nghiệp không tìm được chỗ làm tốt, vốn cô ấy cho rằng chuyên ngành này của tôi có thể kiếm rất nhiều tiền, hiện tại không phải đang có trào lưu nuôi thú cưng sao, cho nên cô ấy đánh giá tôi rất cao, kết quả lại phát hiện cái tôi học không phải xem bệnh cho chó mèo, mà là gia súc, nếu muốn làm việc thì phải xuống nông thôn, còn chưa chắc kiếm được nhiều tiền, cô ấy không vui, vì việc này mà bới lông tìm vết cãi nhau với tôi, kêu tôi đổi nghề, tìm công việc vừa có thể kiếm nhiều tiền vừa có mặt mũi, nói thẳng ra là không để cô ấy cảm thấy mất mặt, nhưng tôi học ngành này, sở trường đặc biệt nhất cô ấy không cho tôi làm, tôi thật không thể đạt được tiêu chuẩn của cô ấy, hai chúng tôi vì việc này mà có mâu thuẫn suốt, sau ai cũng mệt mỏi, cô ấy đề nghị chia tay. Lúc đó tiền tôi kiếm được còn chưa thể lo cho bản thân, nào còn mặt mũi đi năn nỉ cô ấy, cho nên chúng tôi cứ thế mà chia tay."

"Vậy mới nói con người Trương Ức Dao này ham mê danh lợi?" Đới Húc cố ý biến cách nói của hắn trở nên nghiêm trọng, đào sâu vào mà phân tích.

Lư Khai Tế vội vàng xua tay, động tác quá vội, tàn thuốc còn nóng không cẩn thận dính vào mu bàn tay, nóng tới hắn lập tức quăng đi: "Không có, tôi không nói cô ấy ham mê danh lợi, chỉ là sống thực tế hơn khi trước một chút. Tôi biết cô ấy lúc chúng tôi còn nhỏ, học sinh cao trung mà thôi, mười sáu mười bảy tuổi, khi đó nào biết tiền tài vật chất là gì, cô ấy lúc đó nhiều nhất là biết mình xinh đẹp, thông minh, nên lợi dụng ưu điểm này thu hút người khác, bản chất vẫn là đơn thuần, nhưng sau đó vào đại học, không gặp được bạn tốt khiến cô ấy ngày càng sống thực tế, bên cạnh mở miệng ngậm miệng không phải nhắc tới hàng hiệu thì là tiền, thời gian lâu rồi cô ấy cũng bị dạy hư, cho nên cô ấy quan trọng vật chất hơn khi trước, có điều tôi không có tư cách nói cô ấy đúng hay sao, tôi hiện tại đã bước vào xã hội, cũng biết chỉ dựa vào tình yêu và mấy lời hứa hẹn kia thì không thể nào ăn no bụng, vì vậy so với lúc vừa chia tay, tôi hiện tại có thể hiểu Trương Ức Dao, tính cách đó của cô ấy không phải gọi là ham mê danh lợi, có lẽ chỉ là có yêu cầu về cuộc sống cao hơn tôi mà thôi."

"Cậu nói cô ấy gặp người không tốt, dạy hư cô ấy là ý gì? Trương Ức Dao có bạn bè ngoài luồng sao?" Phương Viên nghe Lư Khai Tế nói, cảm thấy Trương Ức Dao hình như đã kết bạn sai, trước đó bọn họ ở trường không tìm hiểu được nữ sinh có quan hệ mật thiết với cô ấy, hiện tại nghe hắn nói như vậy, cô lập tức đặt hi vọng lên người hắn.

"Tôi cũng không biết nói sao cho tốt." Lư Khai Tế khó xử gãi đầu, "Tôi không muốn sau khi chia tay lại đi nói xấu bạn bè của bạn gái cũ."